Chương 37: Nếu không, động phủ này là nơi an táng của hai chúng ta
Lần đầu tiên vận công trong trạng thái sắp chết, khó hơn so với dự liệu của Hứa Nguyên rất nhiều.
Cũng không phải bởi vì không có cách nào ngưng tụ ý thức của hắn, mà là bởi vì trước đó nguyên khí của Nhiễm Thanh Mặc lưu lại trong cơ thể hắn thật sự quá nhiều.
Vô số lần truyền công chữa thương trong những ngày qua, khiến kinh mạch trong cơ thể Hứa Nguyên gần như biến thành hình dạng của Nhiễm Thanh Mặc.
Thiên phú thân của thể này vốn không tốt.
Mức độ tắc nghẽn của mỗi sợi kinh mạch có thể sánh vai với đường hẹp quanh co, mà hiện giờ trên con đường hẹp quanh co này còn có thêm băng lam nguyên khí thuộc về Nhiễm Thanh Mặc.
Mỗi một sợi kinh mạch trong cơ thể hắn đều bị những nguyên khí màu băng lam còn sót lại kia bám đầy.
Dưới tình huống như vậy, Hứa Nguyên phải dẫn dắt những nguyên khí tàn dư kia men theo lộ tuyến vận chuyển của công pháp, thật sự là đi một bước cũng khó.
Tâm tư Hứa Nguyên cũng không dao động nhiều khi biết được điểm này.
Hắn luôn luôn tin tưởng vững chắc một câu nói: Khi gặp được vấn đề, vậy thì giải quyết vấn đề.
Kinh mạch trong cơ thể càng hẹp, vậy hắn càng cẩn thận mà dẫn dắt nguyên khí đi qua.
Thời gian vận chuyển một vòng của công pháp càng trở nên dài hơn, vậy hắn sẽ cưỡng ép ổn định ý thức thanh tỉnh ở trạng thái sắp chết một đoạn thời gian.
Một ngày vội vã qua.
Lại thức dậy từ hôn mê.
Ánh mắt đầu tiên mà Hứa Nguyên nhìn thấy, vẫn là nàng đang yên lặng canh giữ bên người hắn.
Khác với lúc trước, chỗ nằm hiện tại của hắn là giường ngọc duy nhất trong động phủ.
Trầm mặc ngồi dậy, Hứa Nguyên nghiêng mắt liếc nhìn giường ngọc một cái.
Trên giường ngọc trắng nõn không tỳ vết, hai quyển công pháp an tĩnh xếp chồng lên nhau, bên cạnh còn có hai bình đan dược trân quý cần thiết cho tu luyện.
Trầm mặc nhìn chăm chú, tâm tư hơi bùi ngùi, trải qua hơn một tháng, hắn rốt cuộc đã đến bước cuối cùng.
“Ờm, ta…không có nhìn lén công pháp của ngươi.”
Tựa hồ là bởi vì tầm mắt của Hứa Nguyên nhìn chăm chú thật lâu, tảng băng lớn bên cạnh bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu như vậy.
Nghiêng mắt nhìn lại, Hứa Nguyên mỉm cười:
“Ta biết.”
Hai quyển bí tịch này không có bất kỳ đặc thù gì, ngoại trừ nội dung được ghi chép, cũng chỉ là trang giấy bình thường, với tu vi của Nhiễm Thanh Mặc, nếu như nàng muốn xem, mặc dù cách mấy chục thước cũng có thể dùng ý hồn dò xét rõ ràng.
Hứa Nguyên yên lặng điều chỉnh tư thế, ngồi xếp bằng trên giường ngọc.
Mở ra hai cái bình ngọc, nháy mắt một cỗ mùi hỗn tạp giữa mùi máu tươi và đan hương tỏa ra tràn ngập trong động phủ nhỏ hẹp.
Để hai viên đan dược ở lòng bàn tay, đan văn trên đó cổ xưa và phức tạp.
Cuối cùng Hứa Nguyên ghé mắt nhìn thoáng qua Nhiễm Thanh Mặc bên cạnh, nửa đùa giỡn:
“Nhiễm cô nương, ngài nên chờ mong ta thành công đi, bằng không, động phủ này chính là nơi mai táng của hai người chúng ta.”
“…”
Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm hắn không nói gì.
Nàng vẫn ít nói như lần đầu gặp.
Hứa Nguyên thấy thế lắc đầu hơi không thú vị, cũng không nhiều lời, trực tiếp ngửa đầu, một ngụm nuốt hết hai viên đan dược.
Đan dược vào miệng là tan, hóa thành hai luồng nước ấm mềm mại tiến vào thân thể hắn.
Không đau.
Ngược lại, hai luồng ấm áp không ngừng lan tràn trong cơ thể thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy có hơi thoải mái.
Mà trong nháy mắt khi Hứa Nguyên nghĩ như vậy, biến cố đột nhiên phát sinh!
Một trong hai luồng ấm áp đột nhiên cuồng bạo, hóa thành nguyên khí lao thẳng một đường theo kinh mạch của Hứa Nguyên mà rửa sạch!
Đau đớn mãnh liệt bất thình liệt khiến toàn bộ thân thể Hứa Nguyên không khống chế được mà cong thành con tôm.
Kinh mạch bế tắc căn bản không chịu nổi lượng nguyên khí khổng lồ như vậy trùng kích.
Chỗ mà những nguyên khí này quét qua một tấc, kinh mạch của Hứa Nguyên sẽ nứt ra một tấc, kinh mạch tan nát đau thấu tâm can khiến tâm thần Hứa Nguyên gần như thất thủ.
Đau…đau quá!
Đau đớn xâm nhập vào tận xương tủy hoàn toàn làm cho người ta không cách nào hô hấp, từng đợt từng đợt màu đen ở trước mắt.
Nhưng cũng may trải qua cận tử vô số lần vẫn có thể làm cho Hứa Nguyên cưỡng chế ổn định tâm thần, không đến mức bị kích thích cho hôn mê bởi vì cảm giác đau đớn này.
Một phút.
Dược lực cuồng bạo của Ách Vẫn Đan xoay một vòng trong một trăm hai mươi bảy sợi kinh mạch của cơ thể Hứa Nguyên.
Nương theo đau đớn thấu xương, Hứa Nguyên có thể cảm nhận được một trăm hai mươi bảy sợi kinh mạch của mình đã trong trạng thái đứt gãy từng khúc.
Mà thân thể bên ngoài của hắn cũng đã vô lực duy trì tư thế ngồi xếp bằng, cả người xụi lơ trên ngọc sàng.
Nỗi tuyệt vọng thực sự từ cái chết bắt đầu dâng trào từng chút một trong cõi lòng.
Nhưng lúc này, luồng nước ấm thứ hai thuộc về Huyết Linh Dung Thân Đan cũng bắt đầu phát tán vào trong những sợi kinh mạch bị đứt gãy.
Luồng nước này ấm áp nhớt sệt, mỗi một chỗ nó đi qua sẽ để lại ấm áp tê dại một hồi.
Hứa Nguyên nhận thấy tình huống này, biết thời cơ đã đến, lập tức bắt đầu dẫn dắt dược lực của Huyết Linh Dung Thân Đan vận chuyển chiếu theo lộ tuyến của Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết.