Chương 47: Thời Khắc Phòng Sói

Phiên bản convert 11070 chữ

Lang Tĩnh Phong ngưng tụ lại yêu khí rồi biến hóa, trong chớp mắt, sói con ngửa bụng trên mặt đất liền biến mất, thay vào đó là một bé trai đang cởi truồng.

Dáng vẻ hiện giờ của Lang Tĩnh Phong cũng chỉ mới 2, 3 tuổi, chắc là còn chưa cao tới 1 mét, khuôn mặt nhỏ nhắn kết hợp với một đôi mắt màu rất đậm nhìn cực kỳ đẹp trai, giống như ở trong tranh vậy, đường cong chóp mũi môi cằm cũng thanh tú hơn bình thường, có thể sánh ngang với dung mạo khi còn nhỏ của Bạch Nguyễn.

Mặc dù đã nhỏ lại nhưng khí chất của Lang Tĩnh Phong vẫn giống như khi trưởng thành, khóe mắt đuôi lông mày lộ ra sự hoang dã, nhìn giống như một đứa trẻ hư ở nhà trẻ, khi mượn đồ chơi mà bạn không cho mượn liền giơ tay đánh bạn.

“Lỗ tai và đuôi không ….

Không làm biến mất được sao?” Bạch Nguyễn từ từ hít sâu một hơi.

Lang Tĩnh Phong lắc đuôi sói sau mông, giọng nói trẻ con trong sáng non nớt vang lên: “Không làm biến mất được, hiện giờ yêu lực của em cũng mới chỉ ba tuổi thôi.”

Bạch Nguyễn không có sức chống cự với những vật đáng yêu, cậu không kìm lòng được với tai sói nhỏ bé, trong lồng ngực không kìm nén được mà khởi động tình thương của cha, mặt lộ vẻ hiền lành nói: “Biết rồi, em biến về hình sói trước đi, đừng bị cảm lạnh, thầy đi sửa lại quẩn cho em.”

Bạch Nguyễn chuyển những đồ dùng thời thơ ấu của cậu khi còn ở nhà cha mẹ nuôi vào trong nhà mới hết, trong đó cũng có các loại quần áo mà cậu mặc khi còn nhỏ tới lớn.

Trong nửa tháng này Lang Tĩnh Phong mỗi ngày sẽ là một dáng người, nếu đi mua quần áo cho trẻ em thì thật lãng phí, nên Bạch Nguyễn quyết định lấy quần áo cũ của bản thân ra giặt sạch trước, rồi chắp vá chuẩn bị cho Lang Tĩnh Phong qua nửa tháng, mà cái gọi là “sửa quần”, thật ra là ở phía sau cái quần mở một cái khe, làm cho Lang Tĩnh Phong có thể vươn đuôi ra ngoài.

Bạch Nguyễn sửa xong một cái quần yếm trẻ em, rồi chọn một cái áo sơ mi nhỏ có màu sắc thích hợp rồi cùng để ở trên giường, lại đặt một đôi dép lê trẻ em ở bên giường, rồi ôn hòa gọi sói con vẫn ngoang ngoãn nằm ghé vào trên chân mình: “Được rồi, biến về hình người mặc quần áo.”

Lang Tĩnh Phong biến thành một đứa bé có tai sói, giơ bàn tay nhỏ bé mập mạp túm lấy Bạch Nguyễn đang muốn đi ra khỏi phòng, dùng giọng sữa nói: “Khiêu Khiêu ca ca, mặc cho.”

Bạch Nguyễn buồn cười: “Đừng quậy, không phải là em không biết mặc.”

“Muốn Khiêu Khiêu ca ca mặc cho, muốn Khiêu Khiêu ca ca mặc cho!” tiểu Lang Tĩnh Phong càng giống diễn viên hơn là sói yêu, lúc này uất ức bẹp miệng.

Bạch Nguyễn bị kỹ năng này làm cho ngẩng ngơ: “…..

Em bị mất trí nhớ từ năm 18 tuổi rồi sao?”

Lang Tĩnh Phong: “Không ạ.”

Bạch Nguyễn hoài nghi hỏi: “sin 30 độ và sin 90 độ bằng bao nhiêu?”

“1/2 và 1” Lang Tĩnh Phong bình tĩnh trả lời và tiếp tục làm nũng chơi ăn gian: “Muốn Khiêu Khiêu ca ca mặc cho cơ, còn muốn Khiêu Khiêu ca ca ôm —“

Đây đúng thật là Lang Tĩnh Phong, Bạch Nguyễn hơi tỉnh táo một chút! Đừng để bị vẻ ngoài mê hoặc! Bạch Nguyễn lắc mạnh đầu, ánh mắt cứng rắn!

Vì thế năm giây sau….

“Nâng chân trái, luồn vào đi”.

Vẻ mặt Bạch Nguyễn hiền từ kéo ống quần bên trái của quần yếm ra: “Tốt lắm, lại nâng chân phải”.

Lang Tĩnh Phong nhịn cười tới mức lỗ tai run rẩy: “Khiêu Khiêu ca ca, em ngoan hay không?”

—– ba ngày trước khi “sắp sinh”, nồng độ hooc – môn sai lầm trong người Bạch Nguyễn sắp đạt tới đỉnh điểm, mà hậu quả của sự hooc – môn thay đổi này là mấy ngày nay Bạch Nguyễn tràn đầy tình cha, mong muốn được chăm sóc, mà sự kháng cự của Bạch Nguyễn đối với động vật nhỏ và trẻ em lại rớt xuống bằng không, có thể nói dưới tình trạng này, chỉ cần Lang Tĩnh Phong không thật sự giở trò lưu manh, Bạch Nguyễn sẽ rất khó hạ quyết tâm từ chối một ít yêu cầu nhỏ của hắn.

Mà tình trạng này là nằm ngoài dự đoán của Bạch Nguyễn, dù sao trước đây cậu chưa bao giờ có thai giả, nên đã không suy nghĩ chu đáo đối với sự thay đổi hooc – môn làm cho tâm lý thay đổi.

“Thực ngoan”.

Mặt mày Bạch Nguyễn cong cong, nắm lấy đuôi sói nhỏ của Lang Tĩnh Phong luồn qua khe hở của quần yếm, lại không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai sói.

Quần áo trước đây của Bạch Nguyễn đều là Vân Thanh tự mình chọn mua, dựa theo tính tình tinh quái của sư phụ, quần áo cũ của Bạch Nguyễn không thể thoát khỏi yếu tố của con thỏ, nên phía trước quần yếm có một hình con thỏ rất to được làm từ sợi tổng hợp, phối hợp với chiếc áo sơ mi in đầy hình cà rốt, mà trên dép lê trẻ em còn có hai đôi tai thỏ dựng đứng, tiểu Lang Tĩnh Phong có giá trị nhan sắc siêu cao mặc vào một bộ đồ như vậy, nếu đi trên đường chắc chắn sẽ bị người ta bắt cóc.

Bạch Nguyễn sờ sói con tới nghiện liền thuận miệng hỏi: “Em có em trai hoặc em gái gì không?”

Lang Tĩnh Phong không hài lòng thậm chí còn quên làm nũng: “Làm gì? không có”.

Bạch Nguyễn hơi thất vọng: “Ờ”.

Lang Tĩnh Phong híp mắt nhìn chằm chằm cậu, giọng nói còn nguy hiểm: “Cho dù có thầy cũng đừng mong chạm vào, thầy chỉ có thể chạm vào em.”

Bạch Nguyễn tỉnh táo lại từ trong ảo giác, chớp mắt một cái!

Lang Tĩnh Phong nhanh chóng thu lại khuôn mặt không hài lòng, phe phẩy đuôi sói, mặc một thân quần áo thỏ nhào vào trong lòng Bạch Nguyễn, cầm tay Bạch Nguyễn đặt vào trên lỗ tai của mình, dùng giọng sữa làm nũng: “Khiêu Khiêu ca ca, có em rồi còn không đủ sao, Khiêu Khiêu ca ca sờ lỗ tai của em đi.”

Bạch Nguyễn sau một giây lại quay về trong ảo giác!

Thoải mái sàm sỡ lỗ tai sói, cuối cùng Bạch Nguyễn nhớ tới mình là một giáo viên, buông Lang Tĩnh Phong vẫn còn đang ở trong ngực mình ra sức cọ, cậu nghiêm mặt, trầm giọng nói: “….

Em không phải nên làm bài tập rồi sao?”

Lang Tĩnh Phong dùng hai cánh tay béo như củ sen ôm lầy cổ Bạch Nguyễn, dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ Bạch Nguyễn, làm nũng nói: “Muốn Khiêu Khiêu ca ca ôm xem heo Peppa.”

Bạch Nguyễn cứng rắn kiềm lại sự hiền từ do ngoại hình đáng yêu của Lang Tĩnh Phong kêu gọi ra, gọi lý trí ra: “Em đã là người lớn rồi, xem heo Peppa cái gì chứ?”

Lông mày của Lang Tĩnh Phong hơi nhếch, lộ nguyên hình: “Khiêu Khiêu ca ca ôm xem GV một lát?”

Đối mặt với vật nhỏ đáng yêu Bạch Nguyễn không hề có cảm giác bị đùa giỡn, nhưng thật ra lại lo lắng đứa nhỏ nhà mình học cách nói chuyện bẩn thỉu của con người, nên vừa quát khẽ vừa giơ tay lên hù dọa: “Nói bậy gì vậy! thầy đánh mông em bây giờ!”

Lang Tĩnh Phong bật cười, đuôi sói lười biếng lắc lắc.

Bạch Nguyễn bày ra dáng vẻ của người cha nghiêm khắc nói: “Đi làm bài tập, dựa vào yêu lực bây giờ của em biến thành hình người trong một ngày đã là tối đa rồi phải không?”

Lang Tĩnh Phong dự đoán nói: “Có thể duy trì hơn sáu tiếng một chút.”

“Vậy thì còn không mau thừa lúc còn tay mà đi nắm viết đi, em còn có thêm nhiệm vụ đấy!” Bạch Nguyễn ôm lấy Lang Tĩnh Phong, đi vào trong thư phòng, đặt hắn xuống ghế.

Thêm nhiệm vụ chính là các đề mà Lang Tĩnh Phong định giải cùng với bài tập hè của các môn học khác nhau, hiện giờ hắn đã đuổi kịp mọi người trong lớp, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì phải bỏ ra nhiều cố gắng hơn các bạn học khác.

“Em thấp.” Lang Tĩnh Phong ngồi trên ghế, tròn như cục bột, cằm đặt thẳng lên trên bàn.

“Thầy có đệm”.

Bạch Nguyễn lấy đệm đã chuẩn bị từ trước ra, một lớp rồi lại một lớp đệm được lót dưới mông Lang Tĩnh Phong, thành công giải quyết vấn đề Lang Tĩnh Phong không tới cái bàn, một đống bài tập thật dày ngay lập tức được đặt lên bàn, ngay sau đó một túi bút màu đen và hai mươi cái ruột bút được đặt xuống trước mặt Lang Tĩnh Phong.

Thân thể nhỏ bé non nớt của Lang Tĩnh Phong hoàn toàn bị sách vở che phủ!

“Bắt đầu đi, viết từ bây giờ tới sáu giờ hơn.” Bạch Nguyễn đặt một khung ảnh nhỏ ở góc bàn, trong khung ảnh nhỏ có gắn một mảnh giấy nhỏ, bên trong viết mười bốn chữ to và mạnh mẽ: “Gió lộng phá vỡ trời cao, bay lên trời cao nhảy vào cửa rồng”.

Lang Tĩnh Phong: “…..”

Lang Tĩnh Phong bất đắc dĩ, nghĩ lại hôm nay cũng đã chiếm đủ lợi, nên dùng bàn tay béo mập cầm bút lên, tai cụp xuống, bắt đầu vùi đầu học tập.

Bạch Nguyễn kéo ghế sô pha lười biếng ngồi bên cửa sổ, rút một quyển sách từ trong giá sách ra xem.

Khoảng cách của hai người còn chưa tới 3 mét, Lang Tĩnh Phong thường lén nhìn Bạch Nguyễn, thấy ánh mắt Bạch Nguyễn vẫn đặt lên cuốn sách, vẻ mặt yên tĩnh an nhàn, sự hưng phấn trong lòng hắn cũng dần dần bị cuốn đi, dần dần bình yên lại, dần dần cũng tập trung học tập.

Sáu giờ 20 phút tối, yêu khí của Lang Tĩnh Phong kiệt quệ, móng vuốt sói không cầm được cây bút nên đã làm rơi nó xuống sàn nhà, phát ra tiếng kêu lạch cạch.

Bạch Nguyễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lang Tĩnh Phong ngồi ngoan ngoãn trên đệm mềm, đang nghiêng đầu nhỏ nhìn mình.

“Đến đây”.

Bạch Nguyễn vẫy tay với sói con, sói con nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, nhảy vào trong lòng Bạch Nguyễn, hai chân trước cách một lớp vải dệt chạm vào ngực Bạch Nguyễn.

Bạch Nguyễn nhấn vào app gọi đồ ăn, từ từ kéo xuống dưới nói: “Muốn ăn gì thì cứ gọi.”

Một cửa hàng bán xiên nướng xuất hiện trên màn hình, Lang Tĩnh Phong phấn chấn mà kêu một tiếng: “Ngao.”

Bạch Nguyễn nhấn vào cửa tiệm kia, từ từ lật thực đơn, Lang Tĩnh Phong nếu nhìn thấy món muốn ăn sẽ dùng móng vuốt nhỏ chạm nhẹ vào màn hình, hai người phối hợp ăn ý, đồ ăn cũng nhanh chóng được chọn xong.

Bốn mươi phút sau, đồ ăn ngoài đã được đưa tới, Bạch Nguyễn lấy đũa gắp hết thịt trên xiên xuống đĩa, đem chén đĩa đựng thịt và sói con cùng đặt lên bàn cơm, chăm sóc Lang Tĩnh Phong xong, Bạch Nguyễn lại thả nhóm thỏ con ra, đặt mấy chậu cỏ linh lăng ở trước cửa lồng.

Sau khi lo liệu cho nhóm thỏ con xong, Bạch Nguyễn mới bưng đĩa rau và đĩa cỏ ở trên bàn lên ăn.

Lang Tĩnh Phong ăn uống no đủ, nhìn thấy đám thỏ con trên mặt đất liền nổi hứng thú trêu ghẹo, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống đất rồi vươn móng vuốt gảy đuôi của một con thỏ nào đó đang ăn….

Một tiếng kỷ giận giữ vang lên, sói con từ trước đến nay ngang ngược bị chân sau của thỏ con đá một cái, nằm chổng vó khoe bụng trắng, một đôi mắt sói đen lúng liếng không thể tin nhìn chằm chằm trần nhà.

…..

Làm sói 18 năm, thế mà bị một con thỏ đánh!

“Không bị sao chứ?” Bạch Nguyễn vội vàng ôm lấy sói con nằm ỉu xìu trên mặt đất, thấy không bị thương, chỉ là lòng tự trọng đã bị chà đạp mà thôi, nên cũng thả lỏng, còn nói nhấn mạnh: “Sức lực chân sau của thỏ rất mạnh, đạp vào người rất là đau, em đừng đi trêu chọc chúng nó.”

“Ngao!” Lang Tĩnh Phong không để ý chút đau đó, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Bạch Nguyễn, nên đầu nhỏ dùng sức chui vào trong lòng Bạch Nguyễn, mang theo tiếng ư ử khóc không ngừng: “Ngao— ngao—“

Bạch Nguyễn thấy dễ thương tới mức mềm lòng, vuốt lưng an ủi Lang Tĩnh Phong: “Được rồi, được rồi, bị đá ở đâu? Thầy xoa cho em.”

Lang Tĩnh Phong lập tức nghiêng người, nằm ngửa ở trên đùi Bạch Nguyễn, dùng hai chân trước ôm lấy tay Bạch Nguyễn đặt vào trước ngực mình, bị thương nhỏ giọng kêu gào: “Ngào—-“

Bạch Nguyễn liền xoa ngực cho hắn, các đầu ngón tay vẽ theo chiều kim đồng hồ, sức lực và vẻ mặt đều nhẹ nhàng.

Lang Tĩnh Phong thường dùng đầu lưỡi liếm ngón tay Bạch Nguyễn, trong tròng mắt đen tròn ngây thơ toàn là tức giận ỷ lại và lưu luyến, cái đuôi ở trên đùi Bạch Nguyễn quét tới quét lui, Bạch Nguyễn cũng không nói gì.

…..

Thật là thích quá đi, sói con vẻ mặt ngoan ngoãn và uất ức ở trong lòng sinh ra một suy nghĩ độc ác, không muốn biến về nữa!.

Bạn đang đọc Thời Khắc Phòng Sói

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!