Trương Hằng vẫn như cũ không biết rõ bản thân hiện tại đang ở đâu, chỉ biết đại khái là ở hướng tây bắc.
Giữa đường hắn nghỉ ngơi mấy lần, thở phào, tin tức tốt là đoạn đường về sau bất kể là tiểu đội hay đại đội Liên Xô đều không thấy, Trương Hằng suy đoán hiện tại bọn họ hẳn là thoát khỏi khu giao chiến.
Hắn lại đi một lúc nữa, cảm thấy có người vỗ vỗ bờ vai của mình, thế là dừng bước, tìm một tảng đá sạch sẽ, đặt tay bắn tỉa ở chỗ đó.
Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nhưng từ ánh mắt u ám của hắn Trương Hằng có thể khẳng định hắn đang rất đau, vết máu phần bụng càng lúc càng lớn. Được Trương Hằng cõng thì dễ di chuyển nhưng cũng rất xóc nảy, chỉ là hắn vẫn luôn cắn răng không nói ra. Mắt thấy tạm thời an toàn, hắn mới ra hiệu đặt xuống.
Trong lòng Trương Hằng bay lên một cảm giác không ổn, hắn quan sát một thoáng bốn phía, phát hiện vị trí bây giờ vẫn ở nơi hoang dã. Trong dự đoán của hắn, tay bắn tỉa sẽ dẫn hắn đến đại bản doanh du kích, không thì cũng phải tìm đồng đội. Vết thương nghiêm trọng như vậy, nếu như không tranh thủ thời gian cứu chữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhìn dáng vẻ của của đối phương, chỉ sợ không chống đỡ tới khi đó, nếu là hắn chết ở giữa đường, coi như cuối cùng Trương Hằng có thể tìm được đại bản doanh đội du kích, cũng chỉ có ăn đạn mà giải thích thôi.
Lúc này hắn cũng không quan tâm nguy hiểm hay không, đi nhặt một chút củi đốt đống lửa, để tay bắn tỉa có thể duy trì nhiệt độ cơ thể, lại nấu một chút nước tuyết cầm tới, tay bắn tỉa do dự một chút cuối cùng cởi bỏ mặt nạ vải trắng trên mặt.
Thời điểm mặt nạ được tháo xuống, Trương Hằng ngẩn người, không nghĩ tới người có kỹ năng bắn tỉa đỉnh cao còn hung hãn không sợ chết lại là một cô gái tóc vàng, hơn nữa nhìn dáng dấp của nàng chỉ sợ mới vừa trưởng thành không lâu, nghĩ đến tư thái lãnh khốc kéo cò súng không ngừng thu hoạch đầu người của nàng, Trương Hằng rất khó liên hệ với khuôn mặt ngây ngô này.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại trong Chiến tranh mùa đông, Phần Lan dùng 3 triệu nhân khẩu đối kháng Liên Xô lớn mạnh. Tỷ lệ tham gia chiến tranh toàn quốc chỉ đứng sau Nhật Bản trên cả nước Đức, vì đuổi quân xâm lược lãnh thổ, bọn họ có thể làm tất cả, bắn đến hết viên đạn cuối cùng.
Đây là những người lính chân chính.
Trương Hằng nhìn nữ tay bắn tỉa uống vào mấy ngụm nước nóng, hắn lại nướng thêm hai cây lạp xưởng, nhưng mà sau đó đã thấy đối phương lắc đầu.
Trong lúc nhất thời hai người đều không biết nói gì cho phải.
Trương Hằng hiện tại có chút xoắn xuýt, vết thương của nữ tay bắn tỉa hiển nhiên rất khó lại tiếp tục di chuyển. Chung quy hiện thực không giống với phim ảnh. Trong phim, nhân vật chính trúng đạn có thể tự mình móc đạn ra, nhưng trên chiến trường thực tế không có ai sẽ tự móc đạn. Nhiễm trùng là một chuyện, còn có thể bị chết do mất quá nhiều máu, nhất là cân nhắc đến đoạn đường này nàng đã mất không ít máu, tình huống không thể lạc quan.
Trương Hằng không thể không suy nghĩ tình huống trước mắt, là muốn nguy hiểm ở lại chỗ này chăm sóc này hay một mình rời đi.
Chủ yếu là ngôn ngữ không thông, chỉ có thể thông qua động tác tay tiến hành giao lưu đơn giản, Trương Hằng không rõ ràng bây giờ cách cứ điểm đội du kích bao xa, thậm chí không rõ hai người có đang đi tới chỗ đội du kích hay không.
Hắn nhìn nữ tay bắn tỉa, vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh, chẳng qua là Trương Hằng nhìn không ra nàng là có biện pháp vượt qua nguy cơ trước mắt hay là coi nhẹ cái chết.
Trương Hằng hi vọng là cái trước, nhưng khả năng cái sau lại là cao hơn nữa. ...
... Màn đêm rất nhanh buông xuống, Trương Hằng cuối cùng cũng không lựa chọn rời đi. Sau khi ăn xong cơm tối, hắn nhặt mội ít cành cây xung quanh thêm vào đống lửa, đổ một nửa đồ trong ba lô ra làm thành một cái gối cho nàng, làm xong tất cả những thứ này về, hắn bắt đầu tìm tòi nghiên cứu súng trường trong tay, thử lắp đạn, lên đạn cùng nhắm chuẩn.
Hắn không thích giết chóc, nhưng thân ở trong chiến tranh không thể không học bảo vệ bản thân, mặc dù hắn biết rõ nếu quả thật gặp phải quân Liên Xô, kỹ năng gà mờ của hắn cũng không có tá dụng gì. Nhưng đây không phải cớ để từ bỏ nỗ lực. Nữ tay bắn tỉa yên lặng nhìn hắn, có đôi khi Trương Hằng cảm thấy nàng không giống như người mà càng giống một cái đầu gỗ, bởi vì chỉ có đầu gỗ mới có thể vĩnh viễn giữ vững tỉnh táo, bất kể trải qua cái gì cũng không có mảy may tình cảm gợn sóng.
Dưới bóng đêm, chỉ có đống lửa vẫn còn đang nhảy múa.
Trương Hằng loay hoay súng trường trong tay chốc lát, quay đầu lại phát hiện sắc mặt nữ tay bắn tỉa không đúng lắm, làn da của nàng tái nhợt, bờ môi không huyết sắc, trên trán lại tràn đầy mồ hôi, thân thể vẫn còn đang hơi hơi phát run.
Trương Hằng sờ tay nàng, phát hiện nhiệt độ thân thể nàng rất thấp. Mất máu khiến nhiệt độ giảm xuống, nhất là huyết sắc tố trong hồng cầu, lúc thường sẽ mang theo năng lượng cùng dưỡng khí cung cấp cơ thể, hiện tại số lượng hồng cầu hạ xuống, lượng oxi cung cấp cho cơ thể không đủ, khiến nhệt độ hạ xuống, thân thể không cách nào toả nhiệt đắp dầy quần áo cũng vô dụng.
Nếu như ở trong bệnh viện có thể truyền máu làm dịu, nhưng bây giờ đang ở rơi rừng núi hoang vu, việc có thể làm cũng không nhiều.
Trương Hằng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cởi quần áo của bản thân, để hắn trở thành nguồn nhiệt, ôm lấy nàng lại đắp thêm áo khoác giữ ấm ở bên ngoài.
Vẻ mặt nữ tay bắn tỉa chút phức tạp, nhưng tại thời khắc tính mạng nguy hiểm này nàng không có phản kháng. Trương Hằng cũng không có cảm giác kiều diễm gì, hai người nhiều ngày chưa tắm rửa, mùi mồ hôi và mùi máu đủ để dập tắt tất cả dục vọng, huống chi trước ngực cô gái còn quấn vải.
Hai người giống như đang yêu nhau nồng nhiệt, nhưng mà còn chưa biết tên đối phương, coi như muốn hỏi cũng không thể nào nói ra, chỉ có thể tiếp tục im lặng. ...
... Trương Hằng có thể nghĩ biện pháp duy trì nhiệt độ thân thể nhiệt độ, nhưng mà lại không có cách nào giúp đối phương bổ sung máu đã mất.
Theo thời gian trôi qua tình huống nữ bắn tỉa trở nên càng ngày càng hỏng bét, thở gấp, mạch đập cũng càng lúc càng nhanh.
Trương Hằng có dự cảm nàng rất có thể sống không qua đêm nay, mà hết lần này tới lần khác vào lúc này, hắn lại nghe được âm thanh khác.
Trước khi đêm tối đến, Trương Hằng dùng cách Bear dạy hắn ở chung quanh trên mặt tuyết tung xuống một ít nhánh cây khô, làm cạm bẫy nhắc nhở, mà vừa rồi chính là âm thanh nhánh cây khô bị đạp gãy.
Trương Hằng nghe được thanh âm này bỗng nhiên đầu nảy số, nhảy lên một cái, duỗi tay lấy súng trường bên cạnh, nhưng hắn không nghĩ tới vậy mà đã có người đến bên người hắn. Bên cạnh đống lửa, một đội viên du kích Phần Lan nửa ngồi trên mặt đất, đang dùng súng tiểu liên lạnh lùng chỉ vào hắn.