*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ảo thuật gia bị dí.”
…
Ngay khi nhắc nhở của hệ thống chủ vang lên, các thực tập sinh lập tức gọi bạn đồng hành của mình vào đứng chung.
Để tránh tình trạng nhà an toàn không đủ sức chứa, các tổ chức ăn ý chia đều ra những khu vực khác nhau.
Tông Cửu dẫn các tiểu đội lớp 9 đi đóng quân ở khu Một.
Mặc dù khu này có quỷ xấu tụ tập nhưng vị trí đẹp, nằm ngay trung tâm của toàn bộ công viên trò chơi, chạy chỗ nào cũng có đủ thời gian phản ứng.
Lúc bọn họ đứng đó, không ít người lén dòm sang.
Vì trang phục của nhóm Tông Cửu thực sự rất kỳ lạ, mặc đồ thể thao quấn bảo vệ đùi, ai nấy cũng thêm cái balo leo núi siêu bự.
Mà nhóm Tông Cửu dẫn dắt toàn là người mới, trừ cậu thì thực tập sinh cũ duy nhất chỉ có Tsuchimikado.
Từ khi lên thuyền giặc của Gia Cát Ám, Tsuchimikado cũng gia nhập tiểu đội.
Vị Âm Dương Sư xui thứ hai không ai chủ nhật cười hì hì phát bùa chú linh lực cho thành viên trong đội, hướng dẫn bọn họ cách sử dụng trước khi bị quỷ bắt sẽ có tác dụng ngăn cản ở mức độ nhất định.
Tuy Tsuchimikado xui nức tiếng nhưng những thứ y làm ra lại khá hên, với những người mới còn thiếu đạo cụ thì đây chính là cứu cánh trong lúc khó khăn.
Thế nên mọi người rưng rưng nước mắt cảm ơn Âm Dương sư.
Ngoài chuyện ấy ra, bọn họ cũng tính đến vấn đề thể lực.
Các thực tập sinh lớp 9 tham gia sự kiện lần này gần như đã dùng hết điểm sinh tồn kiếm được trong phó bản tập thể để cường hóa thể lực, cường hóa chân đến mức có thể dễ dàng chạy cự li mấy nghìn mét, nếu chạy mới tám trăm mét đã mệt thở như chó thì khỏi cần tham gia, thà tắm rửa đi ngủ tránh dâng mạng cho người ta còn hơn.
Dưới bầu trời đêm, những ngọn đèn màu trong công viên trò chơi đổi thành màu vàng sẫm kết hợp với những chiếc đèn lồng bí ngô cháy sáng lơ lửng trên trời, kéo dài bóng đen của mọi người, thoáng chốc khiến người ta rất khó chịu.
Bình thường công viên luôn giăng đèn kết hoa như ban ngày, chứ đâu thiếu sáng nghiêm trọng như đêm nay, xung quanh toàn vải trắng với mạng nhện âm u, ngay cả âm nhạc vui vẻ cũng đổi thành nhạc nền âm ty chói tai.
Từ Túc xoa tay, “Sao, sao vẫn chưa thấy quỷ nhỉ?”
Trông vẻ ngoài cậu ta vẫn điềm tĩnh, nhưng sự run rẩy trong lời nói đã bán đứng cậu ta.
Không riêng cậu chàng, mấy người mới trong phó bản thôn hoang đã thề đi theo Tông Cửu cũng hơi run chân.
Sự kiện Halloween không giống phó bản kinh dị, phó bản kinh dị chỉ có một con quỷ.nhưng Battle Royale lại đưa một lèo hàng trăm con quỷ vào đây, ai mà biết khuôn mặt dưới mũ trùm đầu của những con búp bê dễ thương đó trông như thế nào? Riêng việc bị săn đuổi đã đủ khiến người ta rén rồi.
Tsuchimikado mỉm cười khích lệ, “Đừng sợ.”
Tông Cửu còn vỗ vai Từ Túc, nói lời thấm thía, “Hãy nghĩ lại quyết tâm của cậu.”
Từ Túc nghe xong chậm rãi siết chặt nắm đấm, nghiêm túc nói: “Em biết rồi, anh Cửu!”
Ban đầu cậu chỉ là một thực tập sinh người mới cấp D, trải qua phó bản tập thể cửu tử nhất sinh mới lên tới cấp C.
Nhưng đồng đội Hứa Sâm lại vọt thẳng từ cấp C lên cấp A, trở thành boss cấp A khiến người người ngưỡng mộ.
Trong tình huống đó, Từ Túc làm bạn, đương nhiên sẽ chân thành chúc phúc cho Hứa Sâm.
Nhưng chúc phúc thì chúc phúc, trong lòng cậu khó tránh khỏi nảy sinh ý nghĩ muốn đuổi theo.
Trước khi vào vòng lặp vô hạn, Từ Túc vẫn chưa lớn tuổi lắm, cậu còn đang là sinh viên đại học chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Hứa Sâm chỉ lớn hơn cậu một tuổi, mới vào vòng lặp vô hạn hơn một năm, trước kia tính tình trầm lắng, sau khi vào đã quen với sống chết nên càng trầm lắng.
Từ Túc hoạt bát vui tính, Hứa Sâm chững chạc kiệm lời, tính cách bù trừ cho nhau.
Lúc trước trong phó bản thôn hoang, Hứa Sâm là người cũ nhưng rất quan tâm săn sóc Từ Túc, vì vậy hai người đã kết bạn, huống chi sau này quen biết nhau Từ Túc còn nằng nặc kéo Hứa Sâm vào tham gia trò chơi Quốc vương, không ngờ làm cậu ấy bị liên lụy tự rút xương sườn, đâm dao vào ngực mình.
Cảnh tượng này mãi mãi khắc ghi trong tâm trí Từ Túc.
Trong cơn ác mộng nhiều đêm, cậu thường tỉnh giấc vì bộ dạng thảm thương mặt tái vã mồ hôi như mưa, lồng ngực chảy máu ồ ạt của Hứa Sâm.
Giữa đêm khuya thanh vắng, Từ Túc siết chặt nắm tay không ngủ được, cảm thấy mình quá yếu.
Nếu cậu mạnh hơn, mạnh hơn một chút nữa thì tốt rồi.
Chẳng hạn như sự kiện Halloween lần này, Hứa Sâm khuyên cậu nhiều lần, bảo cậu đừng tham gia.
Phần thưởng thông thường là hộp mù cấp A, có thể tưởng tượng khó lấy cỡ nào, ít nhất với một thực tập sinh cấp C là chuyện khó hơn lên trời.
Nhưng Từ Túc vẫn tham gia, vì thế Hứa Sâm bơ cậu mấy ngày, thậm chí còn đến tiểu đội khác làm đội trưởng.
Tuy vậy Từ Túc không hối hận, dù sao anh Cửu cũng rất quan tâm đến đàn em số một là cậu, xếp cậu vào đội cận vệ.
Tông Cửu không nói cho cậu chàng biết, đây là kết quả của việc Hứa Sâm âm thầm nhờ cậu quan tâm đến Từ Túc.
Thấy Từ Túc xốc lại tinh thần, bấy giờ cậu mới đảo mắt đi.
Hai phút trước 9h, hệ thống chủ thông báo một số quy tắc.
[Có ba quy tắc sẽ được công bố sau đây, quy tắc 1: Vị trí của nhà an toàn sẽ không được thông báo trong năm phút đầu tiên của mỗi giờ.]
Tiểu phân đội lớp 9 nặng nề nhìn nhau.
Nếu không thông báo nhà an toàn trong năm phút đầu, có nghĩa là bọn họ sẽ phải chạy năm phút trong công viên trò chơi.
Đó là chưa kể sau khi thông báo nhà an toàn còn phải chạy đi tìm, điều này cũng loại bỏ khả năng các thực tập sinh vào nhà an toàn kế tiếp ngay sau khi ra khỏi nhà an toàn hiện tại.
[Quy tắc 2: Mỗi con quỷ đều có phạm vi săn mồi riêng, ra khỏi phạm vi săn mồi sẽ không bị chúng đuổi theo, toàn công viên có một “Quỷ Vương” không bị ràng buộc bởi phạm vi săn mồi, nó được đi săn ở bất kỳ khu vực nào.]
Với các thực tập sinh, quy tắc này tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại.
Lúc trước bọn họ đã cân nhắc, nhỡ trêu vào con quỷ nào khó ở thì chẳng phải sẽ bị rượt chạy khắp công viên sao? Bây giờ có quy tắc này, chỉ cần cắp đít chạy thật nhanh để tránh thoát màn truy đuổi của nó là được, tuy không biết liệu có xâm nhập vào phạm vi săn mồi của con quỷ khác hay không nhưng cũng coi là chuyện tốt.
Còn vị Quỷ Vương không bị ràng buộc bởi phạm vi săn mồi, công viên có hơn hai nghìn thực tập sinh, cả thảy chỉ có ba trăm con quỷ được đưa vào, nếu thực sự xui xẻo đụng độ thì cũng hết cách, là họa thì tránh không khỏi.
Tsuchimikado: Giật thót trong lòng.jpg
[Quy tắc 3: Nhiệm vụ qua màn đặc biệt sẽ được mở trong giờ cuối cùng của sự kiện Halloween Battle Royale, người hoàn thành sẽ nhận được một lượt rút hộp mù cấp S.]
Đây cũng là quy tắc được viết trong sổ tay hướng dẫn.
Nói thật, ngoài cấp S và mấy người cấp A ham cái ghế No.9, chẳng thực tập sinh nào lại không biết tự lượng sức mình, cố thử hoàn thành nhiệm-vụ-qua-màn-đặc-biệt dở hơi này mà không chê đời mình quá dài.
Thông báo xong quy tắc, hệ thống chủ bắt đầu đếm ngược.
[10, 9, 8, 7…]
Theo âm thanh đếm ngược, những bóng ma âm trầm thấp thoáng quanh con phổ nơi chiếc đèn lồng bí đỏ lơ lửng ở phía xa.
Nhóm thực tập sinh lôi đạo cụ đặc biệt của mình ra, ghì người xuống chuẩn bị sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào.
Tông Cửu dứt khoát ra lệnh, “Chuẩn bị!”
Tiếng quát khẽ làm không ít thực tập sinh các tổ chức dòm sang.
Kết quả vừa dòm đã há hốc.
Ảo thuật gia tóc trắng móc một chiếc ván trượt, giẫm dưới chân như ảo thuật.
Trong các thành viên mấy tiểu đội sau lưng cậu, có người lấy ván trượt, có người móc đôi giày trượt patin đơn giản từ trong balo rồi xỏ vào chân, trên thân giày có một hàng nút đề phòng trường hợp giày trượt trở thành vật cản thì sẽ cởi ngay lập tức, sau đó chạy bộ bằng chân.
Đây là đạo cụ do bọn họ đổi từ chỗ hệ thống chủ từ trước, chờ hôm nay mới dùng.
Tiện thể phải khen người hiến kế là Gia Cát Ám.
Khán giả phòng phát trực tiếp vừa kết nối lập tức bùng nổ.
[Đù, khôn vl! Ai nghĩ ra ý tưởng này, đậu mè Battle Royale chơi vậy cũng được hả?]
[Quá đỉnh quá chất, thất kính thất kính, mọi người đều nghĩ đến việc vạch bản đồ và đường đi, thậm chí mọi người còn nghĩ đến những đạo cụ đặc biệt, nhưng ai mà nghĩ đến có thể sử dùng giày trượt patin???]
[Thật ra không phải chỉ mỗi nhóm họ nghĩ ra đâu… Tôi thấy bên khu Bảy còn có người đẩy xe đạp vào, cơ mà bị hệ thống chủ chặn lại, thắp nến.jpg]
[Xe đạp dĩ nhiên bị chặn chứ sao, trong sổ tay quy tắc đã viết cấm sử dụng phương tiện giao thông mà.
Nhưng vấn đề là, uhm, giày trượt patin và ván trượt không tính là phương tiện giao thông.]
“Vãi nồi…”
Không ít thực tập sinh vây xem nhìn mà ngu người, lập tức học theo bọn họ xin đổi đồ với hệ thống chủ.
“Lẹ lên lẹ lên, tụi tui cũng đi đổi.”
“Nhanh coi!”
Có vài người may mắn kịp đổi giày trượt patin và ván trượt trong ba mươi giây cuối cùng.
Những người không may mắn, sau khi hệ thống chủ thông báo bắt đầu sự kiện thì đóng kênh trao đổi, không thể mở ra cho đến khi sự kiện kết thúc, chỉ biết đứng đó đấm ngực dậm chân.
[4,3,2,1, sự kiện Halloween Battle Royale đã được mở ra.]
Trong tích tắc, vài bóng chồng xuất hiện trong công viên trò chơi rộng lớn.
Tất cả cánh cửa không gian có thể truyền tống đến ký túc xá thực tập sinh, lóe lên một cái rồi đồng loạt tắt đi.
Nhìn về phía xa nhất, hàng rào sắt lạnh lẽo chậm rãi xuất hiện từ trong hư không, vây kín toàn bộ khu vực như cái lồng chim.
“Đừng vội chạy.”
Năm phút đầu không công bố nhà an toàn, điều này khiến bọn họ trong phút chốc không xác định được điểm đến.
Càng nhiều người càng thêm dũng khí, chứ tách lẻ thì dễ chết.
Nếu chẳng ai chịu đi, các thực tập sinh cũng vui vẻ nghe theo nhóm.
Cả đám đứng giữa quảng trường khu Một, cảnh giác nhìn xung quanh.
Mọi người muốn xem con quỷ đầu tiên xuất hiện sẽ là ai.
Kết quả chờ hồi lâu mà xung quanh chỉ có tiếng nhạc Halloween âm trầm, thỉnh thoảng phía xa còn loáng thoáng vài tiếng hét chói tai, chẳng thấy ma cỏ gì.
Tsuchimikado gãi đầu, “Hay là khu vực này không có quỷ.”
No.10 kiêm Âm Dương Sư chuyên tiếp xúc với ma quỷ đã nói vậy, những người còn lại rất yên tâm, thậm chí còn có tâm trạng pha trò.
“Hahaha, đừng thấy chúng ta sợ quỷ, quỷ cũng sợ người đấy, chúng ta đông anh em thế này thì tụi nó phải rén chớ sao.”
Có người bổ sung thêm, cười nhẹ nhõm, “Hay là chúng ta cứ chờ thế này năm phút nữa, để hệ thống chủ công bố nhà an toàn, dù sao cũng sẽ không lâu đâu, hành động cùng nhau sẽ tốt hơn hành động một mình.”
Tiếc rằng cậu ta chỉ nói được nửa câu thì bị thứ gì đó kéo chân.
Thực tập sinh kia thình lình cúi đầu, dòm thấy một bàn tay xương dính thịt thối đang giữ chặt cổ chân mình, đầu ngón tay trắng bệch dính đầu vết máu đen, chúng đâm thẳng vào da thịt cậu ta để lại một vết máu sâu hoắm.
“Aaaa…”
Thực tập sinh cấp D bị túm cổ chân kêu gào thảm thiết, bàn tay còn lại kịp thời dán lá bùa.
Hành động này đã ngăn chặn đường quyền tiếp theo của bàn tay xương, nhưng bất cứ ai tinh mắt đều có thể nhìn ra cậu ta gần như đã mất khả năng chạy rồi.
“Rời khỏi bồn hoa!”
Tông Cửu hét lên, mọi người chạy theo cậu.
Sau khi rời khỏi bồn hoa chạy tới trung tâm quảng trường, Tsuchimikado mới sờ mũi, ánh mắt lộ ra nét thận trọng, “Vừa rồi tôi không cảm nhận được hơi thở.”
Không riêng gì y, ngay cả những linh môi trong nhóm thực tập sinh cũng không cảm nhận được.
Cả nhóm hoang mang nhìn nhau, chợt thấy có điều gì đó không ổn.
Nếu mọi tri giác đều mất tác dụng, vậy lũ quỷ này sẽ trở nên khó phòng bị.
Bảo sao lại thiết lập nhà an toàn, bảo sao lại được gọi là Battle Royale, thì ra là chờ ở đây cả rồi.
[Cưng cứ ngỡ mình đang ở tầng thứ năm, thực ra cưng đang ở tầng thứ nhất, hệ thống chủ, đỉnh!]
[Nếu cảm giác của linh môi cũng mất tác dụng thì thảm quá… Hồi nãy bàn tay trong bồn hoa làm tui giật bắn luôn á, đúng là khó lòng đề phòng.]
[Mấy ông ngó phòng livestream khu Hai đi, nhóm kia cũng thế, đang đứng bình thường tự nhiên có người vỗ vai, sau đó vừa ngoảnh lại thì đầu lăn mọe xuống đất, cảm giác không có tác dụng gì.]
Khi cuộc thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp đang diễn ra sôi nổi, rốt cuộc hệ thống chủ cũng thông báo địa chỉ của nhà an toàn trong giờ đầu tiên.
[Nhà an toàn thứ nhất: Bàn xoay lớn, thời hạn hữu hiệu của nhà an toàn: 50 phút.]
[Nhà an toàn sẽ mất tác dụng sau 50 phút, các thực tập sinh hãy chú ý di chuyển.]
Bàn xoay lớn!
Trong toàn bộ công viên trò chơi có mấy cái bàn xoay lớn, trong đó cái bàn xoay ở trung tâm nằm ngay khu Một, là bàn lớn nhất có thể chứa gần một nghìn người.
Không cần Tông Cửu lên tiếng, ba tiểu đội đã tự chuẩn bị kỹ càng.
“Đi!”
Ảo thuật gia vung tay, ván trượt quay tròn một vòng trên không trung rồi bị cậu giẫm dưới chân, lao vụt về phía trước với tốc độ chớp nhoáng.
Ảo thuật gia và cái ván trượt này thực sự có chút không ăn khớp, nhưng ngặt nỗi động tác của Tông Cửu linh hoạt giống như bám chặt vào tấm ván, hai tay đút túi vẫn có thể ổn định tư thế cân bằng.
Bọn họ gần như đồng loạt lao từ con đường lớn này sang con đường khác.
Ánh đèn ở đây lờ mờ, cả con đường chỉ có một chiếc đèn lồng bí ngô lơ lửng ở giữa, cái hòm thư đặt trong góc phố chẳng biết bị ai tạt một xô máu đỏ tươi đặc quánh, mấy góc còn đang rỉ máu tí tách xuống đất tạo thành từng đóa hoa máu.
Đi được nửa đường, bỗng nhiên Tông Cửu giẫm lên ván trượt phanh lại.
Nhóm thực tập sinh cũng dừng theo, tựa lưng vào nhau đứng chung một chỗ nhìn xung quanh.
Trong bầu trời đêm tĩnh lặng đột nhiên vang lên những tiếng xì xì khiến người ta lạnh sống lưng.
“Cẩn thận! Cúi đầu mau!”
Lần này người lên tiếng là Tsuchimikado.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mấy chục cái bóng vỗ cánh bay vút từ trên cao xuống, như hàng loạt bóng đen bay lượn, đôi mắt lóe lên ánh sáng xanh đáng sợ trong bầu trời đêm đen kịt.
Ánh mắt Tông Cửu nghiêm lại, cậu đốt hộp quẹt trong tay ném lên trời.
Lũ dơi đang muốn bay xuống ngay lập tức ăn đòn đau, kêu ré lên rất chói tai, có con cánh bị dính lửa không dám khiêu khích họ nữa mà bay về phía bóng tối càng xa hơn.
“An-anh Cửu…”
Từ Túc cầm chiếc máy chụp ảnh linh dị mà cậu ta vất vả lắm mới có được, ống kính nhắm ngay vị trí góc đường, giọng nói hoảng hốt.
Thực ra cũng không trách cậu ta hoảng sợ đến mức này, mà là bóng đen xuất hiện từ góc phố càng lúc càng kéo dài trên gạch lát nền.
Thứ đầu tiên xuất hiện là một bánh răng đang quay tròn, sau đó là tiếng ma sát ghê răng khi máy khởi động.
“Kít kít kít…”
Ngay sau đó, mọi người đã biết lý do vì sao cưa điện lại phát ra âm thanh này.
Là do đuôi cưa điện đang cứa vào cổ họng một người tội nghiệp không biết tên, chẳng những bị cắt cổ thành hai nửa mà còn bị chủ nhân cưa điện nhấn đầu vào cưa điện, răng thép cắt đứt da đầu và hộp sọ chảy ra chất dịch đỏ trắng lẫn lộn bên trong.
Hiển nhiên bọn họ mới đuổi đàn dơi nên tạo ra tiếng động, tên điên cầm cưa điện trong bóng tối cũng dòm sang cười khùng khục quái dị, bỗng nhiên gã ném cái đầu lâu của thực tập sinh xui xẻo kia đi, giơ cưa điện chạy về phía bọn họ.
“Là Quái nhân cưa điện, chạy mau!”
Đây là con đường ngắn nhất dẫn từ quảng trường đến bàn xoay lớn trung tâm, nếu đi đường vòng thì phải lội xa hơn chút nữa.
Tông Cửu đạp một cái, ván trượt lập tức rẽ vào góc cua lao về lối đi bên cạnh.
Cùng lúc đó, cậu không biết con đường này có quỷ hay không nên dứt khoát giơ chuông gọi hồn lấy được từ phó bản thôn hoang, vừa lắc nó trong tay vừa dẫn đầu lao vào bóng tối.
Sau lưng cậu, nhóm thực tập sinh đi giày trượt patin, người này còn trượt nhanh hơn người kia, chẳng mấy chốc đã chạy xa mấy chục mét
Tiếng gào thét của Quái nhân cưa điện biến mất, có lẽ bọn họ đã rời khỏi phạm vi săn mồi của gã.
Khán giả sợ hãi trầm trồ.
[Má, team này té lẹ dữ! Mấy team khác toàn là người chạy không lại quỷ, team này còn trượt băng nữa, rồi quỷ nào rượt cho kịp mấy cha!]
[Bây giờ, tui có thể dễ dàng phân biệt người nào thuộc tiểu phân đội của Ảo thuật gia, chỉ cần nhìn xem họ có ván trượt hay giày trượt patin hay không là biết.]
[Quái nhân cưa điện kiểu: đệch cụ chúng mày, dám bắt nạt tao già cả vừa phải cầm cưa điện vừa phải chạy, không tuân võ đức, liệu hồn với tao!]
Con đường này tạm thời không có quỷ quái trấn giữ, bọn họ may mắn đến được một cửa hàng.
Đèn trong cửa hàng đã tắt, mọi người đều biết bên trong có vấn đề nên chẳng ai hẹn mà cùng chọn đi vòng qua cửa hàng.
Con đường nhỏ cạnh cửa hàng cực tối, tối đến mức nhìn không rõ đường.
Bất chợt có thứ gì đó xẹt qua đỉnh đầu, hơi ngứa, còn mang theo từng tia lạnh.
Từ Túc cà lăm, “Đâ-đây là thứ gì vậy.”
Như câu trả lời, tiếng cười lạnh lẽo truyền đến từ trên cao, giọng hát chói tai chua chát.
Tsuchimikado nhíu mày, đầu ngón tay kết một ấn ký linh lực bắn lên.
Ánh sáng xanh lam phóng lên phía cao, đồng thời chiếu rọi bóng đen bị che kín trên đỉnh đầu.
Đôi chân gầy gò khô quắc của người phụ nữ bị dây thừng treo trên cây, đầu cúi thấp, mái tóc dài đen nhánh đổ xuống như thác nước hóa thành hàng ngàn sợi dây treo cổ xoắn bện.
Khuôn mặt cô ả giấu sau mớ tóc đen, một con mắt màu trắng đang rướm máu lấp ló giữa khe hở mái tóc.
[Cái đệch! Nữ quỷ này nhìn cái là biết ngay trùm sò, vừa ra tay đã dùng kỹ năng tấn công bằng tóc, ớn vl!]
[Đừng sợ, vẫn còn boss Tsuchimikado mà!]
[Bảo vệ khán giả bảo vệ khán giả, đã xem phó bản kinh dị rồi, tôi không muốn nhìn thấy quỷ chướng mắt!!!]
“Đừng đánh đừng đánh, người một nhà người một nhà.”
Tông Cửu chào hỏi, rồi như thói quen móc một hộp nhạc trong túi ra, chuyển tới kênh Côn Khúc.
Bản Côn kịch du dương trầm bổng giữa bầu trời đêm.
Đám tóc đen đang chuẩn bị quấn lên cổ mọi người lập tức dừng ngang, chúng đồng loạt rút về như cỏ dại.
Nữ quỷ treo trên cây xoay người giữa không trung, “đạp” một phát đứng lên cành cây, đối mặt với mà đêm đen kịt, hắng cổ họng đã khàn đặc, bắt đầu cất giọng hát theo hộp nhạc, không thèm quan tâm tới các thực tập sinh đứng dưới gốc cây nữa.
Nhóm khán giả: “…”
[Ảo thuật gia giỏi vãi…]
[Ảo thuật gia, like!]
…
Ngay lúc đội Tông Cửu chạy về phía bàn xoay trung tâm, thực tập sinh của mấy tổ chức khác lại liên tục gặp sự cố.
Đầu tiên là một đội thuộc phe Thánh Điện.
Mọi người đều biết thủ lĩnh Thánh Điện là Thánh Tử giàu lòng từ bi, là người tốt thích giúp đỡ kẻ yếu.
Rất nhiều thực tập sinh cấp thấp đều là người mới, bản thân họ không thể hiện đủ sức mạnh, đương nhiên sẽ không có tổ chức nào chiêu mộ nên đành tự lập đội để tham gia, chẳng qua thực lực hay kinh nghiệm của bọn họ đều không bằng người cũ, không thể tìm đủ thông tin tình báo từ sổ tay quy tắc, chứ đừng nói đến việc vẽ bản đồ.
Trước tình thế khó xử của người mới, dĩ nhiên Thánh Điện sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
Messiah đặc biệt gọi một nhóm thực tập sinh cấp cao của Thánh Điện đi giúp những người mới này.
Nhưng giúp thì giúp, rốt cuộc chẳng ai có lòng tốt ‘giúp người phải giúp cho trót’, giữ mạng trong Battle Royale và dẫn đường cho nhóm người mới này đã khá lắm rồi.
Cũng chính trong quá trình dẫn đường đó, vài người mới không cẩn thận chạy lạc mất nhóm, nghe tiếng cười như chuông bạc vang lên trong bóng tối thì cả đám run lên vì sợ hãi.
Không ngờ đó là Cô bé quàng khăn đỏ đang xách một giỏ dâu tây.
Sau khi nhìn thấy Cô bé quàng khăn đỏ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhiều thực tập sinh quen Cô bé quàng khăn đỏ, bình thường cũng thích cô bé Lolita này.
“Các anh trai đi lạc ạ?”
Cô bé quàng khăn đỏ nghiêng đầu, biểu cảm ngọt ngào xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, “Em có thể dẫn đường giúp nè.”
Bọn họ không biết rằng, đống người chết không nhắm mắt chật kín hầm trong căn phòng nhỏ sáng đèn phía xa.
…
Lúc này, một số đội đã đến được bàn xoay lớn.
Nhóm do Tông Cửu dẫn đầu cũng thuận lợi băng qua rừng rậm tối đen, đứng trên bàn xoay lớn ở trung tâm.
Không biết có phải do bị Tsuchimikado lây vận xui không, vậy mà số cấp S trên bàn xoay lớn ở trung tâm chỉ có một mình Phù thủy đen, thậm chí người kia còn cong môi nhìn cậu.
Phù thủy đen đã hoàn toàn bị thao túng không còn nằm trong phạm vi mà Tông Cửu có thể kéo đứt tơ rối, mục tiêu của cậu hôm nay chỉ có một, chính là Phạm Trác No.2.
Những cấp S khác đều bị khống chế ở mức độ sâu.
No.1, A Tán áo đen No.5, Phù thủy đen No.8, Thánh Tử No.7.
Tất cả đều là những con rối bị khống chế mức độ sâu đã biết.
Phe khác chỉ có Gia Cát Ám No.3, Thầy trừ tà No.4, Âm Dương sư No.10.
Cuối cùng là Poseidon No.6, nhưng đó là nhiệm vụ của quân sư quạt mo, quá nửa sẽ bị lừa vào tổ chức.
Việc lôi kéo Phạm Trác rất quan trọng với bọn họ, nó tương đương với việc thay đổi cục diện 5:5 thành 4:6.
Không ngờ năm mươi phút sau, Tông Cửu đã gặp xui xẻo.
Mới vòng đầu tiên, bọn họ bước ra khỏi nhà an toàn đã gặp phải Quỷ Vương duy nhất trong lời hệ thống chủ.
Hơn nữa Quỷ Vương này, chỉ dí một mình Ảo thuật gia..