Chương 106: Thương Thiên Phách Huyết

Phiên bản 11182 chữ

" Đan Vu, nếu Thác Hà Đế tông sư nói như vậy, vậy tất nhiên là có đạo lý khác. Xem ra chúng ta tìm sai phương hướng." Cáp Mật Thứ đối với lời của Thác Hà Đế rất tin không nghi ngờ, thở dài nói: " Đều do vi thần suy đoán lung tung, thiếu chút nữa tạo thành tổn thất không thể vãn hồi."

Người Hán kia lập tức khuyên giải: " Quân sư ngài quá khiêm nhượng, đổi lại bất cứ kẻ nào, ở loại tình huống này đều sẽ làm ra sự suy đoán như vậy, làm sao có thể trách lên đầu ngài chứ."

Mạo Đốn cũng không muốn thủ tịch mưu sĩ của chính mình mất thể diện ngay trước mặt người ngoài, lập tức nói: " Không sai, việc này không cần nhắc lại. Nếu không phải Áo Bổn tông sư, lại là người phương nào gây nên?"

Những lời này là hắn muốn hỏi những người đang ở đây, qua một thoáng, vẫn là Quát Bạt Ưng mở miệng: " Trong thiên hạ có thể đạt tới cảnh giới tông sư rải rát không có mấy người, nhưng trong người Hán có tới ba, có phải là bọn họ xuất thủ không?"

Những lời này của hắn tuy là suy đoán lung tung, nhưng lại là một câu nói tiếp cận với sự thật nhất.

Cướp đi tiểu công chúa Lưu Đình tuy không phải là tam đại tông sư của Đại Hán đế quốc, nhưng đích xác đúng là người Hán gây nên.

Chỉ là lời suy đoán này lập tức được chối bỏ.

Cáp Mật Thứ phẩy tay nói: " Trong người Hán Ma giáo tông chủ Lê Ngạn Ba cùng Thác Hà Đế tông sư là cừu gia sinh tử, nếu hắn đi tới Tây Kinh, tông sư tất nhiên sẽ sinh ra cảm ứng. Trình gia cùng chúng ta có mật ước, vậy Trình lão gia tử cũng sẽ không tới đây phá hư việc này. Về phần Thái Ất chân nhân, nếu hắn cũng xuất thủ, vậy…"

Tuy lời của hắn còn chưa nói hết, nhưng mọi người đều biết ý tứ của hắn.

Thái Ất chân nhân chính là người lớn tuổi nhất trong những cao thủ cấp tông sư, nếu nói với tuổi tác của chân nhân còn đi xa tận Hung Nô, lại buông thân phận, xuất thủ cướp đi Hung Nô vương phi, chỉ sợ nói ra cũng không ai có thể tin.

Mạo Đốn quay đầu nhìn người Hán duy nhất trong phòng, hỏi: " Trình tiên sinh, cái nhìn của ngươi sao?"

Nguyên lai người này đúng là Trình Minh đã vội vã rời kinh mà đi.

Trình Minh trầm ngâm một chút, chắp tay nói: " Khả Hãn, lúc tại hạ rời kinh sư, đã được tin tức gia tổ đi tới kinh sư. Dựa theo hành trình, lão nhân gia ông ta đã tới kinh sư. Nếu Thái Ất chân nhân không có ở kinh sư, vậy khẳng định không thể gạt được lão nhân gia ông ta, cho nên tại hạ có thể đảm bảo, việc này tuyệt đối không quan hệ gì với Thái Ất chân nhân."

Lời này của hắn đã nói rõ Trình lão gia tử đang ở tại kinh sư, đương nhiên không có khả năng ngàn dặm chạy đến đây làm tặc.

Mạo Đốn cuối cùng là người đứng đầu Hung Nô, biết việc này thậm chí quá mức kỳ hoặc, nhất thời sẽ không cách nào tra xét rõ ràng. Lập tức phất tay nói: " Bỏ đi, việc này ngày sau chúng ta hãy nói, luôn sẽ có một ngày bí mật sẽ lộ ra."

Đám người Cáp Mật Thứ lĩnh mệnh, tự nhiên không hề đề cập, ngược lại thảo luận chuyện Trình gia, Hung Nô cùng Khải Tát minh ước.

Một lúc lâu, Trình Minh hài lòng cáo từ rời đi, Quát Bạt Ưng phụng mệnh đưa tiễn.

Mạo Đốn nhìn hắn từ từ đi xa, cười lạnh nói: " Hay cho Trình gia, vọng tưởng lợi dụng chúng ta cùng Khải Tát đánh thiên hạ cho bọn họ, thật sự là si tâm vọng tưởng."

Cáp Mật Thứ vẻ mặt vui mừng: " Đan Vu, nếu không có như thế, chúng ta làm sao có thể diệt đi Đại Hán vương triều tâm phúc họa lớn?"

" Ân, cùng bọn chúng hợp tác đó là xu thế tất nhiên, chỉ là Trình gia chiếm tiện nghi không khỏi quá lớn." Mạo Đốn đương nhiên biết Cáp Mật Thứ nói không sai, chỉ là trong lòng vẫn có một tia bất mãn.

Cáp Mật Thứ cười to nói: " Đó là Trình gia muốn làm hoàng đế muốn đến điên rồi."

Lúc này Quát Bạt Ưng quay lại, hắn thấp giọng nói: " Đan Vu, ngài thật sự đem nam phương giàu có cấp phân cho Trình gia sao?"

Mạo Đốn nhìn hắn một cái, ra vẻ kinh ngạc nói: " Đáp ứng? Đáp ứng cái gì? Ta lúc nào đã đáp ứng hắn."

Quát Bạt Ưng đầu óc vừa chuyển, lập tức rõ ràng ý tứ của hắn, cười nói: " Còn là Đan Vu cao minh, biết lấy lợi dụ mà làm."

Cáp Mật Thứ tiến lên một bước, nói: " Trình gia đánh bàn tính như ý, chỉ cần Hán gia Lưu thị tuyệt chủng, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận thay thế được Lưu thị hoàng triều. Nhưng chúng ta làm sao cho hắn cơ hội này, nếu không thể một lần công kích cho bọn hắn tan vỡ, ai biết ngày sau lại có thêm một cái Trình thị hoàng triều hay không."

Mạo Đốn một khi buông ra lo lắng trong lòng, lại hiện ra một bản sắc kiêu hùng, hắn lôi lệ phong hành hướng Quát Bạt Ưng nói: " Ngươi đi tương thỉnh Khải Tát tam vương tử A Nhĩ Kiệt Nông, việc này cũng cần cùng hắn hợp kế một phen."

Ba ngày sau, bên trong thành Tây Kinh được tra xét nghiêm khắc, đám người Hứa Hải Phong không thể làm gì khác hơn là ít ra ngoài, tránh cho trêu chọc phiền toái. Cũng may tiểu công chúa Lưu Đình đã đưa đi tới doanh địa ngoài thành của Hắc Kỳ quân trú đóng, Hung Nô nhân tuy mạnh mẽ, nhưng còn không có người dám đi sưu tầm quân doanh trọng địa của Đại Hán đế quốc.

Hứa Hải Phong đứng trong sân, cầm Bất Phá thần kiếm trong tay, không ngừng đánh ra. Hắn đang luyện chính là Thái Cực kiếm pháp mà Tương Khổng Minh chỉ dạy.

Bộ kiếm pháp này bác đại tinh thâm, mỗi khi hắn luyện tập lại thêm một lần thể ngộ, vận dụng lên, lại càng lưu chuyển như ý, rất có phong thái của một đời cao thủ.

Từ khi hắn ở sân giác đấu thắng bốn trận, một lần đánh bại ba vị nhất phẩm cao thủ, đặc biệt là hắn đánh bại thảo nguyên chi lang Lợi Trí mà Hung Nô nhân vẫn cho rằng là niềm kiêu hãnh của đại thảo nguyên, cho nên người Hung Nô đã đem quang vinh " đệ nhất cao thủ trẻ tuổi đương thời" gắn lên đầu hắn.

Tuy trong lòng Hứa Hải Phong biết thật rõ ràng, chính điểm công phu giả thần giả quỷ của mình miễn cưỡng còn được, nhưng nếu thật muốn giao thủ, chỉ sợ không phải là địch thủ của ba người kia.

Nhưng trải qua mấy trường đọ sức sinh tử, lòng tự tin của hắn cũng kéo lên một độ cao chưa từng có trước đó. Bất luận nói như thế nào, hiện tại cho dù là chống lại nhất phẩm cao thủ, cũng không phải là không hề có lực hoàn thủ.

Nếu thật sự buông tay đánh cược một lần, với sức nhẫn nại của Tĩnh Tâm Quyết, sự oai mãnh của Cự Linh chưởng, cùng với sự thần diệu của Thái Cực kiếm pháp, cũng không phải là không có cơ hội chiến thắng.

Thời khắc này Hứa Hải Phong giống như một con ấu sư đang phát triển, đã từng bước hiển lộ ra tiềm lực kinh người của bản thân hắn.

Dưới sự an bài không cố ý của Tương Khổng Minh, tâm cảnh của hắn đã có biến hóa ngất trời, nguyên bổn chút tự ti cùng khiếp nhược giấu diếm sâu kín trong nội tâm cũng từ từ bị sự tự tin cùng kiên cường thay thế.

Cuộc chiến sinh tử tại sân giác đấu cố nhiên đối với hắn ảnh hưởng thật lớn, nhưng chân chính làm hắn phát sinh thuế biến chính là sau cuộc chiến ở sân giác đấu, thái độ khác hẳn của mọi người dành cho hắn, làm hắn ý thức được sự biến hóa về địa vị của mình trong lòng người đời.

Người cùng người quan hệ ảnh hưởng lẫn nhau, nếu hắn biết chính mình là một anh hùng không xem sinh tử ra gì trong lòng người khác, vậy trong tiềm thức hắn cũng sẽ đi theo phương hướng này mà bước tới.

Tự tin, tự tin là từ đâu mà đến.

Tương Khổng Minh nói cho hắn, tự tin, chính là thông qua những thành công cùng thắng lợi không ngừng từng bước tích lũy, ngoại trừ ra, không còn cách nào khác.

Tương Khổng Minh Tương đại quân sư đến từ dị thế giới đúng là lợi dụng biện pháp này tăng cường lòng tự tin cho hắn.

Chỉ cần bước chân của hắn không ngừng tiến về phía trước, những hòn đá ngăn cản bước chân hắn không ngừng bị loại trừ, vậy một ngày nào đó, hắn có thể vượt qua chướng ngại tâm lý của bản thân, trở thành một đại anh hùng chân chính đỉnh thiên lập địa.

" Hay…kiếm pháp của chủ công càng ngày càng thành thục, thật sự là thật đáng mừng." Tương Khổng Minh dùng sức vỗ tay, khen ngợi.

Hứa Hải Phong nhìn hắn, ánh mắt giống như đang nhìn một người ngu ngốc, vẻ mặt này cực kỳ hiếm thấy.

Tương Khổng Minh lập tức biết mình đã nói bậy, nhưng mờ mịt không biết sai ở chỗ nào. nguồn TruyenFull.vn

" Ta nói Tương đại quân sư a, ngươi không nên không hiểu lại giả bộ hiểu có được không? Hứa Hải Phong khó được một lần nhìn thấy Tương Khổng Minh kinh ngạc, đương nhiên không chịu buông tha cơ hội này, trêu chọc nói: " Bộ kiếm pháp này chú ý ý cảnh, ý cảnh ngươi hiểu không? Ý cảnh chính là…Ai, dù sao nói ngươi cũng sẽ không rõ ràng, tóm lại loại kiếm pháp thần diệu này tuyệt đối không phải chỉ trông vào sự thuần thục là có thể tìm hiểu được đâu."

Tương Khổng Minh cơ hồ tức giận đến bốc khói, lời này là hắn từ trước tới giờ nói với Hứa Hải Phong, không nghĩ hôm nay dĩ nhiên bị hắn nguyên lời đá ngược, thật sự là kỳ sỉ đại nhục.

Trong lòng hắn hối hận vạn phần, như thế nào chính mình thần xui quỷ khiến nói đến vấn đề liên quan đến võ công làm gì chứ.

Nói cũng kỳ quái, tuy hắn nhớ kỹ ở quá khứ từng chứng kiến vô số kỳ công diệu kỹ trên truyenfull.vn, nhưng vô luận hắn chăm học khổ luyện như thế nào, đều không thể hình thành một tia chân khí, tự nhiên cũng không cách nào lĩnh ngộ được ảo diệu bên trong.

Chứng kiến bộ dáng của Tương Khổng Minh, Hứa Hải Phong thật hả giận, nhưng lại sợ hắn xuống đài không được, trong lòng ghi hận, nếu lại bày ra trò nào đó khiến cho mình chui vào, thì chắc là vui quá hóa buồn.

Hắn biết được nên phải ngừng lại, vội vàng khởi mặt tươi cười, dò hỏi: " Quân sư đại nhân tìm ta sớm như vậy, không biết có chuyện gì quan trọng?"

Tương Khổng Minh nặng nề hừ một tiếng, điểm ấy tâm tư của Hứa Hải Phong đương nhiên không cách nào giấu diếm được hắn, nhưng hắn cũng không dây dưa, tức giận nói: " Mấy ngày nay học sinh quan sát tình thế trong thành, đối với đủ loại biến hóa vô cùng khó hiểu, nên muốn mời chủ công xuất mã, tìm người tìm tòi hư thật!"

" Lời của quân sư là ý gì?" Hứa Hải Phong thầm nghĩ không phải hôm trước ngươi nói hết thảy đều nằm trong sự sắp xếp của ngươi mà phát triển hay sao, như thế nào chỉ mới hai ngày đã khẩn trương như thế.

Tương Khổng Minh cảm ứng được ý nghĩ của hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, bất mãn nói: " Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, học sinh dù sao không phải thần tiên. Hai đêm nay, khẳng định có chuyện gì xảy ra, mới khiến cho sự việc ra ngoài sự khống chế của ta."

Hứa Hải Phong kỳ quái hỏi: " Quân sư đại nhân, ngươi nói chuyện gì xảy ra?"

Tương Khổng Minh chuyển mắt, nói: " Thí dụ như, nơi ẩn thân của tiểu công chúa Lưu Đình bị người Hung Nô ngoài ý muốn phát giác, khiến cho bọn họ biết được bắt cóc vương phi không phải là Áo Bổn tông sư, mà là người khác. Cho nên mới yên lặng, không hề cùng Khải Tát nhân vọng đao binh. Ân…phỏng chừng lúc này Lưu Đình đã rơi vào trong tay Mạo Đốn, sống không bằng chết a."

Hứa Hải Phong sắc mặt đại biến, run giọng hỏi: " Quân sư nói thật?"

Tương Khổng Minh liếc mắt nhìn hắn, nói: " Đương nhiên là giả, bổn quân sư đích tay an bày ngụy trang, nếu làm cho người ta dễ dàng khám phá, vậy còn mặt mũi lại hỗn hay sao?"

Hứa Hải Phong thở dài một hơi, lập tức giận dữ, nói: " Ngươi…chuyện này ngươi cũng có thể nói giỡn sao?"

Tương Khổng Minh không sao cả, đáp: " Chủ công, ngài quá thiếu kiên nhẫn, bị người vừa khích, liền thất thố như thế, ngày sau còn cần luyện tập nhiều hơn mới tốt."

Hứa Hải Phong tức giận đến không còn lời gì để nói, nhưng lại không cách nào thật sự nổi giận với hắn, không thể làm gì khác hơn là hung hăng nói: " Được rồi, hiện tại ngươi muốn đi gặp ai, ta mang ngươi đi."

Bạn đang đọc Thương Thiên Phách Huyết của Thương Thiên Bạch Hạc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!