Chương 100: Định luật Murphy quả không lừa hắn
Nghe thấy mấy lời tự tin của Lý quản sự, Hứa Nguyên cảm thấy hơi đau đầu.
Đợi?
Đợi cái gì nữa?
Đợi nhân vật chính kia từ Trường Hồng cốc ra giết tất cả các ngươi sao?
Hứa Nguyên lại cảm thấy bất lực.
Nói mấy tên thuộc hạ này ngu xuẩn không có não cũng chẳng có ích gì, dù sao mấy kẻ này cũng không có góc nhìn như thượng đế muốn kiểm soát mọi thứ trong tay như hắn từng có.
Thông tin không đầy đủ, lại còn có các quy tắc hạn chế và một số ý thức bất đồng khiến bên kia đưa ra quyết định như vậy cũng là điều bình thường.
Khoảng cách giữa bát phẩm và thất phẩm lớn đến mức nào Hứa Nguyên tạm thời không biết, nhưng hắn đại khái biết rõ khoảng cách giữa cửu phẩm và bát phẩm.
Không tính sự tăng vọt về thể chất, nguyên khí dự trữ của cửu phẩm cũng chỉ bằng một phần ba bát phẩm, tốc độ thi triển công pháp cũng chậm hơn một nửa.
Với khoảng cách thực lực như vậy, hai đội thất phẩm thêm một nhóm bát phẩm mà hắn cũng có thể giết, chỉ có thể nói là năng lực của Tần Mặc quả thực xứng đáng làm nhân vật chính.
Tuy nhiên, Tần Mặc đã đến Trường Hồng cốc rồi, điều này giúp hắn có thể xác nhận được lộ trình mà đối phương đang đi.
Lộ tuyến lão gia gia.
Định luật Murphy quả nhiên không lừa hắn.
Thở phào một tiếng.
Lý do nhân vật chính của nguyên tác đến Trường Hồng cốc cũng rất đơn giản,
Lão gia gia đã hướng dẫn hắn.
Có một bí cảnh ẩn giấu trong Trường Hồng cốc, và trong bí cảnh đó có một loại linh dược có thể giúp lão gia gia khôi phục lại sức mạnh linh hồn.
Tất nhiên,
Ngoài việc giúp đỡ lão gia gia, dựa trên nguyên tắc, nhân vật chính lúc nào khi giúp đỡ người khác cũng sẽ có cơ hội gặp được kỳ ngộ, sau khi tiến vào bí cảnh đánh quái uống thuốc thăng cấp xong ra ngoài, thực lực của Tần Mặc đã có sự tăng vọt rất lớn.
Theo cốt truyện của Thương Nguyên, sức mạnh này vừa vặn để hắn đánh một trận với đám hộ vệ của Hứa phủ đang chặn ngoài cửa.
Một đường chiến đấu dùng đủ loại thủ đoạn, cuối cùng bọn họ đều bị giết chết trước mặt nguyên thân đang chờ ở cửa cốc.
Đúng vậy, Trường Hồng cốc chính là nơi chôn cất thi thể của nguyên thân này.
Trong lộ tuyến lão gia gia trong Thương Nguyên, nguyên thân đã đưa Tô Cẩm Huyên và mấy người khác đến cửa Trường Hồng cốc để chặn đường nhân vật chính.
Hắn ta dự định giết Tần Mặc trước mặt Tô Cẩm Huyên để khiến nàng từ bỏ nhân vật chính.
Sau đó hắn bị phản công.
Suy nghĩ vừa lóe lên, Hứa Nguyên trực tiếp ra lệnh:
"Gọi đám hộ vệ kia quay lại."
"Hả?"
Lý quản sự có chút sửng sốt.
Hứa Nguyên nhìn ông ta hai giây, lặp lại:
"Ta vừa nói, kêu những người đó quay lại."
Lý quản sự bối rối, nhưng ông ta nhanh chóng cúi đầu đáp:
"Vâng, tam thiếu gia."
Hứa Nguyên hừ lạnh, giơ ngón tay lên chỉ về phía cửa sân.
Lý quản sự thấy vậy lập tức hiểu y tam công tử muốn hắn đi thực hiện mệnh lệnh, liền hành lễ:
“Tam công tử, lão phu sẽ làm ngay, lão phu cáo lui."
Nói xong, Lý quản sự hành lễ quay người nhanh chóng rời đi.
Thấy đối phương biến mất ở góc đường, Hứa Nguyên mới cụp mắt đi về phía trước.
Hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Tần Mặc lộ tuyến lão gia gia thì như một con nhím đầy gai lúc nào cũng sẵn sàng đâm hắn, hiện tại lại có thêm một Tần Vị Cửu bí ẩn đang ở trong bóng tối quan sát.
Cho dù bây giờ hắn có được Ảnh Nhi và ba vị đại tông sư khác bao vây, thì việc chặn cửa cưỡng ép giết đối phương là chuyện không thực tế, thậm chí còn có thể bị phản sát.
Trừ khi,
Một khối băng đen lớn vô thức xuất hiện trong tâm trí Hứa Nguyên.
Trừ khi lúc này Nhiễm Thanh Mặc đến tìm hắn.
Khi lần trước hai người chia tay hắn đã từng nói qua, nếu nàng muốn cứu Kiếm tông mà không còn cách nào khác cần hắn giúp đỡ, nàng có thể đến Tĩnh Giang phủ tìm hắn.
Dùng ân tình để nhờ đối phương giúp đỡ, ước chừng gần như có thể trực tiếp đến Trường Hồng cốc để chặn cửa rồi.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ thôi.
Trông chờ Nhiễm Thanh Mặc đến tìm hắn, không bằng Hứa Nguyên trông chờ vị lão phụ thân ở đế kinh kia để mắt để Tần Mặc nhiều hơn.
Xét cho cùng,
Cái vị "lão gia gia" đó sinh thời cũng là một vị tôn thánh.
Đến thế giới này,
Siêu phẩm thoát phàm, vẫn có thể làm một vị thánh.
Suốt một đoạn đường trầm mặc đi từ khoảng sân phía Tây Bắc đi đến hồ đất ngập nước.
Gió mùa đông bên hồ lạnh lẽo thổi qua,
Hứa Nguyên vừa đi trước vừa đọc mật báo, Ảnh Nhi đi theo phía sau.
Đột nhiên,
Đôi môi Hứa Nguyên cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Sau khi đọc xong mật báo này, hắn chợt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tình huống của Tô Cẩm Huyên gần như giống như những gì mà hắn đoán.
Hơn nữa hắn còn phát hiện ra rằng, loại sinh vật đồng đội ngu như heo không hẳn chỉ là đặc sản của mỗi bên phe hắn.
Thuộc hạ dưới tay vị Tần tiên sinh kia cũng có nhiều kẻ nhu như heo bị lợi ích làm cho mù mắt.
Suy nghĩ một hồi, hắn cất bản mật báo này vào trong trữ vật giới, Hứa Nguyên lớn tiếng hỏi:
"Ảnh Nhi, ngươi vừa mới đi gặp hồ ly kia sao?"
Ảnh Nhi nhẹ nhàng đáp:
"Ta vẫn chưa đến gặp, nhưng ta đã hỏi qua nha hoàn chăm sóc nàng."
"Tình hình thế nào rồi?"
“Tinh thần nàng có vẻ gặp chút vấn đề. Bị vải trói lại không làm gì được, chỉ rúc vào góc giường không nói gì."
"Vậy sao."
*Mọi người thấy hay thì hãy đề cử cho truyện nhé, không cần kim phiếu chỉ cần review truyện thôi ạ, ai đẩy kim phiếu sẽ có mã giảm giá ạ!