Người dịch: workman
Biên tập: Bạch Anh
Hiệu đính: fishscreen
Nguồn:
Quyển 1 - 100 mét, 4 giây
Chương 15: Ta rất hợp tác với các ngươi
- Lên hết cho ta!
Trương Hạo Bạch giận tới mức phát điên, mặt đỏ kè, phất tay giận dữ quát.
Tên La Phong này mà cũng dám tới nhà hắn quấy rối, đánh bảo vệ à!
- Cẩn thận một chút, tên này có cú đá mạnh lắm!
Tên bảo vệ ục ịch vừa bị đá ngã xuống đất xoa xoa bụng, khóe miệng có vết máu rỉ ra, trong thời gian ngắn không thể đứng dậy nổi.
- Tiểu tử này thật ác độc.
Tên bảo vệ họ Vương và một bảo vệ khác cùng xông về phía La Phong, nhanh chóng vây chặt hắn. Đã chứng kiến lực chân vừa rồi của La Phong nên bọn chúng cũng chẳng dám sơ ý.
La Phong lúc này đã vọt tới bên cạnh La Hồng Quốc, còn chưa kịp lên tiếng thì La Hồng Quốc đã nói:
- Ba không sao đâu. Tiểu Phong, cẩn thận phía sau!
Gần như chỉ trong nháy mắt, hai tên bảo vệ một trái một phải đồng thời tấn công về phía La Phong. Hơn nữa, tên Trương Hạo Bạch cũng lặng lẽ áp sát tới.
Ba người liên thủ.
- Hừ!
La Phong liếc nhìn một chút. Trong nháy mắt xoay người lại, thông qua lực eo lưng, tay phải chém ra với lực đạo xoay tròn, đồng thời giơ tay thành đao, cả cánh tay phải giống như một thanh chiến đao trong chớp mắt chém ngang qua.
“Vù!”
Cánh tay của hắn chưa tới gần, kình phong đã thổi tới.
“Không ổn!” - Tên bảo vệ họ Vương biến sắc, lập tức dùng hai tay ngăn cản nhát chém của La Phong.
“Ầm!”
Tiếng va chạm trầm thấp vang lên.
Tay của La Phong chém vào hai tay của tên bảo vệ họ Vương.
Tên bảo vệ họ Vương chỉ cảm thấy hai tay như không còn thuộc về mình, vì quá đau đớn nên mất đi cả cảm giác, chỉ cảm thấy khớp tay gần như vô lực, lập tức lui về phía sau, đồng thời hô lớn:
- Tay phải của ta gãy rồi.
- Cái gì!
Trương Hạo Bạch đang chuẩn bị ra tay thì giật mình. Ba tên bảo vệ nhà hắn đều là học viên cao cấp của võ quán, theo lý thì La Phong cũng là học viên cao cấp của võ quán, về sức mạnh hẳn là chênh lệch cũng không lớn, không thể chỉ bằng một đòn chặt tay đã khiến cho cánh tay phải của tên bảo vệ họ Vương, cũng là học viên cao cấp của võ quán gãy được.
“Không hay!” - Tên bảo vệ họ Vương bị thương, chỉ còn lại mỗi tên bảo vệ áo đen có thân hình cao lớn mà thôi. Tên này thấy hai đồng đội liên tiếp bị đánh bại, nhất thời vừa sợ vừa giận dữ.
Tên bảo vệ áo đen nghiến răng, gầm khẽ một tiếng rồi tung ra một cước một quyền như tia chớp.
“Vèo! Vèo!”
La Phong rất linh hoạt, hai lần nhoáng lên đã tránh được hai đòn công kích, sau đó lại tung ra một cú chặt không hề lưu tình.
Tay phải giơ lên cao, giống như đao của Quan Công mãnh liệt bổ xuống.
“Quá nhanh!” - Tên bảo vệ áo đen không kịp tránh né, chỉ có thể dùng hai tay gác lên phía trước, nghiến răng đón lấy đòn chặt xuống. Khi cánh tay đáng sợ của La Phong điên cuồng bổ xuống thì hắn đã cảm thấy sợ hãi.
“Bình!”
Tên bảo vệ áo đen chỉ cảm thấy hai tay trong nháy mắt mất đi cảm giác, bị một đòn chặt của La Phong đập thẳng vào khiến cho hai tay mềm nhũn. Cánh tay của La Phong lại không hề giảm khí thế, đè nặng vào hai tay của tên bảo vệ áo đen, nện vào vai của hắn. Lực đạo hơn ngàn cân trong nháy mắt đã làm tên bảo vệ này quỳ rạp xuống đất.
“Sao có thể như vậy được?” - Trương Hạo Bạch vốn đang chuẩn bị tập kích, lúc này sợ hãi khựng lại.
Ba tên bảo vệ, một người ôm bụng không đứng dậy nổi, một kẻ bị gãy xương ở cánh tay phải, còn một kẻ bị một cánh tay đè xuống phải quỳ trên mặt đất.
- Trương Hạo Bạch!
Đôi mắt La Phong như tóe lửa.
- Ngươi làm gì, La Phong, ngươi muốn làm gì?
Trương Hạo Bạch lập tức lùi lại vài bước, gầm lên:
- Đây là nhà ta. Ngươi tự tiện xông vào nhà dân, làm bị thương người của ta, lại còn dám kiêu ngạo nữa!
- Dám đánh cha ta, còn dám đạp cha ta!
Hai tay La Phong nắm chặt, cơ bắp toàn thân như thép, gân xanh như những con giun giật giật, tỏ ra vô cùng dữ tợn.
- Cha ngươi? Cha ngươi là ai làm sao ta biết. Tại sao ta lại đánh cha ngươi, đạp cha ngươi...
Trương Hạo Bạch đột nhiên trừng mắt, nhìn về phía ba người công nhân xa xa, mình mẩy xơ xác, còn đầy những dấu chân. Hắn thoáng chốc đã hiểu, tại sao La Phong không hỏi gì mà đã lao thẳng vào đánh người luôn.
Trương Hạo Bạch nhìn thấy La Phong muốn xông tới, lập tức hét lớn:
- La Phong, ta cảnh cáo ngươi, ngươi...
“Bốp!”
Một cước sắc bén nhanh như tia chớp của La Phong đạp thẳng vào bụng của Trương Hạo Bạch, khiến cho Trương Hạo Bạch nằm dài trên mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng.
- Cảnh cáo cái rắm!
La Phong vươn tay chụp cổ áo Trương Hạo Bạch, nâng hắn lên, khiến cho cả người hắn lơ lửng trên không.
- Ngươi, ngươi...
Trương Hạo Bạch muốn nói, nhưng bị chụp lấy cổ áo, cả người lơ lửng, nên cổ hắn bị ép rất mạnh, việc thở cũng rất khó khăn chứ đừng nói đến nói chuyện.
- Mau buông nghiệp chủ (1) ra!
Một tiếng hét phẫn nộ từ xa vang lên. Chỉ thấy hơn mười tên bảo vệ mặc võ trang, ai nấy cũng đều cầm côn cảnh giới (2) vọt tới. Trong tiểu khu Thiên Hoa có rất nhiều nơi đặt camera giám thị, chỗ nào xảy ra chuyện đánh nhau thì chỉ trong nháy mắt các bảo vệ tiểu khu đã biết. Đã có thể ở trong tiểu khu toàn biệt thự liên kế (3), chắc chắn không phải người bình thường, bọn họ nào dám sơ ý.
Trước tiên nên lập tức tới chỗ này, đồng thời cũng báo cảnh sát.
(1) nghiệp chủ (业主) : chủ sỡ hữu tài sản, sản nghiệp hay xí nghiệp.
(2) côn cảnh giới (警戒棍) : cảnh sát hay bảo vệ thường dùng loại côn này, ai xem phim truyền hình, để ý một chút là thấy.
(3) biệt thự liên kế (联排别墅的) : dãy biệt thự được xây dựng nối tiếp nhau.
La Phong liếc mắt nhìn đám bảo vệ tiểu khu xông tới, lạnh lùng cười, lại nhìn thoáng qua Trương Hạo Bạch, tiện tay ném hắn đi. Trương Hạo Bạch nằm thẳng cẳng trên bãi cỏ trong đình viện, y phục màu trắng trên người bị những ngọn cỏ gãy nhuộm xanh lè.
- Cha, không việc gì chứ?
La Phong đi đến cạnh La Hồng Quốc.
- Không sao đâu, chỉ là vài vết thương ngoài da mà thôi.
La Hồng Quốc nhìn vào gã bảo vệ đang vô cùng đau đớn giống như Trương Hạo Bạch, sắc mặt trông rất khó coi, thấp giọng lo lắng nói:
- Tiểu Phong, tay chân của con sao không biết nặng nhẹ như thế! Con đánh người ta thành như vậy, tiền bồi thường thuốc men hẳn là không ít đâu. Thậm chí người ta còn có thể tố cáo con.
- Đúng đó, tiểu Phong, cháu ra tay nặng quá.
Một công nhân khác cũng thấy lo lắng.
- Không nặng, đánh hay lắm! Lúc nãy bọn chúng không hề để bọn chú vào mắt.
Một công nhân cao lớn giận dữ nói.
Nhóm người bảo vệ tiểu khu biết rất rõ những người có tiền trong tiểu khu này. Ba bảo vệ Trương gia đều thuộc loại bảo vệ cấp bậc tinh anh, đều có cấp độ học viên cao cấp của võ quán. Nhưng bây giờ cả ba người đều bị thương nặng, đám bảo vệ nhất thời cũng không dám trêu vào La Phong.
Dù sao làm bảo vệ cũng chỉ có một phần tiền lương, không ai nguyện ý bị người ta đánh tới gãy xương như ba bảo vệ kia.
“Tò tí te… tò tí te!” (4)
(4) tin tin (嘟嘟) : đổi thành tò tí te cho nó … ‘trẻ’.
Đột nhiên, tiếng xe cảnh sát vang lên. Mọi người đều xoay đầu nhìn, chỉ thấy chiếc xe cảnh sát nhanh chóng dừng lại trước cửa Trương gia. Cửa xe mở ra, bốn cảnh sát nhanh chóng lao ra ngoài.
- Cảnh sát tới rồi.
Đám bảo vệ lập tức tránh ra.
- Không ổn, cảnh sát tới rồi.
Ba người La Hồng Quốc đều giật mình.
La Hồng Quốc vội vươn tay kéo La Phong vào một góc, thấp giọng nói:
- Tiểu Phong, con đánh người quá nặng, nếu tới cục cảnh sát thì chuyện này khá là phiền toái. Con không nên nôn nóng, cha sẽ lập tức đi tìm luật sư giúp con.
- Cha, con đã vượt qua kiểm tra sát hạch chuẩn võ giả rồi.
La Phong nhẹ giọng nói.
Chỉ một câu, đã khiến cho La Hồng Quốc vốn đang luống cuống thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn lộ ra vẻ tươi cười:
- Thật à, tiểu Phong đã vượt qua kiểm tra sát hạch rồi à! Vậy thì không phải cảnh sát sẽ không có tư cách bắt con sao?
Chuẩn võ giả, chỉ cần kiểm tra thực chiến xong chính là võ giả rồi. Tố chất thân thể đạt tới giới hạn hợp cách, đại biểu cho việc chuẩn võ giả cũng có thể tu luyện nguyên năng gien.
Do đó, quốc gia có quy định...
Chuẩn võ giả hoặc là võ giả liên quan tới các loại án kiện, hết thảy đều do cục An Toàn của khu vực thành thị đó phụ trách. Giang Nam thành tự nhiên là do cục An Toàn Giang Nam phụ trách, còn hệ thống ngành cảnh sát bình thường thì không có tư cách bắt người.
- Nhưng mà… Cha! Sau khi con vượt qua kiểm tra, cần phải được cấp trên phê duyệt, nên phải đợi vài ngày nữa thì giấy chứng nhận chuẩn võ giả mới có thể chuyển tới nhà mình, lúc đó mới có thể cập nhật vào hồ sơ công dân của con.
La Phong thấp giọng nói:
- Do đó, từ góc độ pháp luật mà nói thì bây giờ con vẫn còn chưa phải là chuẩn võ giả, phải thêm vài ngày nữa mới là chuẩn võ giả.
Chỉ cần giấy tờ lưu vào hồ sơ công dân, như thế La Phong mới chính thức trở thành một chuẩn võ giả.
- Vài hôm nữa, cho dù thực sự có phiền toái thì cũng không phải là chuyện lớn. Cứ trực tiếp thông báo cho Cực Hạn võ quán, xin họ cấp cho giấy đảm bảo, chứng minh là con đã vượt qua kiểm tra chuẩn võ giả, con lập tức có thể ra khỏi cục cảnh sát ngay.
La Phong nói:
- Nhưng mà, nếu không có phiền toái gì thì không nên làm ầm ĩ như vậy. Chỉ là ở trong cục cảnh sát vài ngày mà thôi. Đến lúc đó con nghĩ họ cũng không dám lưu con lại.
La Hồng Quốc gật gật đầu.
- La Phong!
Chỉ thấy hai cảnh sát đang đi tới, một người hét to:
- Ngươi dám tự tiện xông vào nhà dân, đánh người ta trọng thương! Đi, theo chúng ta về cục một chuyến!
- Đồng chí cảnh sát, tôi sẽ hợp tác với các người.
La Phong mỉm cười tiến lên một bước.
- Đi thôi! Các ngươi chỉ có một chiếc xe, hình như không đủ chứa bọn tôi đâu.
Điều này làm hai cảnh sát giật mình.
- Yên tâm, nhà ta có xe!
Trương Hạo Bạch quay đầu nhìn về phía nam tử dẫn đầu bốn cảnh sát:
- Lưu thúc! Ba tên bảo vệ của cháu, còn cả cháu nữa, đều bị hắn đánh bị thương. Chúng cháu đều là nhân chứng.
- Cùng nhau đi hết!
Tên cảnh sát được gọi là Lưu thúc phất tay nói.
- La Phong!
Trương Hạo Bạch liếc mắt nhìn La Phong, trong lòng oán hận vô cùng. Oán khí tích lũy ba năm trong trường trung học thì đã đành, nhưng hôm nay La Phong lại đánh hắn lần nữa, khiến cho hắn nhớ lại lúc trước ở võ quán cũng bị đánh một trận thê thảm.
- Lần này La Phong ngươi không chết cũng bị lột mất một lớp da. Dám đánh bảo vệ của ta bị thương như vậy, tội này đủ để cấu thành án kiện hình sự rồi. Phán cho ngươi ngồi tù vài năm, xem ngươi còn kiêu ngạo nữa không!
La Phong mỉm cười, cùng đám cảnh sát lên xe.