Suốt nửa quãng đường còn lại, trong xe chỉ có kênh radio đó chầm chậm phát ra tiếng nhạc.
Ai cũng không khơi gợi lại vấn đề này nữa.
Tô Chỉ dựa người vào cửa xe phía bên phải, cô có thể nhìn thấy thấp thoáng nửa gương mặt góc nghiêng của Trình Hoài Cẩn. Lông mi anh khẽ rũ xuống, cũng không có ý gì là muốn nói chuyện nữa. Hàng lông mày khẽ nhíu lại tựa như phủ lên làn khói lơ lửng trong màn mưa, khiến người khác không thể nhìn rõ.
Tất thảy đều đang lắng chìm xuống.
Giống như khoảng thời gian nửa đêm sau cơn mệt mỏi rã rời.
Khi lái xe tiến vào tiểu khu, bảo vệ thông báo Giang Triết vừa mới đến. Trình Hoài Cẩn nói một tiếng cảm ơn với bảo vệ rồi lái xe vào gara.
Sau khi xuống xe Tô Chỉ mới nhìn thấy có một cái hộp gỗ đặt trong cốp xe, một góc ghi nhãn hiệu quán trà Bình Hương.
Bình Hương, vài năm trước cô đã từng đi theo Tô Xương Minh đến đó một lần. Lái xe từ nội thành Bắc Xuyên đến đó, bốn tiếng đồng hồ là không đủ.
Nhìn thấy Trình Hoài Cẩn chuyển cái hộp đó lên kệ để đồ trong gara, cô mới ý thức được những gì mình nhìn thấy ngày hôm nay đều là thật.
Sự mệt mỏi và uể oải của anh.
Ba người nhanh chóng đi vào trong nhà, dì Lý đi ra mở cửa.Tô Chỉ ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt.
Nhìn lướt qua người Trình Hoài Cẩn và Giang Nghiên Nguyệt, cô thấy Giang Triết đang mỉm cười đi ra phía cửa, “Anh hai, lâu lắm không gặp.”
Trình Hoài Cẩn ậm ừ một tiếng, “Đừng hút thuốc trong nhà.” Giang Triết cười cười, “Em vừa châm thuốc ở cửa thôi, mùi vẫn chưa kịp lan ra đâu.”
“Tới rồi à.” Giang Nghiên Nguyệt cũng mỉm cười chào hỏi.
Giang Triết liếc cô ta một cái, cười khẩy hai tiếng cho có lệ, như thể còn không thèm có ý định che đậy.
Nhưng Giang Nghiên Nguyệt không hề để tâm, vẫn nhỏ nhẹ hỏi han trên đường anh ấy tới đây có suôn sẻ hay không.
“Suôn sẻ chứ, sao lại không suôn sẻ được? Để đưa chị về nhà, ông già còn cử thêm hai tài xế theo tới đây vì sợ lái xe mệt đấy.”
Giang Triết lạnh nhạt nói câu này xong, cũng không chờ đợi câu trả lời của Giang Nghiên Nguyệt, ánh mắt cứ thế nhìn về phía Tô Chỉ vừa thay giày xong ở sau người Giang Nghiên Nguyệt.
“Cô nhóc, lại gặp nhau rồi.” Anh ấy cười cong khoé mắt bước tới gần Tô Chỉ, một tay đút túi trông có đôi phần ngông nghênh: “Hình như càng xinh đẹp hơn rồi.”
Tô Chỉ xách balo trên tay, ánh mắt liếc nhìn Trình Hoài Cẩn một cái.
“Giang Triết, lên lầu đi.” Trình Hoài Cẩn lên tiếng, sau đó nói với Tô Chỉ: “Lát nữa chúng ta ăn tối, cháu có thể về phòng làm bài tập trước.”
Tô Chỉ gật đầu, “Được.”
Giang Triết vẫy tay về phía cô, sau đó đi lên tầng hai cùng Trình Hoài Cẩn.
Chẳng mấy chốc, trong gian phòng khách rộng rãi chỉ còn lại Tô Chỉ và Giang Nghiên Nguyệt. Tô Chỉ không muốn có thêm sự tiếp xúc nào với cô ta nữa, bèn xoay người định đi về hướng phòng mình.
“Tô Chỉ.” Nhưng Giang Nghiên Nguyệt lại không có ý định cứ thế cho qua. Giọng nói của cô ta trở nên càng thêm phần ôn hoà, thu lại mọi ý công kích sắc bén trước đó.
Tô Chỉ quay lại nhìn cô ta.
Trên mặt Giang Nghiên Nguyệt đã không còn nụ cười dịu dàng đầy giả tạo đó nữa. Cô ta hơi lạnh mặt lại, tựa như sự thật trần trụi và rét lạnh sau khi cởi bỏ lớp áo đường mật. Cô ta nhẹ giọng nói: “Tiểu Chỉ, nếu những lời lúc trước của chị khiến em thấy không thoải mái, vậy thì bây giờ chị xin lỗi em.”
Tô Chỉ đứng yên phía xa xa. Ngón tay siết chặt quai đeo balo.
Giang Nghiên Nguyệt khẽ mím môi nói: “Chị không nên hiểu nhầm giữa em và anh hai sẽ có gì đó, em vừa mới mười bảy tuổi, vẫn đang độ tuổi nghiêm túc học hành chuẩn bị thi đại học, còn anh hai lại lớn hơn em tròn mười tuổi. Huống gì chị càng hiểu rõ hơn ai hết, từ nhỏ anh hai đã như vậy, anh ấy là người cực kỳ có trách nhiệm, chỉ cần là trách nhiệm đã nhận định trong lòng, anh ấy tuyệt đối sẽ không buông tay.”
“Là tại chị hơi đa nghi rồi.” Giang Nghiên Nguyệt hít sâu một hơi, “Nhưng em cũng nên hiểu cho chị, chị luôn muốn tốt cho anh hai hơn ai hết. Anh ấy không nên và cũng không thể ở bên cô gái như em. Chẳng phải chị có tư tưởng cấp bậc sai lệch gì đâu, mà là hiện thực luôn phũ phàng hơn những gì em tưởng tượng rất nhiều.”
“Nhà họ Giang, rồi nhà họ Trình, có nhà nào mà không phải cây cao bóng cả gốc rễ đâm sâu đâu. Chị, Giang Triết, anh cả, anh hai, ai ai cũng đều là một nhánh thân bất do kỉ trên cây đại thụ đó, sinh ra đã phải hiến dâng cả đời cho sự xanh non tươi tốt của gốc cây cổ thụ đó. Bởi vì cây đổ rồi, người cũng chẳng còn.”
“Anh hai lại càng là như vậy, nếu không đã chẳng ở lại Bắc Xuyên mãi như vậy rồi. Nhà họ Trình phát triển song song cả hai nhánh, anh cả đã ở Bắc Kinh thì bắt buộc phải để một người ở lại Bắc Xuyên trấn giữ. Anh hai trước nay chưa từng oán trách bao giờ là vì trong lòng anh ấy biết rõ, và cũng sẽ không bao giờ làm chuyện gì bất lợi đối với nhà họ Trình.”
“Lần này là vì chị lo lắng anh hai đi lầm đường lạc lối nên mới nói năng không chút giấu giếm như vậy với em.” Giang Nghiên Nguyệt tiến lại gần Tô Chỉ hai bước, cười nói, “Nhưng bây giờ chị đã làm sáng tỏ rồi, cũng sẽ không suy đoán ăn nói vớ vẩn nữa. Tiểu Chỉ, em sẽ không trách chị đấy chứ.”
Giọng cô ta ngày càng trở nên ôn hoà dịu dàng, đi kèm với nụ cười khiến người khác khó mà chối từ. Nhưng Tô Chỉ lại đứng đực tại chỗ, thật lâu sau vẫn không đáp lại.
Thật ra mỗi một câu, mỗi một chữ mà Giang Nghiên Nguyệt nói ra cô đều nghe rất rõ.
Thậm chí còn cảm thấy từng câu từng chữ ấy như một lưỡi dao sắc bén, mỗi một nét chữ đều khắc sâu vào trái tim cô.
Cô cảm thấy trái tim mình đập đến đau đớn, lồng ngực trở nên nặng trĩu.
Thật giống như ngày hôm ấy, khi cô ngồi bên Trình Hoài Cẩn, nhưng trong lòng lại ý thức rõ ràng cách biệt giữa mình và anh.
Chỉ là hết lần này đến lần khác, cô vờ như không nhìn thấy những chướng ngại đó. Hết lần này đến lần khác, cô lựa chọn đắm chìm trong ánh mắt anh.
Nhưng giờ đây, Giang Nghiên Nguyệt lại bày hiện thực đẫm máu ấy ra trước mắt cô, buộc cô phải chính mắt nhìn nhận xem rốt cuộc cô không xứng đến nhường nào.
Trong sự yên lặng đến không thể chịu nổi, Tô Chỉ cảm thấy cổ họng mình khô rát phát đau.
Thế rồi như thể không chết không chịu quay đầu, cô nghe thấy chính mình mở miệng hỏi: “Cô gái như tôi, là cô gái như thế nào?”
Dưới ánh đèn lạnh lẽo u ám, cô nhìn về phía Giang Nghiên Nguyệt đang có chút thảng thốt.
Giang Nghiên Nguyệt cho cô một cái nhìn đầy ẩn ý, sau đó lập tức nhẹ giọng nói: “Cô gái không thể đem lại bất cứ lợi ích nào cho nhà họ Trình.”
“Hôn nhân của chú ấy bắt buộc phải thực dụng đến thế sao?” Tô Chỉ lại hỏi tiếp.
Giang Nghiên Nguyệt cười, “Cho nên chị mới nói, Tô Chỉ à, em hoàn toàn không hiểu anh hai.”
“Tiểu Chỉ, em biết không? Ở trong lòng Trình Hoài Cẩn, nhà họ Trình vĩnh viễn xếp vị trí thứ nhất.” Ánh mắt của Giang Nghiên Nguyệt bỗng trở nên lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp chậm rãi: “Bởi vì đây là anh ấy nợ nhà họ Trình.”
“Đây là cậu nợ nhà họ Trình.”
Trong phút chốc ngẩn ngơ, Tô Chỉ nhớ tới lần đầu tiên nghe thấy câu nói này.
Người đàn ông hống hách nói chuyện sặc mùi ra lệnh đó, anh ta đã sầm mặt nói với Trình Hoài Cẩn rằng: “Đây là cậu nợ nhà họ Trình.”
Giờ đây, Giang Nghiên Nguyệt cũng đã chứng thực câu nói đó.
Tô Chỉ không khỏi cảm thấy buốt giá trong lòng, cô không có cách nào biết được nguyên do cụ thể của câu nói đó, thế nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy bi ai thay cho Trình Hoài Cẩn.
Bởi lẽ tất cả những người xung quanh anh đều trực tiếp hoặc gián tiếp dùng câu nói ấy để trói buộc anh, từ đó hòng đạt được mục đích nào đó của mình.
Vậy còn anh thì nghĩ như thế nào đây? Tô Chỉ không biết, mà có lẽ cũng chưa từng có người nào thật sự hỏi anh về điều đó cả.
Trong khoảng lặng dài đằng đẵng, Tô Chỉ không hề thốt ra thêm bất cứ lời nào.
Cô nhặt balo của mình lên, xoay người rời khỏi phòng khách. Cánh cửa phòng ngủ khép lại, cô đổ gục xuống giường như thể đã cạn kiệt sức lực.
Tô Chỉ cảm thấy như bị một thứ cảm xúc lớn lao nào đó chiếm đóng, giăng đầy trong trái tim. Mà cô thì không cách nào xác định được thứ cảm xúc đó, và hơn hết là cô cũng từ chối nhận định nó.
Bởi lẽ đó mà cô trở nên tê liệt, trở nên không có cảm xúc.
Cô chỉ lặng lẽ nằm nghiêng mình bên giường, chẳng dám nhớ lại bất cứ lời nào Giang Nghiên Nguyệt vừa nói.
Từng khoảnh khắc bình dị đời thường cứ thế lởn vởn hiện lên trong tâm trí cô mà không sao ngăn lại được.
Anh nói với cô “Chúng ta về nhà thôi.”
Anh cùng cô xem hết bộ phim đó.
Anh và cô cùng ngồi trò chuyện trong vườn hoa.
Anh và cô cùng nhau lắng nghe đài radio.
Thật ra, vẫn còn rất nhiều. Thậm chí ngay cả những điều mà cô cho là “không nể mặt” và “không có ý tốt” của Trình Hoài Cẩn khi cô vừa mới tới đây, hiện giờ cũng đều trở nên mờ nhạt và êm dịu làm sao.
Tô Chỉ vùi sâu mặt vào trong chăn, thứ cảm xúc không thể lý giải đó vẫn đang bành trướng hoành hành một cách trắng trợn.
Bất chợt, một tiếng âm báo tin nhắn vang lên lảnh lót. Cơ thể Tô Chỉ ì ra trong giây lát rồi mới đưa tay cầm điện thoại đến trước mặt.
Là tới từ Giang Triết, người chưa từng gửi tin nhắn cho cô bao giờ.
Giang Triết: Anh hai đang lái xe, bọn tôi ra ngoài lấy ít đồ, sẽ về ăn cơm nhanh thôi.
Cô không hiểu tại sao anh ấy tự nhiên lại gửi tin nhắn này, chỉ trả lời lại “Được.”
Tin nhắn của Giang Triết lại gửi tới rất nhanh: Anh hai nói nếu thấy ngại thì cứ ở trong phòng thêm một lát, bọn tôi sẽ về nhanh thôi.
Tô Chỉ nhìn dòng tin nhắn gửi tới, chóp mũi có cảm giác cay cay nghẹn ngào dữ dội. Thì ra là Trình Hoài Cẩn lo lắng cho cô nên mới cố ý bảo Giang Triết gửi tin nhắn báo cho cô biết.
Chẳng mấy chốc, từng con chữ câu từ trước mắt ngày càng trở nên mơ hồ.
Tô Chỉ cảm thấy tảng đá to trong lòng cô cũng đang dần sụp đổ.
Ban đầu là hòn đá nhỏ vụn vặt, về sau là từng tảng đá lớn sắc cạnh nhọn hoắt cứ thế rơi vỡ xuống. Đồng thời cũng cứa rách trái tim cô đến máu chảy đầm đìa.
Đột nhiên, một cảm xúc bốc đồng không sống thì chết nảy sinh trong lòng cô.
Thậm chí cô còn chưa kịp suy nghĩ xem hành động này có thật sự đáng hay không, nhưng ngón tay thì đã nhanh chóng gửi dòng chữ ấy đi.
Qua màn hình điện thoại, Giang Triết không thể xác định được cảm xúc của cô trong câu nói này.
Tô Chỉ: Tôi muốn biết, những người như bọn chú, chuyện hôn nhân đều phải nghe theo gia đình sao?
Cửa sổ xe được mở hẳn ra, tiếng cười của Giang Triết đã thu hút sự chú ý của Trình Hoài Cẩn.
“Cô nhóc nói gì rồi?” Trình Hoài Cẩn hỏi.
“Đây là bí mật giữa em và cô nhóc.” Giang Triết vừa cười cong khóe mắt, vừa gõ chữ trả lời lại.
Giang Triết: Người như bọn chú là chỉ những ai?
Tô Chỉ: Chú và Trình Hoài Cẩn.
Vẻ hứng thú trong mắt Giang Triết ngày càng đong đầy: Tôi ấy à, không chắc nữa. Cái thứ gọi là hôn nhân không trói buộc tôi cả đời được đâu.
Tô Chỉ: Vậy Trình Hoài Cẩn thì sao?
Giang Triết liếc nhìn Trình Hoài Cẩn, trả lời nửa đùa nửa thật: Anh hai thì ngược lại có thể chắc chắn, vì lợi ích của nhà họ Trình, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ lấy một cô chiêu được nuông chiều từ nhỏ thôi, đến lúc đó anh ấy sẽ hứng chịu hết.
Trong gian phòng ngủ yên tĩnh, Tô Chỉ nhìn dòng tin nhắn Giang Triết gửi đến kia thật lâu.
Thật ra, có rất nhiều thứ sớm đã được báo trước ngay từ ngày đầu tiên.
Ví dụ như sự bài xích mãnh liệt, không thể lắng xuống của cô trong lần đầu tiên đặt chân tới nơi này.
Cô không thuộc về chốn đây. Nhưng đó lại là nơi Trình Hoài Cẩn thuộc về.
Vô số lần, cô hụt hẫng rồi lại trộm mừng thầm. Mù quáng để mặc bản thân đắm chìm trong cảm giác an toàn Trình Hoài Cẩn mang lại.
Mà giờ đây, đúng là gieo gió thì gặt bão.
Tô Chỉ tắt điện thoại, chậm chạp ngồi thẳng người dậy. Cô từ từ bước đến ngăn kéo bàn học, đưa tay lấy tờ giấy được gấp lại cẩn thận ở nơi sâu nhất.
Mở ra. Phía bên trên tờ giấy hằn nếp gấp ấy, là người đàn ông với hàng mày rậm.
Ánh mắt anh bình tĩnh mà lại vững vàng, cũng giống như vô số khoảnh khắc anh nhìn cô chăm chú.
Tô Chỉ ngắm nhìn tấm ảnh kia hồi lâu.
“Trình Hoài Cẩn.” Cô khẽ cất giọng thầm thì.
Ánh trăng cô liêu hắt lên một nửa gương mặt cô, tựa như một mặt nước lạnh giá.
Một giây sau, Tô Chỉ cười không thành tiếng.
Cô giơ tay lên.
Tấm ảnh cũng theo đó mà phấp phới chao đảo.
Thật ra ấy mà, cô vốn dĩ đã chẳng có gì cả.