Chương 66: Thời Khắc Phòng Sói

Phiên bản convert 11353 chữ

Mùa đông trở đậm, kéo dài.

Gió sương giá rét xuyên qua các tòa nhà san sát trong thành phố, trời không có tuyết, nhưng không khí lạnh như một miếng bọt biển hút bão hòa, vuốt ve nơi nào, màu sắc ở nơi đấy nhạt bớt vài phần, cả thành phố được lồng vào một bộ lọc sạch sẽ và lạnh lẽo, mọi người đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài cũng cảm thấy buốt giá.

Cũng may hệ thống sưởi trong tòa nhà trường trung học có độ ấm rất nồng đượm, Bạch Nguyễn mặc đồng phục giáo viên đến lớp cũng không hề bị lạnh.

“Lưu Hinh Duệ” Bạch Nguyễn thuận miệng điểm danh: “Em trả lời câu hỏi này.

Nữ sinh bị điểm danh sững sờ, ngoảnh đầu về phía cửa sau lớp học rồi nhanh chóng quay đầu lại, cuống quít đứng dậy: “Dạ, dạ, câu nói này của tác giả muốn biểu đạt…”

Bạch Nguyễn giương mày, chếch vài bước đi đến mép bục giảng, nhìn về phía cửa sau.

Cửa sổ nhỏ cửa sau lộ ra một gương mặt anh tuấn lại kiêu ngạo, hai ánh mắt như dùi cui quét qua quét lại đám học sinh của Bạch Nguyễn, giống như sói dữ nhìn chằm chằm vào một đám cừu nhỏ không an phận.

Hai ba nữ sinh mạnh dạn nín cười, thỉnh thoảng lại cẩn thận liếc nhìn ô cửa sổ nhỏ, các nữ sinh khác cũng như tất cả nam sinh mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, không dám nhúc nhích, chỉ sợ rằng biểu hiện không tốt trong giờ ngữ văn sẽ bị thầy thể dục “chăm sóc đặc biệt”… lúc trước lớp 4 có một cậu học trò nghịch ngợm, là một sinh viên thể thao đặc biệt của đội điền kinh trong trường, thấy Bạch Nguyễn ôn hòa nhã nhặn giống như không biết tức giận, không đầu óc nóng nảy phạm phải sai lầm.

Hở ra là không biết lớn nhỏ trêu chọc Bạch Nguyễn lấy đó làm niềm vui, kết quả đội điền kinh khi huấn luyện bị giáo viên thể dục chỉnh đốn đến kêu khổ liên miên, sau đó ở trước mặt Bạch Nguyễn phải ngoan ngoãn như một con thỏ trắng.

Đúng vậy, thầy ngữ văn trong lớp chúng được thầy thể dục bảo kê…

Có điều sợ bị chỉnh ở lớp thể dục chỉ là một phần, miệng của vị thầy lang sói này như pháo nổ vậy, nhưng mà ngoại trừ lần đối phó với cậu trò nghịch ngợm kia thật ra cũng không lạm quyền đối với bất kỳ ai, học sinh sợ hắn chủ yếu là bởi vì khí thế của hắn quá dọa người: rõ ràng tướng mạo đẹp trai có thể đi làm minh tinh, vậy mà lại không hề có sự kết nối, nếu ai bị hắn hung hăng trừng mắt một cái, sẽ cảm thấy gai người sởn cả tóc gáy quả thực giống như bị sói nhìn chằm chằm, là một loại sợ hãi sinh lý khó hiểu đến kỳ lạ.

Lại đến hù dọa học sinh… Bạch Nguyễn bất đắc dĩ, vòng ra cửa sau, dùng khẩu hình nói: đi, em đi đi.

Lang Tĩnh Phong ghi nhớ một học sinh vừa chơi điện thoại di động, cười không tiếng động với Bạch Nguyễn, quay đầu rời đi.

Cậu vừa đi, bầu không khí lớp học trong nháy mắt lơi lỏng một độ, có học sinh thừa dịp Bạch Nguyễn xoay người viết bảng sách ghé tai nhau.

… “Lão Bạch đỏ mặt rồi kìa.

Bạch Nguyễn thính tai, nghe học sinh nghị luận, càng ngượng ngùng hơn.

… “Mẹ kiếp, đỏ thật, đỏ cả mang tai rồi.

Bạch Nguyễn: “…”

Sau tiết ngữ văn, Bạch Nguyễn bước đi như gió đến phòng làm việc của giáo viên thể dục, đẩy cửa, thấy trong phòng làm việc còn có mấy thầy cô, một thân khí thế trong giây lát tan biến không còn một mảnh, khách khí chào hỏi: “Thầy Lang, phiền thầy ra ngoài một chút.

Khóe môi Lang Tĩnh Phong nhếch lên, hai tay đút túi lắc lư đi tới cửa, cánh tay chống vào trên khung cửa, cũng khách khí nói: “Thầy Bạch có chuyện gì hả?”

“Chúng ta qua bên này nói.

” Bạch Nguyễn dẫn Lang Tĩnh Phong đi về phía kho thiết bị thể thao.

Trên hành lang người đến người đi, Bạch Nguyễn chột dạ, cho nên cẩn thận muốn chết, Lang Tĩnh Phong thấy dáng vẻ cẩn thận tránh hiềm nghi của cậu quá đáng yêu, thì cố ý chọc cậu: Bạch Nguyễn đi về phía tường bên trái hành lang, Lang Tĩnh Phong lại cố ý vòng sang bên phải đi, Bạch Nguyễn căng mặt không chớp mắt, Lang Tĩnh Phong cũng bày vẻ mặt đắng cay thù hận nhìn thẳng về phía trước… Kết quả khoảng cách giữa hai người cách xa hai mét, hai khuôn mặt nghiêm nghị không nhìn nhau, từng lỗ chân lông trên toàn thân đều toát ra ý muốn che giấu rằng “Người bên cạnh tôi chỉ là đồng nghiệp chứ không phải bạn trai của tôi”.

Rất nhanh học sinh đã phát hiện sự việc không hề đơn giản, lúc hai người đi qua, một đám nữ sinh tụm năm tụm ba cười trộm, có một số nam sinh nhạy bén cũng nhướng mày, vẻ mặt dò xét, Bạch Nguyễn nhận thấy không khí không đúng, mặt cứng đờ, máy móc quay đầu nói: “Thầy Lang, thầy đây… là đang làm gì thế?”

Lang Tĩnh Phong giống như một cô gái lớn chưa ra khỏi khuê phòng lấy tay che mặt, khiếp đảm nói: “Tránh hiềm nghi, thầy đừng nhìn tôi, đáng ghét.

Học sinh xung quanh nhao nhao bụm miệng, muốn cười lại không dám cười, hành lang tràn đầy tiếng cười trộm đè nén.

Mặt Bạch Nguyễn đỏ bừng, cúi đầu, chạy trối chết vọt vào phòng thiết bị thể dục ở cuối hành lang.

Lang Tĩnh Phong đuổi theo, vừa đi vào liền khóa trái cửa lại, ôm Bạch Nguyễn một lát trước còn đang giả vờ không thân quen vào trong ngực, đầu tiên là ôm chặt lấy khuôn mặt hôn lên một cái, mới hỏi: “Bảo bối làm sao vậy?”

Bạch Nguyễn miễn cưỡng sừng sộ: “Sau này lớp ngữ văn của anh, em đừng ra cửa sau bắt kỷ luật.

Lang Tĩnh Phong mách lẻo: “Trương Hãn Văn lén chơi điện thoại di động, nếu không có em, anh biết được à?”

Bạch Nguyễn vừa tức giận vừa buồn cười: “Vậy cũng không được, làm gì có giáo viên thể dục quản lý kỷ luật lớp học? Học sinh sắp nhìn ra rồi…”

“Còn có thể giấu cả đời à?” Lang Tĩnh Phong cười khẽ: “Nhà trường cũng không quy định giáo viên không thể yêu nhau.

Bạch Nguyễn ngắc ngứ: “Nhưng nếu phụ huynh học sinh biết thì chắc chắn…”

“Biết rồi, sau này em chú ý.

” Lang Tĩnh Phong nói nhanh cắt ngang lời của Bạch Nguyễn, cúi đầu chạm vào môi cậu.

Có lẽ là thói độc chiếm muốn tác quái, từ trước đến nay Lang Tĩnh Phong không thích giấu diếm Bạch Nguyễn đi, hắn bằng lòng để cho tất cả mọi người biết cậu là của hắn, cho nên ngoại trừ những giáo viên cấp hai ra, người quen biết Lang Tĩnh Phong cơ bản đều biết hắn có bạn trai tên là Bạch Nguyễn, chẳng qua hoàn cảnh trường học thật sự hơi đặc biệt, Lang Tĩnh Phong sợ Bạch Nguyễn khó xử, cũng không dám quá đáng.

Bạch Nguyễn ngoan ngoãn ngửa mặt lên cho hắn hôn, Lang Tĩnh Phong lại không thỏa mãn, cởi cà vạt và khuy áo sơ mi của Bạch Nguyễn, mút cổ, xương quai xanh của cậu, Bạch Nguyễn thở hổn hển, rụt người trốn, nhỏ giọng nói: “Trong trường em đừng náo loạn.

Lang Tĩnh Phong lại càng hăng hái hơn: “Sao lại là náo loạn, thấy anh lên lớp không có tinh thần, nâng cao tinh thần cho anh.

Bạch Nguyễn hờn dỗi: “Hai giờ sáng hôm qua em mới cho anh ngủ, còn không biết xấu hổ nói anh không có tinh thần?”

Lang Tĩnh Phong cười nhạo một tiếng, ỷ vào Bạch Nguyễn không dám tạo ra tiếng động lớn, đặt ở góc cửa chỗ tường mà bắt nạt, đổi đề tài thấp giọng cắn lỗ tai cậu: “Anh còn nhớ không? Lúc em còn đi học luôn hôn anh trong phòng chứa đồ, mỗi lần như vậy khi bắt đầu anh đều không cho em đụng vào, ấn anh hôn một lát mới ngoan được, sờ cả người anh cũng không phản kháng…”

“Đừng nói nữa…” Bạch Nguyễn vội vàng xin tha, nhớ tới mấy năm trước mình trốn ở trong phòng chứa đồ thân mật với Lang Tĩnh Phong khi hắn vẫn còn là học sinh, trong lòng vừa áy náy lại xấu hổ, nhưng mơ hồ lại hơi thinh thích.

“Tại sao không phản kháng?” Lang Tĩnh Phong không tha cho cậu, trêu cho cậu nói chuyện: “Lúc đó anh thích em sờ anh? Ngoài miệng thì cái này không được cái kia không được, thật ra trong lòng cực kỳ vui sướng, có phải không?”

Bạch Nguyễn nhắm mắt lại, tầm mắt ngăn cách khiến cậu bớt lúng túng hơn chút, miễn cưỡng mở miệng nói: “… Ừm.

Lang Tĩnh Phong hưng phấn mắng một câu, xoa Bạch Nguyễn tới không nói nên lời.

Sau khi tàn sát thỏa thích bừa bãi trên người một hồi, Lang Tĩnh Phong vén vạt áo Bạch Nguyễn lên, dùng môi lưỡi cướp đoạt cái bụng bằng phẳng nhẵn nhụi như kem kia, đầu ngón tay nhấc một lần cái quần nhung ấm với quần lót lộ ra bên hông Bạch Nguyễn, trong giọng nói mang theo khoái ý bí ẩn nào đó, nói: “Anh nói xem, ai có thể biết chúng ta đều mặc kiểu đồ đôi tình nhân ở bên trong đây?”

Đồng phục của giáo viên cấp hai là áo sơ mi và áo vest, ngoại trừ giáo viên thể dục và giáo viên lớp thực nghiệm, Lang Tĩnh Phong ở trường luôn luôn mặc một loạt các loại quần áo thể thao.

Các giáo viên khác đều mặc đồng phục giống hệt Bạch Nguyễn, chỉ có bản thân mình là không thể mặc, một khi máu ghen của Lang Tĩnh Phong trào lên thì không hề biết nói lý là gì hết, để trấn an sói nhỏ nhà mình, lúc Bạch Nguyễn đi làm, tất cả quần áo mặc bên trong đều là đồ đôi, quần lót đôi, quần thu đôi, tất đôi… Trong mối liên hệ ẩn dưới vỏ bề ngoài này có một chút bí mật và kiêng kỵ, đôi lần khi Bạch Nguyễn nghĩ đến chuyện này, không khỏi cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Hai người lại ngán ngẩm trong chốc lát, Bạch Nguyễn ôm cổ Lang Tĩnh Phong, hỏi: “Đúng rồi, tiết học buổi chiều của em cho anh có được không?”

Lang Tĩnh vui vẻ, trêu bạch Nguyễn nói: “Thầy Bạch à, thầy…đang dùng mỹ nhân kế hả?”

Bạch Nguyễn cũng cười: “Đúng vậy, có được không em?”

Lang Tĩnh phong giả vờ như bị sắc đẹp làm mờ mắt: “Cho thầy hết, tiết thể dục trong học kỳ này của em cho thầy bao hết.

Chớp mắt một cái là đã nghỉ trưa.

Bạch Nguyễn thường xuyên ở trong phòng làm việc lén lút ăn cơm hộp rau xanh tiện lợi, ăn xong, vừa hay Lang Tĩnh Phong mang theo hai ly trà sữa trân châu phô mai đến cống nạp.

Hai người uống trà sữa trước bàn làm việc của Bạch Nguyễn, cùng nhau leo bảng xếp hạng trận đấu đen, tình hình chiến đấu đang kịch liệt, một học sinh trong lớp Bạch Nguyễn đột nhiên xông vào phòng làm việc, cầm một bộ bài thi ngữ văn đến hỏi đề.

Bạch Nguyễn nhanh như cắt mang điện thoại di động để trở lại bàn.

Học sinh nhìn Lang Tĩnh Phong đang chơi game, lại chào hỏi một tiếng, cũng không cảm thấy kỳ lạ… Thầy Lang và thầy Bạch có quan hệ tốt, làm gì cũng ở chung một chỗ, bọn họ sớm đã quen rồi.

Lúc này, do Bạch Nguyễn tạm thời treo máy, đồng đội chửi bới: “Sao lại treo máy? ĐM! Mẹ nó bọn học sinh tiểu học nhiều thật!”

Lang Tĩnh Phong giận tím mặt, thốt lên: “Mẹ kiếp! Dám mắng vợ tao?”

Khóe miệng Bạch Nguyễn giật giật.

Ánh mắt của học sinh khôn ngoan như nhìn thấu tất cả.

Một lát sau khoảng lặng, Lang Tĩnh Phong trừng mắt nhìn học sinh kia một cái, như là lạy ông tôi ở bui này, nói: “Không nói thầy Bạch của các em.

Bạch Nguyễn suýt nữa xỉu.

Học sinh gật đầu như giật mình: “Vâng, vâng, em biết rồi.

Buổi chiều tiết thể dục tạm thời thay đổi thành tiết ngữ văn, đối với học sinh đã sớm chết lặng vì giáo viên thể dục yếu đuối và hay bệnh tật, im lặng trong ba giây, sau đó lao vào quá trình học tập căng thẳng

Sau khi hết tiết ngữ văn, mấy học sinh vừa vặn chặn bước Lang Tĩnh Phong từ nhà vệ sinh nam đi ra, thầy Lang trong truyền thuyết xin nghỉ ốm đi đường oai hùng mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, một chút ốm yếu cũng không có.

Học sinh biết thầy thể dục bị bệnh là hoạt động bình thường, nhưng vẫn có nam sinh lớn mật không nhịn được trêu ghẹo, nói: “Thầy Lang, thầy Bạch nói thầy bị bệnh.

“… À, tức ngực khó thở.

” Sau một khoảng lặng, bỗng nhiên Lang Tĩnh Phong làm Tây Tử ôm tim cuộn mình dựa vào tường, nhe răng trợn mắt rên rỉ nói: “Xong rồi, xong rồi, thầy sắp chết rồi.

Học sinh cười lăn cười bò, Bạch Nguyễn nhìn thấy từ xa, cũng quay mặt cười trộm.

Mấy năm trước, trên đỉnh núi, khi nghĩ về tương lai Lang Tĩnh Phong đã từng diễn tả cảnh tượng như này với Bạch Nguyễn.

Cảnh tượng này thực sự đã xảy ra.

Lang Tĩnh Phong đang giả bệnh, giương mắt thấy Bạch Nguyễn ở xa xa cười nhìn mình, thì đáp lại cậu một nụ cười.

Mọi thứ trông có vẻ đều rất tốt.

.

Bạn đang đọc Thời Khắc Phòng Sói

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!