CHƯƠNG 78: PHÒNG TUYẾN MANNERHEIM CHÀO ĐÓN NGƯƠI (20)
CHƯƠNG 78: PHÒNG TUYẾN MANNERHEIM CHÀO ĐÓN NGƯƠI (20)
Bên trong nhà gỗ nhỏ đột nhiên vang lên tiếng súng vạch phá đêm tối tĩnh lặng. Một lát sau nơi xa trong rừng cây yên tĩnh rốt cuộc có động tĩnh, mấy kẻ bịt mặt cầm súng tiểu liên từ trong rừng cây đi ra, bọn họ mặc trang phục ngụy trang màu trắng, nhưng mà trên người cũng không có bất kỳ ký hiệu quân đội nào, không nói lời nào ép về phía nhà gỗ nhỏ. Nhưng mà nghênh đón bọn họ lại là một nòng súng đen nhánh cực lớn. Trương Hằng không nghĩ tới ở dưới giường nữ bác sĩ lại giấu một khẩu súng máy hạng nặng Maxim, nữ nhân này còn điên cuồng hơn trong tưởng tượng của hắn, bất quá ở thời điểm này sự điên cuồng của nàng ngược lại có đất dụng võ. Trương Hằng rất có kiên nhẫn, vẫn luôn chờ những người trong rừng cây tiếp cận mới bóp cò súng, viên đạn từ nòng súng phun ra ngoài, hợp thành một ngọn lửa. Năm người bên ngoài hiển nhiên cũng đang phòng bị người nào đó giở trò quỷ, nhưng mà trí tưởng tượng của bọn hắn phong phú gấp mười cũng sẽ không đoán được trong phòng nhỏ còn giấu bất ngờ bậc này.
Hỏa lực mang tính áp đảo trong nháy mắt đập nát hết khả năng chống cự, năm người không có cơ hội đánh trả đã bị viên đạn chen chúc tới xé nát thân thể. Đáng tiếc súng máy hạng nặng lợi hại thì lợi hại, số lượng đạn tiêu hao cũng kinh người, chỉ một lần công kích đã bắn tất cả hàng tồn nữ bác sĩ chuẩn bị, hơn nữa vật này cũng không có cách nào mang theo bên mình, Trương Hằng sau khi giải quyết đợi nguy cơ thứ nhất cũng vứt nó sang 1 bên, sau đó rút súng lục bên hông, bắn rơi đèn dầu treo dưới mái hiên. Mà hắn mới vừa làm xong chuyện này, đợt công kích thứ hai cũng đến.
Từ trong rừng rậm bay ra viên đạn trút xuống phòng gỗ nhỏ, dễ như trở bàn tay xé rách tường gỗ mỏng, cũng may Simon đã sớm đẩy ngã giường đệm coi như công sự che chắn. Cô gái mặc dù vẫn như cũ không biết vì sao kẻ địch đột nhiên xuất hiện ở căn cứ, nhưng cũng biết rõ hai người gặp phải nguy hiểm, nàng đã cầm M28 ở trong tay, cắn hộp đạn nhanh chóng lắp đạn. Đợt công kích gió táp mưa rào này liên tục khoảng ba phút, trong phòng hỗn độn, khắp nơi đều là vết đạn, chén dĩa trên bàn toàn bộ hóa thành mảnh vỡ, cũng may có hai cái giường cản trở, bằng không thì hai người đã thành cặn bã. Nhìn ra được những người này quyết tâm muốn xử lý Simon, chuẩn bị khá đầy đủ, lại chờ giây lát, tiếng súng dần dần thưa thớt, lại có ba người đi ra khỏi rừng cây, thử thăm dò bắt đầu đi tới nhà gỗ nhỏ, kết quả đáp lại bọn họ là ba tiếng súng vang lên. Ba người đều bị Simon nổ súng xử lý, Trương Hằng cũng nổ hai phát súng, đáng tiếc hắn không quen dùng súng lục, ngay sau đó bọn họ nghênh đón đánh trả càng thêm mãnh liệt.
Tiếng súng dày đặc từ bốn phương tám hướng truyền tới, viên đạn dường như thủy triều trào ra, hầu như bao phủ nhà gỗ nhỏ. Tiếp tục như vậy không được, Trương Hằng từ mức độ hung mãnh của hỏa lực có thể đoán ra nhân số của đối phương khoảng 20,30 người, nếu cứ tiếp tục như vậy 2 cái giường gỗ cũng tan tành giống nhà gỗ nhỏ, thế nhưng là hết lần này tới lần khác hai người lại không có bất kỳ thủ đoạn nào giải quyết khốn cảnh trước mắt, Trương Hằng ngay cả thò đầu ra đều khó khăn, chớ nói chi là đánh trả hay mang Simon chạy trốn.
Nghiêm chỉnh mà nói lần này Trương Hằng vẫn bị Maggie tính toán. Nữ nhân kia sở dĩ nguyện ý kể tất cả chuyện của Simon cho hắn, không chỉ đơn giản là hảo tâm vì hắn giải thích, cũng là dùng loại phương thức này cắt mất đường lui của hắn, nữ bác sĩ tin tưởng dùng trí thông minh của Trương Hằng có thể biết được kết cục sau khi biết chuyện cơ mật, cho dù hắn có giết được Simon cũng không thể rời đi căn cứ dễ dàng. Vậy nên lúc đó Trương Hằng mới nói "Đối với việc này ta cho tới bây giờ đều không có quyền lựa chọn." . Cho dù như vậy, Trương Hằng cuối cùng vẫn cảm ơn Maggie, bởi vì hắn biết rõ duy chỉ có đối với việc này bản thân rất khó bỏ mặc Simon chạy trốn 1 mình. Huống chi hắn còn có một lá bài tẩy, trong túi Trương Hằng còn tượng gỗ. ít nhất hắn còn có thể biến thành cái bóng rời đi nhà gỗ nhỏ, chỉ là đêm nay không có ánh trăng, phạm vi hoạt động của hắn cũng giới hạn tại nơi đèn dầu có thể chiếu, cái này đối với hắn phiền toái không nhỏ, muốn vọt vào rừng rậm đi vòng qua sau lưng những tên kia cũng không dễ dàng. Nhưng nếu như tình thế tiếp tục chuyển biến xấu, hắn cũng không có lựa chọn khác. Ngay tại lúc Trương Hằng sờ tay vào trong túi chuẩn bị cầm tượng gỗ, tiếng súng đột nhiên trở nên dày đặc, nhưng tiếng súng lần này không phải tất cả đều từ trong rừng cây truyền tới, còn có không ít là từ trong căn cứ vang lên.
Trương Hằng nhìn thấy Weller chỉ còn 1 cánh tay rút súng máy hạng nhẹ yểm hộ xông ra điên cuồng bắn quét, trừ cái đó ra Onhard què chân cũng đá ngã lăn một cái bàn, đặt súng trường gác ở phía trên, hùng hùng hổ hổ bắn nhau với những tên đang trốn trong rừng rậm, mà các đội viên du kích khác cũng nhao nhao hành động. Trương Hằng không lãng phí cơ hội này, một chân đá văng thủng trăm ngàn lỗ lung lay sắp đổ tường, mang Simon chạy ra nhà gỗ nhỏ. Kết quả vừa ra cửa liền nghe được bên người mình truyền tới một tiếng huýt sáo, sau đó một đội viên ném tới súng tiểu liên, đối phương hướng hắn làm cái thủ thế, sau đó liền gia nhập vào chiến đấu. Khai chiến đến nay, trong doanh địa nhân số đã từ cao điểm hơn bốn mươi người biến thành hiện tại mười mấy người, hơn phân nửa người đều lần lượt hi sinh ở trong ngọn lửa chiến tranh, điều này cũng khiến cho những người còn lại trở nên dị thường đoàn kết.
Đêm nay mặc dù mệnh lệnh phía trên không cho phép bọn họ rời phòng một bước, nhưng thời điểm nhìn phòng nhỏ gặp tập kích, những người này vẫn là lựa chọn đứng ra, biến cố như vậy hiển nhiên vượt quá hai bên đoán trước. Mặc dù bọn hắn sĩ khí mười phần, nhưng mà tại nhân số đích xác ở thế yếu, trừ đợt công kích thứ nhất đem những tên trong rừng rậm bắn mộng, đối diện rất nhanh liền tổ chức đánh trả. Mặc dù những tên kia từ đầu đến cuối giấu mặt, nhưng thực lực lại là coi như không tệ. Trừ mở đầu một đợt bị súng máy hạng nặng quét, phía sau lại là phối hợp ăn ý, hành động có tổ, thế là đội du kích cũng bắt đầu xuất hiện thương vong.
Simon có chút do dự, nàng muốn quay người lại đi hỗ trợ, thế nhưng Trương Hằng biết rõ mục tiêu nhóm người kia là nàng, nàng lưu tại nơi này chỉ làm cho những người khác mang đến nguy hiểm càng lớn, cho nên vỗ vỗ bờ vai của nàng. Hiện tại khắp căn cứ đều là tiếng súng, tuyệt đại đa số người lúc này cũng không biết nên đi trốn chỗ nào, thế nhưng đây không phải vấn đề đối với Trương Hằng, sớm tại thời điểm nói chuyện với Maggie đã ám chỉ hết sức rõ ràng, phương hướng tây bắc hẳn là chỗ sơ hở của vòng vây, cũng là đường sống duy nhất.