Nếu không, những chuyện như thuộc hạ nghe phân phó nhưng không thực hiện này là thứ yếu, quan trọng là sau này không thể dùng để làm việc được.
Đi đến gần hơn,
Tiết Dung vẫn thờ ơ nhìn tam thiếu gia trước mặt, hắn muốn xem xem bộ dạng tức tối nhưng không làm gì được của đối phương cho hả giận.
Hứa Nguyên mỉm cười với hắn, lòng bàn tay được bao bọc bởi nguyên khí đỏ như máu đột nhiên thò ra từ phía sau!
Giờ phút này thời gian như ngưng đọng lại,
Hứa Nguyên ra tay được nửa đường,
Chu Thần trong tay bưng bầu rượu đột nhiên xuất hiện lại bên cạnh Tiết Dung như một bóng ma.
Hắn lúc nào cũng xuất hiện đột ngột như vậy.
Hứa Nguyên.
Chu Thần lắc đầu với hắn.
Sau đó,
Đột nhiên vỗ vào cánh tay phải của Tiết Dung đang chắp tay phía trước.
Không khí im lặng trong giây lát,
Hứa Nguyên thấy rõ ánh mắt của Tiết Dung từ khinh thường, đến kinh ngạc, cuối cùng hoảng sợ.
“A!!!!!!”
Một tiếng hét chói tai vang vọng khắp Túy Tiên Lầu.
Một lực lớn đẩy Tiết Dung ngã xuống đất, toàn bộ cánh tay phải của hắn bị trẹo đến mức biến dạng hoàn toàn.
Nụ cười trên mặt Chu Thần vẫn không thay đổi, sau khi làm tất cả những chuyện này, hắn nhìn thoáng qua nguyên khí màu máu trong tay Hứa Nguyên, mỉm cười hành lễ với Hứa Nguyên:
“Chúc mừng tam công tử bước vào Cửu Phẩm.”
Ngay lập tức, hắn liếc nhìn Tiết Dung đang tru lên như chó chết trên mặt đất, nhàn nhạt lắc đầu:
“Ngay cả nội thị vệ cũng dám vô lễ với tam công tử. Chậc chậc, dưới quyền của Tứ tiểu thư mà lại không biết phân lớn nhỏ như vậy.”
Nói xong,
Chu Thần nhìn Hứa Nguyên, cụp mắt tùy ý hỏi:
“Tam thiếu gia, người này phế rồi, hay là trực tiếp giết luôn?”
Chu Thần mỉm cười nhẹ nhàng nói, giống như hắn chỉ vừa mới nói một câu hết sức bình thường như thưa ngài, bữa tối nay chúng ta ăn gì?
Có vẻ như giết một người quá dễ dàng đối với hắn.
Hứa Nguyên nhìn xuống Tiết Dung đang nằm trên mặt đất, khẽ cau mày.
Một đường tới lúc này, những gì hắn đã thấy khi đi cùng với Nhiễm Thanh Mặc đã nâng khả năng chấp nhận của hắn lên rất cao, nhưng hình ảnh trước mắt vẫn khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến một người gục ngã trước mặt mình đau đớn như vậy.
Một giây trước vẫn là ánh mắt khinh thường và khuôn mặt bình thản.
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ khuôn mặt của người đó biến dạng vì đau đớn, đôi mắt hắn co lại vì sợ hãi.
Vì quá sợ hãi, Tiết Dung đã cố gắng hết sức để kìm nén tiếng hét của mình để không làm phiền hai người bên cạnh, nhưng khuôn mặt tái nhợt của hắn ta biến dạng vì đau đớn, cơ thể hắn như bị đứt thành bảy, tám đoạn bằng cỗ sức lực rất mạnh. Cánh tay vẫn còn cảm nhận được rõ ràng.
Hứa Nguyên đã bình tĩnh lại, nhìn Chu Thần ở đối diện cười nhẹ:
“Chu tiên sinh không phiền chứ?”
Tu vi Cửu Phẩm rõ ràng là không thể vượt qua được Tiết Dung, người đang ở thiết thân lục phẩm đỉnh phong.
Nếu hắn tiếp tục cố chấp sẽ chỉ tự chuốc lấy nhục.
Nhưng Chu Thần có thể giúp hắn.
Điểm này khiến Hứa Nguyên khá ngạc nhiên.
Giống như một cái bóng nhìn trộm trong bóng tối, Chu Thần có thể lựa chọn ngồi ngoài quan sát sự việc.
Hắn có bốc hơi khỏi đây cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến hắn.
Chu Thần cầm bầu rượu lên nhấp một ngụm, cười nói:
“Ha ha, tam công tử mời ta tới Túy Tiên Lầu này chơi lâu như vậy, làm chút việc báo đáp không phải chuyện nên làm sao.”
“Ồ, vậy sao?”
Hứa Nguyên thản nhiên cười.
Đây thực sự là một lý do không tồi.
Túy Tiên Lầu là nơi bắn pháo hoa hàng đầu ở Tĩnh Giang thành, đặt chỗ ở tầng trên cùng, tiêu tốn một ngày ít nhất cũng một trăm lượng bạc.
Uống rượu và nữ sắc còn chưa tính, Hứa Nguyên lại trú ở chỗ này tận hai mươi ngày, hắn vung tiền ít nhất cũng ba ngàn lượng.
Thế giới này dù khoa học kỹ thuật có chút vặn vẹo, nhưng năng suất không thua kém gì kiếp trước của Hứa Nguyên, thậm chí ở một số phương diện còn vượt qua, nhưng một nhà ba người bình thường cũng chưa chắc một năm có thể kiếm được hơn mười lượng.
Chút lương bổng mà một đại cao thủ Chu Thần kiếm được một năm ước tính cũng chỉ vài nghìn lượng.
“Tam thiếu gia, người này muốn phế hay là giết?”
Chu Thần lại cười hỏi.
Khi Hứa Nguyên nghe thấy lời này, hắn ngừng suy nghĩ và liếc nhìn Tiết Dung đang nằm trên mặt đất như một con chó đang hấp hối.
Kiếp trước cũng từng có lúc hắn bị mấy tên gia nô lâu năm trong nhà nghĩ hắn chỉ là một tiểu tử nên khinh thường, nhưng lúc ấy Hứa Nguyên chỉ dám dùng vài trò vặt để bọn họ bị cắt tiền lương.
Mấy suy nghĩ từ kiếp trước khiến Hứa Nguyên cảm thấy hình phạt của Tiết Dung như vậy là đủ rồi.
Nhưng khi lời nói vừa đến bên môi, Hứa Nguyên nhìn thấy ánh mắt của đối phương liền im lặng nuốt xuống, khẽ cười một tiếng, xoay người bước ra khỏi sương phòng.
Mẹ nó, Chu Thần này cũng đang thử thách hắn.
Có vẻ như sau khi hắn bị Nhiễm Thanh Mặc bắt cóc quay trở lại, vẫn còn quá nhiều nghi vấn về thân xác này.
Với tính cách nhạy cảm và độc đoán của nguyên thân, thì Tiết Dung không thể sống sót trong tình huống này.
Một điều nhỏ nhặt này có thể không ảnh hưởng đến bất cứ điều gì, nhưng tích tiểu thành đại.
Hứa Nguyên đẩy cửa ra, dừng lại một lúc sau đó liếc nhìn lại:
“Chu tiên sinh, ta không muốn nhìn thấy kẻ này.”
Sau đó, hắn bước ra khỏi sương phòng.
“Ai ~”
Chu Thần nhìn bóng lưng của Hứa Nguyên và cười vui vẻ hơn trước.
Trái ngược với nụ cười của hắn, nỗi kinh hoàng trong mắt Tiết Dung tràn ra.
Hắn không muốn chết.
Hắn không thể chết ở đây chỉ vì tam công tử vô tích sự kia được!
Hắn vốn là một thiên tài, hai mươi hai tuổi đã là thiên tài thiết thể lục phẩm đỉnh phong.
Chỉ cần lần bảo hộ này hoàn thành, hắn sẽ có được tài nguyên tu luyện Phủ Tướng Quốc cung cấp, nhất định có thể đột phá ngũ trọng.
Tứ cô nương coi trọng hắn ta như vậy, hơn nữa hắn ta còn trẻ như vậy, nếu tu vi của hắn tăng lên, thậm chí còn có một chút khả năng chiếm được sự ưu ái của Tứ tiểu thư.
Khi giọng nói của Hứa Nguyên rơi xuống, Tiết Dung đang nằm trên mặt đất lập tức chịu đựng sự đau đớn trên cánh tay, vội vàng run giọng nói:
“Không, không! Chu cung chủ, ngươi không được giết ta, ta... Cho dù lần này là do ta bất kính với tam công tử, nhưng cũng phải chiếu theo quy củ. Bỏ một tay đã là hình phạt lớn nhất rồi. Chu cung chủ, Chu cung chủ! Ta biết ta sai rồi, nếu như ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ phải chịu phạt theo quy định của Tướng Quốc.”