Chương 17: Thừa Dinh Dưỡng

Phiên bản 14979 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Kogi

Từ Hựu Hựu đi theo Chung Tập bao nhiêu năm nay, cô tự nhận mình cũng khá hiểu tính anh, bởi vậy khi Chung Tập nói muốn đưa Dung Miên về nhà mình sống chung, Từ Hựu Hựu kinh ngạc đến nỗi trợn tròn hai mắt, đôi lens đẹp mới mua suýt nữa rớt ra ngoài.

Mấy hôm nay, ngày nào cô cũng phải chuẩn bị hai suất cơm trưa mang đến trường quay nên đã sớm thấy có điềm rồi, giờ xâu chuỗi lại sự việc khó tránh khỏi nghĩ theo chiều hướng tương đối mờ ám kia.

“Đứa nhỏ này khá là tội nghiệp.” Chung Tập nói, “Tiện tay giúp đỡ thôi, cô đừng nghĩ nhiều.”

Từ Hựu Hựu cảm thấy sai sai ở đâu đó nhưng cũng biết mình không nên tọc mạch. Hiệu suất làm việc của cô rất nhanh, lập tức liên hệ với người phụ trách công ty Dung Miên. Hai người trao đổi Wechat, khách sáo qua lại vài câu rồi hẹn gặp trực tiếp.

Sau đó Từ Hựu Hựu lại được phen rớt cằm.

Bình thường chỉ có bấy nhiêu nơi để đàm phán việc công, một là hẹn ở công ty đối phương, hai là tìm những nơi yên tĩnh như quán cà phê để gặp mặt, đây là lần đầu tiên Từ Hựu Hựu đi gặp đối tác ở quán cà phê mèo.

Cách nói chuyện của đối phương trên Wechat rất khách sáo, Từ Hựu Hựu cũng thích động vật nhỏ, mặc dù trong lòng có trăm mối nghi hoặc nhưng vẫn lịch sự đồng ý.

Lúc này Từ Hựu Hựu đang đứng trước cửa quán cà phê mèo. Cửa hàng được trang trí theo phong cách tươi sáng dễ thương, tổng thể trông rất khang trang sạch sẽ. Từ Hựu Hựu vừa bước vào đã thấy hai cậu bé nước ngoài đứng trong phòng chính. Dung mạo hai đứa giống y hệt nhau, đều là mắt xanh và tóc bạch kim, chắc là một cặp sinh đôi, nhìn xinh xắn đáng yêu như một cặp người sứ nhỏ vậy. Mỗi đứa đang cầm một cây chổi ngoan ngoãn quét phòng chính quán cà phê mèo.

Từ Hựu Hựu thầm nghĩ, hiện giờ tiêu chuẩn nhân viên phục vụ quán cà phê cao thế này cơ à, nhìn tóc này mắt này thì có vẻ là người Bắc Âu, mà đây có tính là lao động trẻ em không…

Kết quả nghe loáng thoáng một hồi, Từ Hựu Hựu lại phát hiện ra hai cậu bé nói tiếng Trung rất lưu loát.

Một đứa nói: “Em vừa nghe chú Vân nói tối nay sẽ tắm cho anh em mình đó, làm sao bây giờ?”

Đứa còn lại nhăn nhó khổ sở: “Tại em đấy, hôm qua mông dính đầy cớt mà còn cọ vào người anh, tối nay không đứa nào thoát rồi…”

Từ Hựu Hựu: “…?”

Đúng lúc cô đang không hiểu mô tê gì thì đằng sau vang lên một giọng nam ôn hòa: “Chào cô.”

Từ Hựu Hựu vừa ngoảnh lại thì trông thấy một người đàn ông tóc dài tuấn tú đứng đối diện mỉm cười với mình. Bỗng chốc cô cảm thấy ngây ngất, suýt nữa tưởng đây là nghệ sĩ bỏ trốn của công ty nào.

“Tôi là người phụ trách của Dung Miên, Vân Mẫn.” Y nói, “Cô Từ phải không?”

Hai cậu bé nước ngoài ở cửa tò mò nhìn về phía họ. Một đứa lấy chổi chọt chân đứa kia liếc mắt ra hiệu, đứa kia ngầm hiểu, bỏ chổi xuống chạy tót vào gian trong của quán.

Từ Hựu Hựu trấn tĩnh lại đáp: “Vâng.”

Cô và Vân Mẫn ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

Đầu tiên cô trình bày lại lời Chung Tập, đại ý là nhằm đảm bảo chất lượng của bộ phim, Chung Tập hy vọng công ty có thể cho Dung Miên một chút tự do trong thời gian quay phim, đồng thời bày tỏ rằng Chung Tập sẽ chỉ bảo Dung Miên về mảng diễn xuất. Nếu ekip của họ có nhu cầu, bên phía Chung Tập cũng sẵn sàng phối hợp đăng nội dung tuyên truyền có liên quan trên Weibo…

Trước khi đến đây, Từ Hựu Hựu nghe ý trong lời Chung Tập nói thì hình như người của công ty này đều không phải hạng tốt đẹp gì. Vừa nãy Vân Mẫn tự nhận là người phụ trách, chắc là kiểu ông chủ kiêm luôn người đại diện, thế nên hẳn là sẽ không dễ dàng nhả ra đâu. Từ Hựu Hựu đã chuẩn bị tâm lý cân não rồi.

Vậy mà không ngờ Vân Mẫn chăm chú nghe cô nói xong lập tức sảng khoái gật đầu đồng ý. Y cười híp mắt nói: “Không thành vấn đề, cảm ơn quý công ty, vậy phải làm phiền cậu Chung chiếu cố rồi.”

Từ Hựu Hựu không ngờ Vân Mẫn sẽ chấp thuận một cách dễ dàng như vậy, nhất thời cũng ngớ người ra. Cô cảm thấy lúng túng không biết nói gì, đúng lúc này một chú mèo Ragdoll trong quán đột nhiên đi đến bên chân Từ Hựu Hựu. Đầu tiên nó nằm ra đất lăn lộn, sau đó dùng cả thân thể cọ chân Từ Hựu Hựu, cuối cùng nghịch ngợm xòe móng vuốt móc ống quần cô.

Từ Hựu Hựu có cảm giác tim mình như tan chảy.

Vân Mẫn nói: “Quách Tứ Qua, buông tay.”

Thần kỳ là con mèo kia như là nghe hiểu lời Vân Mẫn, nó rụt rè thu móng lại, ngước đôi mắt xanh lam vô tội lên nhìn Vân Mẫn chốc lát rồi ngoan ngoãn rúc bên chân Từ Hựu Hựu bắt đầu ngủ.

Vân Mẫn thu lại ánh mắt. Bọn họ tiếp tục tán gẫu, Vân Mẫn rất biết ăn nói, cách y đưa đẩy câu chuyện khiến người đối diện cảm thấy vô cùng thoải mái, Từ Hựu Hựu cảm thấy tim mình đập hơi nhanh một tí xíu.

Cô sờ sờ đầu chú mèo bên chân, tò mò hỏi: “Anh có vẻ thân với mấy nhóc con này nhỉ, là khách quen của quán này à?”

Vân Mẫn mỉm cười nhưng không trả lời. Từ Hựu Hựu nhận ra cũng đến lúc mình phải về rồi.

Lúc cô xách túi quay lại đóng cửa quán, hình như cô loáng thoáng nghe thấy Vân Mẫn nói với con mèo Raddoll kia: “Lấy lòng ai cũng vô ích, tối nay hai đứa nhất định phải tắm cho chú…”

***

Khổng Tam Đậu buồn vô cùng cực.

“Sau này buổi tối không có ai lấy ổ bí ngô ra cho cậu nữa rồi.” Khổng Tam Đậu kéo vali của Dung Miên ra sụt sùi nói, “Không có ai đun nước khoáng ngon cho cậu uống. Mỗi tối tớ và mọi người đều chơi vui ơi là vui, bọn tớ còn được ăn bữa khuya chú Vân chuẩn bị, còn cậu chỉ có một mình một người…”

Dung Miên sửa lại: “Là hai người, còn có Chung Tập nữa.”

Mặc dù địa điểm quay ngoại cảnh của bộ phim này nằm ở cùng một thành phố với quán cà phê mèo, nhưng bởi vì bình thường sau khi xong việc cũng muộn lắm rồi, từ đó về quán lại tương đối xa, Dung Miên còn cần một nơi yên tĩnh để đọc kịch bản nên từ khi bắt đầu quay đến giờ, hai người hầu như đều ở khách sạn gần phim trường.

Loài mèo thường trầm tĩnh và độc lập, nhưng chó lại là động vật thích náo nhiệt. Trong lúc quay phim, chí ít Dung Miên còn có thể nói chuyện với mọi người, nhưng Khổng Tam Đậu ở bên ngoài mỗi ngày đều rất cô độc.

Cô chỉ có điện thoại làm bạn, sau khi chuẩn bị xong nước và đồ ăn vặt cho Dung Miên thì sẽ ngồi bên ngoài rất lâu rất lâu chơi Nail Salon. Sau đó nhìn thấy Dung Miên quay xong thì lại vui vẻ đi ra đón.

Dung Miên biết Khổng Tam Đậu lo cho mình, nhưng cậu cũng muốn Khổng Tam Đậu vui vẻ. Vậy nên theo một ý nghĩa nào đó, có thể nói lần này Chung Tập đã giúp cậu một việc lớn. Không cần ở khách sạn, hàng ngày Khổng Tam Đậu có thể về quán chơi với các bạn, không sợ cô đơn nữa.

“Nhà Chung Tập rất rộng.” Dung Miên nói, “Tớ từng đến rồi, nhà anh ấy còn có vườn hoa, có tủ lạnh rất to, có cả gối ôm đẹp nữa, cậu đừng lo cho tớ.”

Khổng Tam Đậu chỉ có thể khúc hu hu đưa tay kéo vali cho Dung Miên, cuối cùng ôm chầm lấy cậu cọ cọ mấy cái.

Từ xa nhìn lại, Chung Tập không nghe rõ hai người nói gì, chỉ cảm thấy tuy công ty của đứa nhỏ này không ra sao nhưng trợ lý phân cho cậu cũng không tệ, ít nhất còn trọng tình trọng nghĩa.

Hôm nay của Chung Tập quay từ sáng đến tối, buổi chiều còn có một cảnh hành động khi nhân vật đi làm nhiệm vụ hồi trẻ. Lúc đó vẫn thiết lập là chưa bị gãy chân nên không được ngồi xe lăn, Chung Tập mệt đến nỗi chóng hết cả mặt.

Lần thứ hai đến nhà Chung Tập, Dung Miên không câu nệ như trước nữa. Cậu chỉ nhìn quanh bốn phía rồi đặt vali xuống, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa.

Vì bận rộn cả ngày nên Chung Tập rất mệt, không còn sức nấu cơm tối nữa, anh bèn nói: “Gọi đồ ăn ngoài đi.”

Tất nhiên anh vẫn chưa quên tật kén ăn của Dung Miên, còn cố ý chọn mấy món rau xào thanh đạm nữa.

Dung Miên ở bên cạnh vẫn lén nhìn màn hình điện thoại của Chung Tập, đột nhiên cậu khẽ nói: “Tôi muốn ăn tôm nõn kho vải hạt điều.”

Chung Tập trả lời rất nhanh: “Không được.”

Dung Miên nói: “Tôi có thể tự trả tiền.”

Chung Tập nhìn lên: “Vấn đề không phải là tiền. Người ta giao thức ăn đến nhà tôi, phần mềm gọi đồ cũng ở điện thoại của tôi, vì vậy tôi mới là người quyết định.”

Dung Miên ỉu xìu nhìn xuống. Trông cậu có vẻ thất vọng, nhưng cuối cùng vẫn khẽ “Ò” một tiếng.

Đột nhiên Chung Tập lại cảm thấy có chút buồn bực vô cớ. Nếu vừa rồi Dung Miên cãi lại thì anh có thể xử lý ngay trong vòng một nốt nhạc, nhưng anh thực sự không chịu nổi bộ dạng nuốt hết ấm ức vào bụng của đứa bé này.

“Thôi được rồi, đừng dỗi nữa.” Chung Tập đành phải mở phần mềm gọi đồ ăn lên, “Tôi đặt cho cậu là được chứ gì?”

Dung Miên ngơ ngác, bởi vì rõ ràng cậu không hề nói gì mà Chung Tập lại bảo cậu đang dỗi. Nhưng mà Dung Miên vẫn rất vui vì có tôm viên ăn.

Chung Tập trông có vẻ thực sự mệt mỏi, Dung Miên cảm thấy anh đã mệt đến nỗi không còn hứng thú ăn uống nữa, mỗi món chỉ ăn một hai miếng rồi ngồi trên ghế bất động.

Thế là Dung Miên xung phong rửa bát. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy máy rửa bát âm tủ nên cứ ngồi xổm tò mò nhìn bọt xà phòng và dòng nước phun ro ro thật lâu. Mãi đến lúc Chung Tập gọi cậu đi cất hành lý, Dung Miên mới lưu luyến đứng lên.

Hôm qua Chung Tập đã bảo dì giúp việc dọn dẹp phòng cho khách. Anh nhớ là đứa nhỏ này thích chiếc gối ôm treo tua rua trên sofa nên sau một hồi do dự, buổi sáng trước khi ra ngoài vẫn dặn dì mang cặp gối ôm bỏ vào phòng cho khách.

Hành lý của Dung Miên không nhiều lắm, nhưng vì đã kiệt sức rồi nên Chung Tập lười biếng đứng ở cửa phất phất tay, nói: “Cậu tự sắp xếp đi, tôi đi tắm cái đã.”

Dung Miên đáp: “Vâng.”

Cậu vừa quay lại đã thấy hai chiếc gối ôm ở trên giường, mắt sáng lên, nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra chụp một tấm gửi cho Khổng Tam Đậu.

Thấy chỗ ở của Dung Miên thoải mái như vậy, Khổng Tam Đậu ở bên kia cũng yên tâm.

[3 Đậu Xinh Đẹp]: Quào, phòng rộng quá đi.

Dung Miên mím môi, chậm chạp gõ chữ, nói cho Khổng Tam Đậu biết bữa tối mình còn ăn một đĩa tôm nõn kho.

[3 Đậu Xinh Đẹp]: Cậu nhớ phải ăn cả rau nữa!!! Phải uống nhiều nước!!

[3 Đậu Xinh Đẹp]: Nhưng Chung Tập đối xử với cậu tốt ghê ha.

[3 Đậu Xinh Đẹp]: Nếu hai người sống chung, cậu cũng đừng quên làm gì đó coi như báo đáp người ta, dù sao bạn bè cũng phải là đôi bên cùng nhau cho đi và nhận lại mà!

Dung Miên ngẩn người.

[3 Đậu Xinh Đẹp]: Chú Vân gọi tớ đi giục Quách Tứ Qua và Quách Ngũ Quỳ đi tắm rồi, ngủ ngon nha!

Dung Miên cũng nhắn lại chúc Khổng Tam Đậu ngủ ngon. Cậu cầm điện thoại ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy Khổng Tam Đậu nói không sai, quả thực Chung Tập đối xử với mình rất tốt. Còn cậu ngoại trừ việc rửa bát ban nãy và bữa sashimi trước đó ra (mà cuối cùng vẫn là Chung Tập trả tiền), hình như bản thân chưa đáp lại Chung Tập gì cả.

Dung Miên đột nhiên nhớ lại quãng thời gian tiếp khách ở quán cà phê dưới hình dạng mèo, khách hàng luôn nói mèo con là liều thuốc bổ cho cuộc sống khổ sở của bọn họ. Họ nói vuốt mèo có thể làm giảm áp lực, chỉ nhìn chiếc đuôi và cơ thể xù lông ấy thôi tâm trạng cũng thả lỏng hơn rất nhiều, nếu mà sờ thêm mấy cái thì nữa thì bao nhiêu mệt mỏi cũng đều bay biến hết.

Thế là Dung Miên nảy ra một ý tưởng rất hay, cậu đứng dậy.

Phòng ngủ của Chung Tập nằm ở đầu kia của hành lang, cửa đang mở, Dung Miên giẫm lên tấm thảm cashmere mềm mại, không tiếng động bước vào.

Giống như phòng khách và phòng cho khách, phòng ngủ của Chung Tập cũng được trang trí theo phong cách tối giản mà sang trọng, chỉ là có thêm một bức tường rất hoánh tráng, bên trên bày những giải thưởng Chung Tập từng giành được và ảnh chụp ngày đóng máy mỗi bộ phim anh từng đóng.

Cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong có tiếng nước chảy, chắc Chung Tập đang tắm. Dung Miên nhìn quanh rồi bắt đầu cởi cúc quần áo. Mặc dù trước đây Chung Tập tỏ ra không thích đuôi của cậu, nhưng có lẽ đó là vì anh chưa nhìn thấy toàn bộ chân thân của cậu mà thôi.

Mèo phần lớn đều rất để ý đến vẻ ngoài của mình, hàng ngày chúng đều dành rất nhiều thời gian để chải chuốt bộ lông, vì vậy Dung Miên cũng rất tò mò không biết khi nhìn thấy hình mèo của mình Chung Tập sẽ có phản ứng như thế nào.

Hôm nay Chung Tập rất mệt. Dung Miên nghĩ nếu lát nữa anh muốn vuốt mình một chút thì cậu sẽ cho anh sờ vậy.

***

Ngay cả khi đang tắm Chung Tập vẫn thả hồn bay lơ lửng.

Anh sống một mình đã gần mười năm rồi, lần đầu tiên trong nhà có thêm một người, cảm giác đúng là có gì đó khang khác. Anh nghĩ lúc đó chắc mình bị chập mạch nên mới hấp tấp dẫn đứa nhỏ này về nhà. Nhưng mỗi lần trong đầu hiện lên bức ảnh Dung Miên gửi cho mình, trái tim anh tựa như bị thứ gì bóp chặt.

Nhưng mà đứa nhỏ này vẫn chưa phải hết thuốc chữa.

Giây phút mở cửa phòng tắm bước ra, Chung Tập nghĩ là chỉ cần có người cho cậu biết thế nào là đúng sai phải trái, dạy cậu học cách tự trọng tự tôn thì dần dần sẽ uốn nắn được…

Sau đó Chung Tập nhìn thấy Dung Miên ngồi ngay ngắn ở đầu giường mình.

Cậu cúi đầu, đang chậm rãi cởi chiếc cúc áo sơ mi cuối cùng, khuôn ngực lộ ra một mảng lớn, nhìn xuống dưới thậm chí còn thấp thoáng thấy vòng eo thon thả xinh đẹp.

Hình như Dung Miên không ngờ Chung Tập lại tắm nhanh như vậy. Cậu ngước mắt lên nhìn, trông có vẻ vô cùng kinh ngạc, khẽ nói: “Anh tắm nhanh thế, tôi còn chưa kịp biến…”

Chung Tập điếng người, anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc rồi nóng rẫy lên.

Anh khó tin nổi cất giọng hỏi: “Cậu đang làm gì đây?”

Hình như Dung Miên cũng hơi ngại. Bình thường toàn là cậu bị mấy khách hàng tranh nhau ôm ấp hít hà, đây là lần đầu tiên cậu chủ động mời người khác vuốt mình, gò má khó tránh khỏi ửng hồng.

Nhưng Chung Tập đối xử với mình rất tốt. Dung Miên nghĩ, vì vậy mình cũng phải giúp anh ấy vui vẻ.

Chung Tập thấy Dung Miên đứng dậy.

“Tôi biết hôm nay anh rất mệt.” Cậu mím môi nhẹ nhàng nói, “Khách hàng của tôi thường nói rằng ở bên tôi họ cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ, vì vậy tôi hy vọng…mình cũng có thể giúp anh.”

Chung Tập: “…?”

Dung Miên nhớ đến những người bạn rất giỏi tiếp khách trong quán, khi gặp khách hàng mình thích, họ sẽ chủ động cọ mặt vào tay đối phương.

Thấy Chung Tập mãi không nói gì, cậu hơi chần chừ rồi vụng về kéo tay anh lên, bắt chước dáng vẻ của bạn bè mình áp mặt vào mu bàn tay Chung Tập, ngây ngô dụi nhè nhẹ.

“Chung Tập.” Cậu gọi, “Cảm ơn phòng ở và bữa tối của anh.”

Cậu nói từng chữ một cách hết sức chân thành: “Để báo đáp, đêm nay tôi có thể ngủ với anh một lần.”

Lời tác giả:

Chung Tập trước khi mở cửa: Thực ra đứa bé này cũng không phải hết thuốc chữa.

Chung Tập sau khi mở cửa: …afbwabdisfbewfbciab?

Dung Miên (ngơ): Ngủ cùng nhau không? Tôi có thể ngủ ở đầu giường hoặc nằm cạnh tay anh, tôi rất ngoan, cũng không béo, sẽ không chiếm nhiều chỗ đâu.

Kogi:Ôi anh ơi anh mệt là do anh không hít mèo đấy anh ạ, nếu anh hít mèo vào thì anh sẽ khỏe quay phim không biết mệt là gì lun á. Mèo là thuốc bổ mà anh! Anh nên nhớ nhá, mấy bé mèo bình thường cũng thơm ngon đấy nhưng anh thấy nhiều rồi đúng không? Thế đây là mèo Dung Miên cơ mà anh, chú mèo ngọt như kẹo lày, biết hóa người lày, lại còn ngoan ngoan tri kỷ nữa. Hít mèo này vào thì sức đề kháng nó phải cao hơn chứ anh, hít mèo này nhiều đề kháng mà, anh không hít anh mệt là phải đấy anh ạ:v

Bonus một ảnh bìa truyện minh họa Hàn Quốc lưu trong máy tính không biết từ thuở nào, chỉ là thấy có nét giống Chung Tập và Dung Miên nhà mình:

(1) Tôm nõn kho vải hạt điều

(2) Máy rửa bát âm tủ

Bạn đang đọc Thừa Dinh Dưỡng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!