Cho dù không thể trường sinh bất lão thì trong truyền thuyết có nói những người tu luyện có thể thọ vài trăm tuổi là chuyện bình thường. Có thể đây chính là cơ hội cho Cẩu Đản Tử?
Không một ai lưu ý tới một tiểu hài nhi ba tuổi. Mà với tình huống như hiện tại thì cũng không có bất kỳ ai lưu tâm đến một tiểu oa nhi làm gì. Hiện tại, tiêu điểm sự chú ý của mọi người không ai khác chính là Vương Thiên Lôi.
Nguyên bản, một buổi hôn lễ vốn diễn ra vui vẻ đầm ấm mà cuối cùng lại xảy ra sự việc như vậy. Đối với người dân sinh sống trong núi thì đây là một điềm báo cực xấu. May thay vẫn chưa có người nào thiệt mạng.
Tân lang Vương Thiên Lôi cũng không có mất quá nhiều máu. Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, bản thân Vương Thiên Lôi cũng bị kiệt sức mà ngủ thiếp đi một lúc. Sau khi tỉnh dậy, hắn cũng chỉ cần uống vài ngụm nước là khôi phục được phần nào sức khỏe.
Hôm nay vốn là một ngày đại hỉ lại lại xảy là một sự tình không may mắn như vậy. Tâm tình mọi người cũng từ trong hoảng loạn bình tĩnh trở lại, nhưng lúc này trong lòng mọi người đều lóe lên từng đợt suy nghĩ, suy đoán. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Sau một hồi kinh tâm động phách thì Chu Hoa vẫn một mực đứng bên cạnh, chăm sóc cho Vương Thiên Lôi từ đầu đến giờ, nàng nhìn hắn một một ánh mắt nhu hòa, càng lúc càng ôn nhu, giống như đang nhìn ngắm một bảo vật vô giá của mình vậy.
Đương nhiên, đối với điều này, Cẩu Đản Tử cũng không có lưu ý. Mà hắn có để ý đi chăng nữa thì cũng sẽ không nhận ra cái gì không thích hợp.
Vương Thiên Lôi vừa biểu hiện ra thực lực bậc này, tuy rằng không đủ để đối kháng cùng lão Độc Nhãn. Thế nhưng trong thôn cũng có rất nhiều tráng niên cường tráng, có kinh nghiệm săn bắn phong phú. Chỉ cần hợp lực lại cũng có khả năng đối kháng cùng lão Độc Nhãn. Nếu may mắn thì có thể giết chết lão Độc Nhãn.
Cuộc sống sinh hoạt trong sơn thôn, điều trọng yếu nhất chính là cần có một thân thể cường tráng, thân thủ tốt. Đây chính là hai điều kiện tiên quyết giúp cho sơn thôn tồn tại cho tới ngày hôm nay. Diện tích ngọn núi này cũng rất lớn, dã thú dũng mãnh nhiều vô số, không tính đến lão Độc Nhãn, chỉ là những mãnh thú bình thường trong núi thôi cũng không phải dễ chọc vào. Mà các hộ trong thôn khi đi săn bắn, nhiều nhất cũng chỉ săn bắn các loại lợn rừng mà thôi. Nếu không may chân chính đụng phải mãnh thú thì chỉ còn nước bỏ chạy. Dù sao mạng sống vô cùng đáng quý, mà trong thôn nếu không may mất đi một người thợ săn thì đó là sự tổn thất khó có thể bù đắp được.
Vương Thiên Lôi xuất hiện đã mang lại cho thôn sơn một niềm hi vọng. Thậm chí không lâu sau, trong một tương lai gần, với sự dẫn dắt của Vương Thiên Lôi, lượng thịt để ăn trong thôn sẽ được tăng lên. Tuyệt vời hơn nữa, thôn sơn có thể trở thành một thôn sơn cường đại đại vùng.
Nhưng điều này là rất lâu sau mới có thể xảy ra. Nhưng điều đó chắc chắn sẽ thành sự thực. Trong một thôn sơn, chỉ cần có một cường giả, thì cuộc sống ở thôn sơn đó sẽ trở nên phồn vinh.
-----
Ngày tháng vội vã trôi qua. Đã hơn một tháng kể từ khi trường phong ba trong hôn lễ ngày đó. Nguyên bản mọi chuyện đã kết thúc nhưng mọi người trong thôn vẫn thầm lo lắng việc lão Độc Nhãn trở lại trong thôn trả thù. Mà thời gian trôi qua, nỗi lo lắng trong lòng thôn dân cũng vơi đi phần nào.
Nên trồng trọt thì trồng trọt, nên săn bắn thì săn bắn. Duy chỉ có một điều mới mẻ, hằng ngày, vào thời gian sáng sớm, những tráng niên trong thôn lại tụ tập đến dải đất hoang ở phía bắc thôn xếp thành hàng ngay ngắn cùng luyện công với Vương Thiên Lôi.
Mà Cẩu Đản Tử cũng lon ton tham gia, tuy hắn không thể trực tiếp tham gia tu luyện nhưng cũng là đứng đó quan sát mọi người. Cảnh này Cẩu Đản Tử thấy giống hết như trong phim điện ảnh khi người ta đào tạo quân đội. Chỉ có điều khác biệt, giáo luyện chính là tỷ phu của hắn.
Người tỷ phu này của Cẩu Đản Tử cũng coi như không tồi, từ sau sự tình phát sinh tại hôn lễ, Vương Thiên Lôi vẫn đối xử tốt với tỷ tỷ của hắn. Mà theo thói quen của người Trung Quốc cổ đại, bất cứ một điềm xấu gì thì căn nguyên phát ra đều quy kết lên người nữ nhân. Tuy thế giới này không phải là Trung Quốc cổ đại nhưng tập tục cũng có phần nào giống nhau. Ở nhà, lão Chu gia thường xuyên lo lắng việc Chu Hoa bị người nhà chồng giận chó đánh mèo, bị coi là tai tinh, rồi chịu không ít ủy khuất ở nhà chồng.
Chỉ là sự thực chính minh những gì bọn họ lo lắng là điều thừa. Tuy Vương Thiên Lôi nhìn có phần thô kệch, nhưng cũng yêu thương Chu Hoa hết mực. Lão Chu gia biết được điều này thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Thân thể Vương Thiên Lôi cũng rất cường tráng, tuy rằng bị thương không nhẹ nhưng chỉ điều dưỡng vài ngày là lại như bình thường, sinh long hoạt hổ. Hơn nữa Vương Thiên Lôi lại có một thân võ nghệ cao cường, tự nhiên trở thành thủ lĩnh đám tráng đinh trong thôn đi săn bắn.
Mà Vương Thiên Lôi còn đề nghị, tranh thủ mùa vụ đang nhàn hạ, các tráng niên trong thôn liền đi theo Vương Thiên Lôi học một chút võ nghệ, nâng cao thực lực của chính mình. Lấy kiến thức và bản lĩnh của Vương Thiên Lôi thì việc này quá mức đơn giản, mà đám tráng niên trong thôn cũng hưởng ứng nhiệt liệt. Vì vậy mà mới có một màn như trước mắt.
Cẩu Đản Tử mặc một bộ quần áo làm bằng vải thô, ngồi trên một thân cây bị đổ gần đó. Hắn tỉ mỉ quan sát Vương Thiên Lôi đang giáo luyện các tráng niên trong thôn thì cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Qua một tháng theo dõi, Cẩu Đản Tử cũng xác định được, thế giới này nguyên lai thật sự tồn tại võ công thượng thừa, những thứ mà tại kiếp trước người ta chỉ dám mơ tưởng. Chỉ có một điều khiến Cẩu Đản Tử băn khoăn là võ công ở thế giới này có giống như võ công trong các tiểu thuyết võ hiệp mà hắn đọc ở kiếp trước hay không.
Một tháng qua, Cẩu Đản Tử ỷ thế mình là em vợ của Vương Thiên Lôi, bản thân vẫn còn nhỏ ( chỉ mới có ba tuổi ). Mà Vương Thiên Lôi đối với điều này cũng không có để tâm phòng bị. Trên thực tế, Vương Thiên Lôi cũng không có ý tứ phòng bị gì cả, bởi vì hắn đối với võ đạo cũng không có hiểu thấu đáo hết được. Những gì hắn biết chỉ là thường thức cơ bản của thế giới ngoài kia mà thôi.
Nhưng đối với Cẩu Đản Tử mà nói thì những điều thường thức này đã là đủ lắm rồi. Thế giới này, chính là một thế giới võ hiệp.
Chỉ là thế giới này cũng không giống như những tiểu thuyết võ hiệp mà hắn thường đọc. Võ công ở nơi này chính là nội ngoại kiêm tu. Như ở trong tiểu thuyết võ hiệp, một người chỉ cần ăn một quả trái cây mà có thể tăng mấy trăm năm công lực là chuyện không bao giờ xảy ra. Cho dù trong thiên địa thực sự có loại linh vật ấy đi chăng nữa thì người ta cũng không bao giờ đưa cho một tiểu hài tử ăn cả. Nếu như không may có ăn vào thì cũng chỉ có một kết quả duy nhất, giống như một quả cầu khí nổ banh xác, hóa thành một đoàn huyết nhục, biến mất trong thiên địa.