Chương 4. Tam Công Tử
Trốn?
Hứa Nguyên dừng bước chân lại, sững sờ ngay tại chỗ, đôi mắt ngạc nhiên ngoái nhìn về phía khuôn mặt tôn Đại Phật lờ mờ trong bóng đêm kia.
Một số chi tiết vốn đã bị bỏ quên dần hiện lên trong tâm trí, Hứa Nguyên bỗng nhiên hoảng hốt, dường như hiểu ra một số chuyện.
Tình cảnh hiện tại khác xa hoạt hình hay điện ảnh, đương nhiên kẻ thù có thể đánh lén giết chết ngươi bất cứ lúc nào, sẽ chẳng ai ngu xuẩn màu mè chờ ngươi phát hiện rồi mới ra tay.
Thế nhưng tôn đại Phật này đã đi tới bên cạnh hắn một cách lặng yên không tiếng động, tuy nhiên lại không chủ động tấn công, mà chờ đến khi hắn trốn đến một góc Phật đường mới lựa chọn cứng đối cứng cùng nữ tử áo đen.
Ngoài cửa miếu, bầu trời vẫn âm u như cũ, cơn mưa vẫn hồn nhiên rơi xuống tí tách, giờ phút này không khí bên trong lạnh đến mức có thể kết băng.
Tam công tử......
Hứa Nguyên cúi đầu nhìn lướt qua cơ thể yếu đuối tột cùng của mình, bỗng nhiên thở dài một hơi.
Lời xưng hô mà tôn đại Phật nói với hắn, trạng thái của cơ thể này, cộng với toàn bộ sự tình vừa mới xảy ra khiến hắn có một suy đoán với thế giới mà mình chuyển kiếp.
Quá giống.
Chuyện vừa mới xảy ra so sánh với một đoạn kịch bản trong 《 Thương Nguyên 》 mà hắn từng chơi gần như giống hệt nhau.
Đại Phật, miếu hoang, công tử áo bào lộng lẫy cùng với nữ tử áo đen lạnh như băng.
Chẳng qua sự việc chuyển từ góc nhìn người chơi thành ngôi thứ nhất mà thôi, sự khác nhau trong cách nhìn nhận cảnh quan khiến Hứa Nguyên vừa mới xuyên qua không thể liên kết mọi sự việc lại với nhau.
Thế nhưng tôn đại Phật chỉ nói một câu “tam công tử” đã khiến hắn bừng tình từ trong mơ màng.
Hắn, trở thành tam công tử nhà Tể tướng.
Hắn, chính là nhân vật ở trong《 Thương Nguyên 》, hai mươi lăm kịch bản khác nhau, bị giết chết hai mươi lăm lần bằng những cách thức riêng biệt, được mệnh danh là quyền nhị đại thảm hại nhất.
Nhưng sau khi nhận thức được tình cảnh, trái tim vốn căng thẳng của Hứa Nguyên dần được buông lỏng, ánh mắt phát ra tia sáng dõi về phía trước.
Thời gian ở một khắc này dường như trở nên chậm hơn, nước mưa rơi xuống từ mái hiên tóe lên luồng ánh sáng bàng bạc trong hắc ám.
Đôi mắt dần thích ứng với bóng đêm, Hứa Nguyên có thể nhìn thấy lờ mờ một bóng dáng mỹ miều đang đi tới gần hắn.
Bước chân nữ tử rất nhẹ, thân hình uyển chuyển như lướt trên mặt đất.
Bóng tối lan tràn nhanh chóng trong Phật đường, đêm mưa gió lạnh không ngừng gào thét.
Cuối cùng, Hứa Nguyên đối diện với đôi mắt tĩnh mịch tỏa của nữ tử áo đen.
“Ngươi là...”
Giọng nam nhàn nhạt ôn nhuận từ từ vang lên.
Nghe thấy âm thanh, có thể tưởng tượng ra đây là một vị công tử nhẹ nhàng như ngọc.
Thiết kế tam công tử có vẻ bề ngoài không tệ, tỉ lệ nghịch với những cái chết thê thảm của hắn, dường như nhà làm game định tạo ra hình tượng tiêu biểu cho câu nói “hồng nhan bạc mệnh”.
Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu , Hứa Nguyên tiếp tục nói:
“... Nhiễm Thanh Mặc?”
Lời còn chưa dứt, trong con ngươi thanh tịnh của nữ tử lặng yên xẹt qua một tia ý lạnh.
Mà khoảnh khắc nhìn thấy vẻ băng hàn trong mắt đối phương vốn khiến cho người ta không rét mà run, Hứa Nguyên ngược lại hoàn toàn yên lòng.
Hắn đã đoán đúng, nơi này chính là thế giới giống hệt với trò chơi kia.
Hắn biết được kịch bản tiếp theo nên tạm thời an tâm về cục diện trước mắt, Hứa Nguyên nhớ được mục đích của “tảng băng hình người” này là bắt cóc, mà không phải giết hắn.
Bởi vì đối phương còn cần dùng hắn để “uy hiếp” lão cha đang chuẩn bị phát động chiến tranh kia.
Mặc kệ sau này hắn chết như thế nào, nhưng tạm thời bây giờ Hứa Nguyên có thể đảm bảo được tính mạng, áp lực cũng giảm đi nhiều.
Hai người bốn mắt nhìn nhau mấy giây, Nữ tử áo đen dần dần thu lại ý lạnh trong mắt, xoay người, giọng điệu bình thản:
Hứa Nguyên nhận ra đối phương chuẩn bị di chuyển sang nơi khác.
Những thi thể phía ngoài cùng với “Linh Phật ” bên trong miếu đường đều thủ hạ dưới trướng lão cha của thân thể này, mặc dù dưới kiếm nữ tử không lưu người sống, nhưng điểm dừng chân này hiển nhiên đã không thể ở lại lâu.
Nhưng đối phương muốn đi, Hứa Nguyên lại tuyệt đối không thể cứ theo đối phương rời đi dễ dàng như vậy.
Trong trò chơi 《 Thương Nguyên 》, dựa theo người chơi làm ra từng lựa chọn riêng biệt, mà tình huống sẽ diễn biến theo chiều hướng khác nhau, trong đó có mấy kết cục, lúc nguyên thân này bị “tảng băng lớn” bắt cóc tống tiến sẽ bị chết giữa đường.
Mặc dù cái chết của nhân vật pháo hôi làm nền như hắn trên cơ bản đều bị lược bỏ đa số chi tiết, nhưng đúng là chết thật.
Cho nên Hứa Nguyên đứng im chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương trong bóng tối, cố gắng dùng âm thanh vang vọng mà bình thản nói: “Nhiễm cô nương, ngươi có biết bây giờ mình đang làm gì không?” Nhiễm cô nương là cách mà nhân vật chính xưng hô với Nhiễm Thanh Mặc trong kịch bản 《 Thương Nguyên 》.
“........”
Hứa Nguyên đột ngột chủ động nói ra những lời này dường như đã vượt ra ngoài dự đoán của nữ tử áo đen.
Nữ tử dừng bước chân lại, ánh mắt thanh lãnh sắc nhọn như đao quét tới làm cho sau lưng Hứa Nguyên nổi hết cả da gà lên.
Nàng không nói gì, chỉ là đứng yên tĩnh ở trong bóng tối nhìn chằm chằm hắn.
Cảm giác bị “tảng băng lớn” nhìn như vậy cũng không tốt đẹp gì, trong đầu Hứa Nguyên liên tục nhớ lại kịch bản trò chơi, một lần nữa xác định ở trong nội dung cốt truyện này đối phương không có khả năng giết hắn.
Nàng mở miệng lặp lại lần nữa:
“Đi theo ta.”
Hứa Nguyên duy trì điềm tĩnh, nói ra từng chữ:
“Ngươi sẽ không giết ta.”
Nhiễm Thanh Mặc hơi phất tay, hút lên một cây gậy gỗ vừa to vừa dài từ dưới đất.
Nàng cầm lấy gậy gỗ, đứng tại chỗ nhìn Hứa Nguyên với ánh mắt đạm nhiên.
“.........”
Hứa Nguyên.
Hít sâu một hơi, đi theo sau lưng nữ tử.
Hứa Nguyên cố gắng làm ra bộ dáng phong khinh vân đạm, chậm rãi nói:
“Nhiễm cô nương, ngươi bắt ta, không hề có ý nghĩa gì.”
Nhiễm Thanh Mặc vẫn không để ý, một tay cầm kiếm, một tay cầm lấy gậy gỗ, yên lặng đi về hướng cửa miếu.
Hứa Nguyên cố gắng duy trì âm thanh mà hắn tự cho là trầm ổn đáng tin:
“Loại người giống như phụ thân ta, sẽ không vì sự sống chết của một đứa con mà thay đổi quyết định đã đưa ra.”
Cuối cùng Nhiễm Thanh Mặc cũng nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh vẫn thanh đạm như cũ:
“Ngươi đang muốn nói gì?.”
Ngoài miếu, mưa vẫn tiếp tục rơi xuống, tích tụ trên mái hiên rồi rơi xuống vũng nước dưới đất làm tóe lên những đường gợn sóng.
Rốt cuộc Hứa Nguyên cũng được đối phương đáp lại, lập tức nói tiếp:
“Tất nhiên là nói về mục đích mà ngươi bắt ta.”
Nói xong, hắn mỉm cười:
“Nhiễm cô nương, ngươi bắt ta là vì muốn cứu trên dưới 4 vạn đệ tử Kiếm Tông......”
Ông ————
Lời còn chưa dứt, thời gian không gian xung quanh dường như ngưng đọng.
Sát ý rét lạnh chợt nổi lên, một cơn lốc lấy nữ tử làm trung tâm trong nháy mắt khuếch tán mà ra, thổi cho bộ cẩm bào mỏng manh trên thân Hứa Nguyên kêu lên phần phật!