Người dịch: workman
Biên tập: vandai79
Nguồn:
Quyển 1 - 100 mét, 4 giây
Chương 13: Vui Sướng
- Giáo quan.
Bạch Dương không kìm được, hỏi:
- Nghe nói Đạo dẫn thuật rất thần kỳ. Nhưng thần kỳ ra sao? Sao nó có thể làm cho tốc độ tu luyện nguyên năng gien gia tăng lên?
Lúc này, giữa phòng luyện võ có một trung niên với mái tóc hơi hoa râm mở lời nói:
- Bạch Dương, ta giải thích với ngươi thế này. Nếu các ngươi không tu đạo dẫn thuật mà chỉ sử dụng phương pháp tu luyện Ngũ Tâm Hướng Thiên thì một ngày chỉ có thể luyện hóa năm phút là tế bào toàn thân đã bão hòa rồi, không thể hấp thu hơn!
- Nhưng nếu tu luyện đạo dẫn thuật, dung lượng tế bào của các ngươi sẽ lớn hơn nhiều. Có thể để các ngươi tu luyện tám phút, mười phút, thậm chí còn tới một giờ!
Trung niên đó nhìn về phía ba người La Phong.
- Bây giờ các ngươi đã minh bạch chưa?
Vừa nghe xong, La Phong giật mình.
”Hóa ra đạo dẫn thuật làm cho từng tế bào, mỗi ngày ăn được nhiều “cơm” hơn.”
La Phong thầm nghĩ: “Tế bào hấp thu nhiều tia năng lượng vũ trụ để chuyển hóa thành nguyên năng gien cũng giống như người ăn cơm! Giả thiết một người chỉ có thể ăn ba chén cơm, tu luyện đạo dẫn thuật chính là làm cho người ta một ngày có thể ăn năm chén cơm, mười chén cơm.”
Giang Niên mỉm cười nói:
- Nếu các ngươi không tu luyện đạo dẫn thuật, giả thiết là tế bào có thể hấp thu một đơn vị năng lượng! Một khi tu luyện đạo dẫn thuật, tế bào có thể hấp thu thành hai đơn vị năng lượng, ba đơn vị, thậm chí nhiều hơn! Nói cách khác, ngươi tu luyện một năm, có thể vượt qua người khác tu luyện mười năm! Đây là mị lực của đạo dẫn thuật.
Đám vũ giả ở đây ai nấy đều mở lời đàm luận, rõ ràng là có rất nhiều thứ để nói.
- Nói về đạo dẫn thuật thì Thế giới đệ nhất cường giả, Tổng quán chủ toàn cầu của Cực Hạn Vũ Quán chúng ta là “Hồng” đã sáng chế ra chín bộ nhất đẳng đạo dẫn thuật. Nếu các ngươi gia nhập vào Cực Hạn Vũ Quán, tùy vào mức độ cống hiến cho vũ quán thì sẽ có cơ hội học được đạo dẫn thuật cao nhất.
Đám vũ giả đều cười, hấp dẫn đám ba người La Phong.
Trên thế giới, các thế lực lớn đều hy vọng càng ngày có nhiều vũ giả.
- Giáo quan.
La Phong đột nhiên mở lời.
- Hả?
Giáo quan Giang Niên cười, nhìn về phía La Phong.
- Chuyện gì?
- Giáo quan, vừa rồi sao vũ giả tóc bạc, áo đen đi ra với Tổng giáo quan chỉ dùng một ánh mắt đã khiến cho chúng ta không có nổi năng lực phản kháng? Đây là năng lực gì của vũ giả?
La Phong chưa bao giờ nghe nói về vũ giả lợi hại như vậy, do đó rất rất tò mò.
Giáo quan Giang Niên mỉm cười, đám vũ giả còn lại cũng cười ha ha.
- Tiểu tử, người đi cùng Tổng giáo quan là tinh thần niệm sư! So với vũ giả chúng ta thì hiếm hơn nhiều.
Có vũ giả vừa cười vừa nói:
- Đương nhiên, tinh thần niệm sư cũng là một loại vũ giả! Nhưng lại là loại vũ giả đáng sợ nhất.
”Tinh thần niệm sư?”
Trong lòng La Phong cả kinh.
Bây giờ mạng (Internet) rất phát triển. La Phong từng thấy những lời giới thiệu rằng tinh thần niệm sư là tồn tại đặc thù trong quần thể vũ giả, đồng thời cũng là tồn tại phi thường đáng sợ.
Nhưng rốt cuộc đáng sợ ra sao thì trên mạng không có thông tin.
- Chờ sau này các ngươi trở thành vũ giả, chẳng mấy chốc sẽ biết tinh thần niệm sư.
Giáo quan Giang Niên cười nói:
- Tốt lắm, hôm nay sát hạch Chuẩn Vũ Giả dừng ở đây. Ba người các ngươi cũng có thể về nhà rồi. Ừm, giấy chứng nhận Chuẩn Vũ Giả phải đợi con dấu của cấp trên, nhập vào hồ sơ công dân. Đại khái đợi vài ngày nữa mới có thể tới. Đến lúc đó sẽ thông tri cho các ngươi. Tốt lắm, các ngươi về đi.
- Dạ, giáo quan.
Ba người La Phong, Dương Vũ và Bạch Dương quay đầu rời khỏi phòng luyện võ, tới trước cửa Hội Quán Cực Hạn liền bị đám quân nhân đóng ở tiểu khu cầm súng giám thị khi ra khỏi tiểu khu.
××××××
Tại cổng Tiểu khu Minh Nguyệt, ba người La Phong, Dương Vũ và Bạch Dương đều tươi cười.
- Ta tên là Bạch Dương, là người của trường Quân đội số 1 Giang Nam, quê ở Dương Châu thành, đang lúc nghỉ hè nên tới đây tiến hành sát hạch.
Bạch Dương đưa tay ra, nắm tay cả La Phong và Dương Vũ.
- Rất vui được biết nhị vị.
“Trường Quân đội số 1 Giang Nam ư? Mình vốn là muốn vào trường quân đội này.”
La Phong cười nói:
- Ta tên La Phong, vị này là Dương Vũ, hai chúng ta đều là người Cực Hạn Vũ Quán ở khu Nghi An.
- Khẳng định rằng trong tương lai, La Phong huynh đệ có tiền đồ vô tận. Ngay cả tinh anh ở trường quân đội chúng ta cũng chẳng có bao nhiêu người có thể trở thành vũ giả.
Bạch Dương rất thích được kết giao bằng hữu. Đối với người trẻ như thế mà đã bước vào hàng ngũ Chuẩn Vũ Giả như La Phong, hắn tự nhiên càng thích kết giao hơn. Không biết chừng trong tương lai, La Phong sẽ thành một đại nhân vật siêu cấp.
Dương Vũ ở bên cạnh cũng cười ha ha, nói:
- Không nói nữa, ba chúng ta cùng một ngày, cùng một chỗ thông qua sát hạch, cũng coi như có duyên phận. Hôm nay là ngày tốt lành, chúng ta cùng tìm một tửu lâu ăn với nhau một bữa, vừa ăn vừa tâm sự.
- Được.
Bạch Dương cười đáp.
- Đi.
La Phong cũng ha ha cười.
Ba người vừa mới vượt qua kiểm tra sát hạch Chuẩn Vũ Giả nên đều rất hăng hái, chọn một tửu lâu rồi cùng ăn cơm trưa, sau đó chia tay về nhà.
××××××
Hôm nay La Phong uống chút rượu, đến khi lên tàu điện ngầm mới nhớ tới việc gọi điện thoại báo tin vui cho gia đình.
”Nhưng, người trong tàu điện ngầm quá nhiều. Sợ rằng nếu mình vừa mở lời nói “vượt qua sát hạch Chuẩn Vũ Giả” thì sẽ khiến cho người ta vây xem.”
“Thôi đi, đợi ra khỏi tàu điện ngầm sẽ gọi điện thoại cũng không muộn.”
...
Đầu tiên ngồi tàu điện ngầm tuyến số 1 tới ga Trung An. Sau đó từ ga Trung An đổi tuyến số 11 xong sẽ còn phải đi một hồi lâu nữa.
”Nói cho cha mẹ đệ đệ thôi.”
La Phong đang rất hưng phấn.
”Chuẩn Vũ Giả chứ bộ...”
”Trong nhà đã quẫn bách nhiều năm rồi. Mình cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng có thành tựu!”
Đứng góc cuối của ga Trung An, La Phong lấy ra điện thoại di động.
- Reng... reng...!!!
Ấn số điện thoại xong, La Phong liền đợi.
- Uy.
Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm của cậu em. La Phong cười nói:
- Là ta.
- Đương nhiên, ngươi cũng không biết anh ngươi là ai à. Đương nhiên là vượt qua kiểm tra rồi. Ha ha, đúng, đúng. Được.
La Phong cầm điện thoại di động, vui vẻ nói.
- Ừm, mẹ cũng ở nhà à? Được, ngươi đưa máy cho mẹ.
- Uy, mẹ, là con, tiểu Phong.
La Phong vui vẻ vạn phần.
Mẹ hắn nghe máy điện thoại, thanh âm vui vẻ kích động. Khóe mắt La Phong không khỏi rơm rớm, dù sao để có ngày này bản thân đã phải cố gắng lâu lắm rồi.
- Mẹ, mẹ hỏi ba lần rồi đó. Con vượt qua kiểm tra sát hạch thật đó. Giấy chứng nhận Chuẩn Vũ Giả vài ngày nữa sẽ phát tới nhà.
- Con đã ăn rồi, ăn với hai người bạn cũng vượt qua sát hạch khác.
La Phong cười nói:
- À, gọi điện thoại cho cha à? Yên tâm đi, mẹ, con không quên đâu. Ừm, con biết rồi.
Gác máy, trên mặt La Phong không khỏi lộ ra nụ cười.
Vui vẻ, thỏa mãn!
Mình phấn đấu lâu như vậy, từ bé đã cố gắng rèn luyện thân pháp, đao pháp, không phải là vì ngày này sao?
- Phù.
La Phong thở sâu một hơi, tâm tình bình tĩnh lại chút ít rồi mới quay điện thoại di động của cha. Trong nhà hắn thì La Hồng Quốc chính là một trái núi, là cột trụ trong nhà! Khi chưa trở thành học viên cao cấp của Vũ Quán, tất cả chi tiêu trong nhà đều dựa vào lương của cha.
Mẹ hắn mặc dù cũng có công việc, nhưng lại phải bỏ nhiều tinh lực vào chăm sóc cho hai con trai, huống chi một đứa còn bị tàn tật.
Cha làm việc lắp đặt thiết bị cho phòng ốc, công việc rất khổ, từng có vài lần đau lưng hay bị thương ở tay rồi
”Cha, từ nay về sau, ngươi không cần phải khổ cực như vậy nữa.”
La Phong thầm nói.
- Reng… reng…
Từng tiếng reo trên điện thoại di động truyền đến, La Phong đợi cha nhấc máy điện thoại.