Thập Nhất Nương im lặng nghe họ trò chuyện.
Ngũ gia Từ Lệnh Khoan của Từ gia năm nay mới mười tám tuổi, ở Thiên Sách Doanh của Ngự lâm quân nhận chức Bả Tổng, võ quan chính tứ phẩm. Ba năm trước cưới Tôn Khang đích nữ của Định Nam Hầu làm vợ. Ở trong miệng đại thái thái, Từ Lệnh Khoan này là một người không học vấn không nghề nghiệp, dựa vào sự phù hộ của tổ tông chỉ biết thả ưng cưỡi ngựa là một kẻ vô tích sự……
Chẳng lẽ Kiều phu nhân đang nói chính là Từ Lệnh Khoan?
Thái phu nhân cũng cười mà không đáp, dẫn mọi người vào phòng khách.
Trong chính sảnh có lò sưởi, nên ấm áp như mùa xuân. Cái bàn bày ở phòng khách phía tây, chén đĩa đã sớm được sếp đặt, nha hoàn, bà tử hầu hạ đều đứng nghiêm chỉnh ở một bên.
Tam phu nhân nhiệt tình mời mọi người ngồi xuống.
Mọi người đùng đẩy nhau một phen xong, thái phu nhân, đại thái thái, Kiều phu nhân, Tam phu nhân ngồi một bàn.
La Đại phu nhân, Ngũ Nương, Kiều gia Lục tiểu thư, Thập Nhất Nương ngồi một bàn.
Văn di nương thì tránh ra ngoài sảnh.
Có các nha hoàn mang theo nước ướp hoa quế cho mọi người rửa tay, mang trà Quân Sơn ngâm châm cho bàn thái phu nhân, trà Lư Sơn vân vụ cho bàn La Đại phu nhân. Sau đó các nha hoàn mang điểm tâm, thịt nguội, dưa cải, thức ăn nguội, thức ăn nóng, lẩu…… Mang lên nối liền không dứt.
Tam phu nhân ở một bên châm rượu kim hoa cho đám người thái phu nhân, đại thái thái.
Thái phu nhân khách khí đối đại thái thái nói câu “Cơm nhà thường ăn, thân gia thái thái không cần ngại”, sau đó nâng chén mời mọi người một chung nhỏ.
Đại thái thái cùng Kiều phu nhân mời lại.
Tiệc chiêu đãi chính thức bắt đầu.
Thập Nhất Nương bên này đồ ăn tuy nhiều, nhưng ai cũng ngượng ngùng nhìn chăm chú xa xôi – không có người ở bên cạnh nhìn giúp đỡ gắp thức ăn cho mọi người, nếu nhất định vươn thân gắp, không khỏi làm cho người ta có cảm giác mình tham ăn…… Cho nên tất cả mọi người quy củ ăn đồ ăn trước mặt mình.
Về phần thái phu nhân, nói thân thể không tốt, uống một chung nhỏ, tức thì buông chén rượu không hề uống nữa, để Tam phu nhân uống thay. Thái phu nhân tuy nhìn cũng không kém bao nhiêu tuổi so với đại thái thái, nhưng thật ra đã qua tuổi sáu mươi, nên mọi người không dám khuyên nhiều. Đại thái thái liền nhìn chăm chú không tha Kiều phu nhân. Vài chén rượu lót bụng, Kiều phu nhân đã mặt đỏ tai hồng, nhưng đại thái thái thần sắc vẫn như trước.
Không nghĩ tới đại thái thái lại có tửu lượng tốt như vậy!
Thập Nhất Nương ngồi ở một bên xem kịch vui.
Chỉ chốc lát sau, Kiều phu nhân nói chuyện cũng không lưu loát.
Thái phu nhân nhìn thấy tình huống không đúng, liền liên tục đưa ánh mắt đối với Tam phu nhân. Tam phu nhân bưng chung rượu thay mặt Kiều phu nhân uống, đại thái thái cũng không muốn ở tiệc chiêu đãi của thân gia mà ầm ĩ xảy ra chuyện không may, lúc này mới bỏ qua.
Ăn một bữa cơm xong, đã là đầu chiều, mọi người liền chuyển qua phòng nghỉ phía tây uống trà.
Có lẽ do uống rượu, nên Kiều phu nhân đặc biệt nói nhiều.
“…… Có thể cùng ngài làm thân gia, đều là có phúc. Cái khác không nói, liền nói Tôn gia. Nếu không có bà bà như ngài, nàng đó là nữ nhi gả ra ngoài, như thế nào có thể ở nhà chồng nửa tháng, ở nhà mẹ đẻ nửa tháng.”
Thái phu nhân cười ha hả, thấy đại thái thái thắc mắc, giải thích: “Định Nam Hầu dưới gối chỉ có một cái nữ nhi, được xem như châu như ngọc, có thể kết thân cùng nhà chúng ta, chính là xem trúng nhà của chúng ta đông con, về sau nữ nhi cùng con rể có thể thường xuyên đi lại nhà mẹ đẻ. Ta cũng nuôi con trai nuôi con gái. Nên hiểu đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Mới để cho bọn hắn ở nhà nửa tháng, đi Định Nam Hầu phủ ngõ Hồng Đăng ở nửa tháng. Hai bên đều có không khí mới mẻ. Ngài đến không đúng dịp, đúng là nửa cuối tháng, bọn hắn còn ở tại Định Nam Hầu phủ. Chờ bọn hắn trở về, cho bọn họ thỉnh an ngài!”
” Không dám, không dám.” Đại thái thái vội nói,” Ngũ phu nhân là Đan Dương huyện chủ do tiên đế phong, thân phận tôn quý, sao có thể để nàng thỉnh an ta!”
Bào tỷ (chị cùng mẹ sinh ra) của Định Nam Hầu là sủng phi của tiên đế, không có con cái, lúc còn sống thường xuyên tuyên Tôn thị tiến cung làm bạn, tiên đế nhìn thấy cũng thích, nên phong nàng làm “Đan Dương huyện chủ”, trong nhiều nhà hầu bá công khanh hiện tại vẫn là người đứng đầu nhất.
” Đại thái thái khách khí.” Kiều phu nhân cười nói,”Hoàng đế còn có mấy cửa thân thích, huống chi ngươi, ta? Hơn nữa, quận chúa chúng ta chính là người hiền lành nhất, từ lúc gả đến Từ gia, liền cũng không cho người ta kêu nàng là ‘huyện chủ’. Xưa nay đều hào phóng với thân thích bằng hữu, mọi người đều thích……”
Đại thái thái nghe nàng càng nói càng kỳ cục, tức giận trong lòng, rồi lại ngại vì đang làm khách nhà thái phu nhân không tốt phát tác, chỉ cười lạnh trong lòng.
Thật sự là ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại. Đại Chu dựng nước đến nay hơn trăm năm, cái gọi là khai quốc công thần, Thái tông lúc tuổi già đã nương theo án “Trịnh an vương mưu phản” đã giết hoặc lưu đày hoặc đoạt tước, tài sản bị xung công hoặc bán lấy tiền, chỉ còn lại vài nhà nơm nớp lo sợ như chó chết chủ không chịu nổi. Thật vất vả đến thời Hiếu tông, tuy có mấy nhà được khôi phục tước vị, cũng như chim sợ cành cong, chỉ cầu có thể bảo đảm tánh mạng, không dám kể công với triều đình. Đủ các loại ngày lễ tết, phần lớn đều là miệng cọp gan thỏ, dựa vào điền sản tổ tông để miễn cưỡng duy trì chi phí hằng ngày. Sao so được với các nàng, con cháu nhà quan lại thế gia đã thành tài, mở cửa hàng mua ruộng đất không nói, thậm chí làm ăn với quốc khố nội vụ phủ…… Trình Quốc Công nếu không phải gắng gượng tránh ở quân tây bắc vài năm, Kiều gia cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Vậy mà nói ẩu nói tả ở trước mặt nàng……
Nàng càng nghĩ sắc mặt càng không tốt.
Thái phu nhân thấy rõ ràng, nên trong lòng thầm than một hơi, cười đứng dậy:” Không bằng đi xem sân khấu diễn kịch mới làm đi, cũng để tốt cho tiêu hóa!”
Đại thái thái biết thái phu nhân đây là vì nàng giải vây, nên cảm kích liếc mắt nhìn thái phu nhân một cái, một hàng người đi sân khấu diễn kịch mới làm.
Sân khấu rất nhỏ, hai gian, ngói tro tường trắng, bốn góc mái hiên giống như chim én muốn vươn thân mình bay cao lên. Bình phong sân khấu dùng các loại sơn năm màu vẽ từng đóa hoa mẫu đơn lớn, thập phần hoa lệ. Phía sau sân khấu là một loạt bảy gian sương phòng, bên trái là ba gian sương phòng, bên phải là tiền sảnh, đối diện nhà giữa bảy gian, bốn phía mái hiên là vải lều bạt cuốn.
Tam phu nhân cười nói:”Đây là chủ ý của Ngũ gia. Mùa hè cuốn vải lều bạt buông mành xuống, một bên nghe diễn bên hưởng gió, gió mát từ từ thổi, giảm cái nóng mùa hè. Mùa đông treo nẹp rèm, hoặc buông hoặc cuốn, đốt chậu than, nướng khoai lang đậu phộng, nghe diễn chơi đùa, tiêu diêu tự tại……”
La Đại phu nhân, liên tục khen ngợi:” Thật sự là suy nghĩ tuyệt diệu.”
Mọi người cũng đều nói “Tốt”.
Ngũ Nương mắt lộ ra hâm mộ cực kỳ, Kiều lục tiểu thư thì thản nhiên cười cười, Thập Nhất Nương cẩn thận đánh giá trang trí chung quanh.
Song cửa sổ toàn dùng chuông kim loại nhiều màu, hoặc khắc hoa cỏ, hoặc khắc chim thú, hoặc khắc trăm trẻ nhỏ, hoặc khắc hoa văn cổ. Cùng với các loại ngũ bức bổng thọ hay ngũ tử đăng khoa thường dùng hoa văn khác nhau rất lớn. Trong vui vẻ lộ ra sự trang trọng. Có thể hấy được, quả thật thực tốn không ít công sức.
Thái phu nhân cười ha hả:” Vì cái sân khấu này, mà không biết tốn bao nhiêu công sức.” Nói xong, chỉ bảy gian sương phòng phía sau sân khấu: “Chỉ có điều xây dựng cái này, liền trực tiếp thông đến hoa viên.” Lại chỉ tiền sảnh,” Đem thư phòng Tiểu Tứ cũng hủy đi một nửa. May mắn là tính tình hắn tốt, nếu là gặp lão Hầu Gia, chỉ sợ phải bị quở trách.”
Kiều phu nhân” Nga” một tiếng, ánh mắt hơi động: “Vậy nếu bên này có biểu diễn, chẳng phải làm ầm ĩm Hầu Gia sao?”
” Ầm ĩm cái gì chứ!” Thái phu nhân cười nói,”Đã sớm dọn rồi. Lúc Tiểu Ngũ cưới vợ đã chuyển, chuyển đến hậu hoa viên ‘Bán nguyệt phán’ rồi. Bằng không, cho Tiểu Ngũ thêm một cái lá gan cũng không dám xây dựng rầm rộ ở bên này.”
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Thái phu nhân nhanh chóng dẫn các nàng vào tiền sảnh.
Bên trong có một cái sân nho nhỏ, chỉ có nhà giữa ba gian hướng bắc nam, ngói xám tường trắng cột nhà sơn đen, giấy dán cửa sổ màu trắng. Trong sân điểm xuyết mấy khối đá thái hồ, bên trái trồng vài cây trúc dài, bên phải trồng vài cọng chuối tây, thanh tĩnh lịch sự tao nhã.
Đại thái thái khen một tiếng “Chỗ thật tốt”.
“Đúng vậy.” Thái phu nhân liền cười nhìn phía Tam phu nhân,” Nếu không có tiểu Tam ngăn cản, nói, nếu có khách quý đến, có thể đến nghỉ chân bên này một chút, thì Tiểu Ngũ đã sớm đập bỏ.”
Tam phu nhân che miệng cười: “Lão gia nhà chúng ta là nhìn thấy Hầu Gia xanh mặt, lúc này mới ra ngăn cản.”
Mọi người cười ra sân, ra sương phòng sau sân khấu, dùng đá tảng lót thành hành lang. Bên trái hành lang là tường có cửa sổ trống, cửa sổ hình tròn hoặc vuông hoặc hình hoa hải đường, từ đó có thể nhìn thấy hoa viên, núi non sừng sững cây rừng xanh mướt trùng điệp, đá xanh trong hiếm thấy liên tiếp lộ ra, hơi có chút hương vị nhìn cảnh lân viên Giang Nam qua khung cửa sổ.
Kiều phu nhân cười nói: “Ngũ gia cũng tốn nhiều công sức, ngay cả tường đều thay đổi.”
Thái phu nhân cười một tiếng, chỉ bên phải bức tường trắng cách đó không xa bên trong có mấy cành cây xanh vươn ra: “Đó là chỗ ở lão Ngũ.”
Thập Nhất Nương nhìn lại, thì thấy một bậc thang năm cấp, hai ba tiểu nha hoàn chưa lưu đầu (còn nhỏ chưa búi tóc) đang ở đó chôi quăng bao cát.
Thấy thái phu nhân đi tới, lieàn sôi nổi tiến lên hành lễ thái phu nhân, một phu nhân năm mươi tuổi mặc bộ hoa bối màu hoa tử đinh hương bên người thái phu nhân liền lấy viên đường từ trong hà bao ra thưởng cho tiểu nha hoàn. Caùc tiểu nha hoàn đều vui vẻ ra mặt chạy đi. Thái phu nhân lại chỉ bức tường trắng phía trước: “Đó là sân của Nguyên Nương.”
Đầu tường lộ ra ngọn cây trúc.
Tam phu nhân cười chỉ bức tường trắng cuối hành lang: “Ta ở nơi đó!”
Nhà sau của Thái phu nhân là phòng khách, phòng khách bên cạnh là Từ Lệnh Khoan, bên cạnh Từ Lệnh Khoan là Từ Lệnh Nghi, tiếp qua là Từ Lệnh Trữ…… Từ gia hẳn là còn có cái quả tẩu (chị dâu ở góa), nhưng không biết ở nơi nào?
Thập Nhất Nương đang suy nghĩ. Khi đi qua sân Nguyên Nương, thấy cửa sổ trống tường có cửa chính rộng rãi hiện ra, cửa chính cùng cửa hông bên trái đóng chặt, cửa hông bên phải mở, hai cái bà tử đang ngồi trên sập gụ ở trước cửa nói chuyện, nhìn thấy thái phu nhân, lập tức chạy tới thỉnh an.
Thái phu nhân ôn tồn nói mấy câu với hai phu nhân, chỉ cửa chính bóng loáng to lớn, đại thái thái nói: “Theo cửa này là vào hậu hoa viên.”
Đại thái thái gật đầu.
Tam phu nhân cười nói: “Đi một hồi, không bằng đến chỗ ta uống chén trà!”
Thái phu nhân liền nhìn đại thái thái, đại thái thái sợ thái phu nhân mệt, nên cười đáp: “Tốt a!”
Các nàng dọc theo hướng nam của bức tường trắng vừa rồi Tam phu nhân chỉ, đến chỗ ở của Tam phu nhân.
Chỗ Tam phu nhân ở có năm gian bốn tầng, so với tòa nhà của La gia ở ngõ Cung Huyền còn lớn hơn. Ngói xám tường trắng, cửa như ý sơn đen, nhà ngang ngăn cách thành thư phòng cùng phòng khách, chính diện là tiền sảnh. Vào tiền sảnh, hàng lang lót đá chữ thập, các loại chuối tây, cây hạnh, cổ thụ, đủ các loại hoa cỏ rực rỡ. Nhà giữa ba gian mang nhĩ phòng, hành lang uốn khúc nối lền đông tây sương phòng, để cho trưởng tôn của Từ gia – Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm ở. Tầng thứ ba là vợ chồng Từ Lệnh Trữ, trong viện trồng cây ngọc lan cùng tùng bách. Tầng thứ tư là dãy nhà sau.
Các nàng ở nhà chính chỗ Tam phu nhân uống trà.
Nước trà màu vàng nhạt sạch sẽ trong suốt, trong đó điểm xuyết lá trà xanh biếc, từng đợt hương hoa quế thương ngào ngạt bay ra.
Thập Nhất Nương giật mình.
Nhẹ nhàng uống một ngụm.
Trà Long tỉnh đặc biệt có vị ngọt của hoa đậu cùng hoa quế đan vào nhau, đậm đà ngọt ngào, thanh nhuận, lưu lại hương thơm mát.
Là trà nhài hoa quế.
Tuy hương vị độc đáo, nhưng nàng không thích.
Thập Nhất Nương thích trà xanh– trà tự nhiên, dù có trộn thêm các hương liệu khác vào, thì chung quy vẫn cảm thấy thiếu sự thuần túy vốn có.
Nàng đang suy nghĩ, thì đã có người tán thưởng: “Thật sự là trà ngon!”
Thập Nhất Nương nhìn theo tiếng– là Lục tiểu thư Kiều gia.
” Đây chính là trà nhài mới ra năm nay của Thanh tú lâu!” Đôi mắt đẹp của nàng mang dáng điệu thỏa mãn.
Tam phu nhân cười nói: “Muội muội thật sự là người tao nhã. Chẳng qua, đây không phải trà của Thanh tú lâu, là trà mùa thu năm trước Nhị tẩu tự mình hái hoa từ cây quế trồng cả trăm năm trong sân mà sao thành.”