Chương 76: Thả lỏng
Hứa Nguyên phát hiện ra rằng mình đã đánh giá cao giác ngộ của Tô Cẩn Huyên.
Cảnh cáo lúc trước của nàng cũng chỉ đơn thuần là dọa nạt, căn bản không muốn thực sự liều mạng với hắn.
Tô Cẩn Huyên chỉ cần kinh động đến Ảnh nhi đang chờ đợi bên ngoài, vậy thì kết quả chính là thập tử vô sinh. Cho nên nàng ta lựa chọn khống chế lực đạo, thông qua việc dần dần bào mòn ý hồn để cho Hứa Nguyên lâm vào hôn mê.
Chí có như vậy, nàng mới có cơ hội sống sót rời đi.
Tiếc rằng, nữ nhân nào quá kiêu ngạo! À không hẳn là kiêu ngạo, nhiều nhất chỉ là tính toán sai lầm do tình báo xảy ra nhầm lẫn.
Dù sao, dưới gầm trời này ngoại trừ Nhiễm Thanh Mặc ra cũng không có người thứ hai biết hắn đã trải qua bao nhiêu lần đứng ở biên giới của tử vong.
Nghĩ tới đây, tâm thần Hứa Nguyên có chút được thả lỏng.
Tô Cẩn Huyên vừa bắt đầu là ngay lập tức ứng phó toàn lực, nếu Ảnh nhi không thể chạy tới kịp thời, vậy có thể hắn sẽ thực sự gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.
Còn về hôm nay như thế nào…
Haha.
Tuy nói thì như vậy, nhưng rõ ràng tốc độ cắn nuốt của những bào tử kia nhanh hơn tốc độ thôn phệ của Hứa Nguyên.
Dù sao, quá trình thôn phệ của Hứa Nguyên vẫn còn cần phải luyện hóa, mà những hạt bào tử này lại là cảm tử quân, chỉ cần cắn nuốt rồi ngay lập tức phân giải vỡ nát.
Thời gian, từng giây từng phút chìm dần vào quá khứ.
Bên trong giường, một nam một nữ ôm nhau mà ngủ, giống như đôi tân lang tân nương mới thành hôn.
Tô Cẩn Huyên chống tay vào ngực nam tử nằm bên dưới, đôi mi khép hờ, sắc mặt tái nhợt khó có thể che giấu sự suy yếu trong người.
Vỏn vẹn chỉ nửa khắc đồng hồ, tiêu hao của nàng đã vượt qua mấy ngày trước cộng lại.
Tuy vậy, Tô Cẩn Huyên nhìn thấy nam tử nằm dưới thân mình có vẻ như nhắm mắt mê man, đôi môi đỏ mọng của nàng nhẹ nhàng mím lại.
Cũng may cuối cùng tên Hứa Trường Thiên này cũng sắp hôn mê, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng tốc độ thôn phệ của người này đã trở nên cực kỳ chậm chạp.
Chỉ một chút nữa. Chỉ một chút nữa thôi!
Chỉ cần người này hoàn toàn hôn mê, nàng sẽ có cơ hội rời đi.
Tầng tầng lớp lớp những đợt sóng bào tử vỡ vụn, lại có tầng tầng lớp lớp biển bào tử dâng lên.
Nhưng điều khiến cho Tô Cẩn Huyên tuyệt vọng chính là, ý hồn bên trong thức hải của đối phương đã bị rút ra gần nửa, vậy mà nam nhân bên dưới vẫn không có lâm vào hôn mê, quá trình thôn phệ của hắn vẫn diễn ra như cũ, không có dừng lại.
Một khắc đồng hồ.
Hai khắc đồng hồ.
Cuối cùng thì tốc độ cắn nuốt của nam tử dưới thân nàng đã gần như ngưng trệ. Tình huống này làm cho đôi mắt của Tô Cẩn Huyên hơi sáng lên, ngay lập tức điều khiển sóng bào tử dừng lại, chuẩn bị nghiêm túc đánh giá xem đối phương có thực sự hôn mê hay không.
Nhưng đúng vào lúc này, nàng chợt nhìn thấy nam nhân kia mở mắt ra.
Tô Cẩn Huyên: “…”
Khoảng cách giữa hai người rất, rất gần.
Đôi mắt của hắn vừa hẹp vừa dài, đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén.
Hơi thở của Tô Cẩn Huyên như dừng lại.
Một dòng cảm xúc hỗn loạn đang dâng trào, giống như giọt nước rơi xuống mặt hồ yên ả rồi dần dần khuếch tán.
Vì cái gì? Vì cái gì nam nhân ở trước mặt này vẫn có thể giữ được tỉnh táo tới tận bây giờ?
Vấn đề xuất hiện, nhưng hiện giờ không ai có thể giải thích cho nàng biết.
Bằng vào mắt thường có thể nhìn thấy nữ nhân trước mặt đã trở nên suy yếu, Hứa Nguyên cũng không tiếp tục giả bộ như ý thức vẫn còn đang mê muội, mà dùng toàn lực vận chuyển bí pháp.
Không! Không muốn!
Giọng nói thánh thót động lòng người của Tô Cẩn Huyên vang lên, xen lẫn vào trong đó là sự kinh hoảng cầu xin, bản năng muốn đứng dậy rời đi.
Ngay lập tức, Hứa Nguyên tóm lấy cổ tay của nàng.
“Thả… Thả ta ra”
Đôi tay của Hứa Nguyên bỗng nhiên buông lỏng, bởi vì đám bào tử đang trôi nổi bám lấy ý hồn lại một lần nữa rung động, đang cố gắng khống chế thân thể của hắn.
Nhưng sau khi hắn rời tay, Tô Cẩn Huyên cũng không có động tác tiếp theo, chỉ ngơ ngẩn ngồi ở trên thân thể của Hứa Nguyên.
Nàng… Nàng còn có thể đi đâu bây giờ?
Hứa Trường Thiên không hôn mê, bên ngoài vẫn có cường giả bảo vệ, nàng có chạy đi như thế nào? Có chạy thì chạy đi đâu?
Lên trời không lối, xuống đất không nơi!
Tuyệt vọng!
Từng giây từng phút chầm chậm trôi qua.
Bởi vì lại bị khống chế thân thể một lần nữa, Hứa Nguyên cũng không quan tâm đến sự tình xung quanh, chuyên chú thôn phệ luyện hóa.
Mà trong quá trình luyện hóa, Hứa Nguyên phát hiện ra những hạt nhỏ phù du bám xung quanh ý hồn cũng dần dần mà rơi rụng xuống.
Đầu tiên là mấy trăm hạt, sau đó là mấy ngàn, cuối cùng dùng đến đơn vị hàng vạn mà bong tróc ra ngoài.
Thời gian trôi qua cỡ một tuần trà, mặt ngoài ý hồn của Hứa Nguyên đã không còn có bất cứ dị vật gì tồn tại. Cùng với đó là quyền khống chế thân thể trở lại trong tay, Hứa Nguyên chậm rãi mở mắt.
Nữ nhân kia khép lại đôi mắt, hai gò má đỏ rực như mang bệnh, khóe miệng trào ra vệt máu đỏ tươi, thần sắc quyến rũ mê hoặc lòng người.
Tô Cẩn Huyên đã hôn mê.
Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy thân thể của Tô Cẩn Huyên sang một bên.
“Ảnh nhi, ra đây.”
“…” Không có ai đáp lời hắn.
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, quát:
“Lăn ngay ra đây! Không nhìn thấy nữ nhân này khống chế ta suốt năm ngày nay hay sao?!”
Cửa sổ bị mở ra trong yên lặng, Ảnh nhi vô thanh vô tức mà xuất hiện trong sương phòng của Tô Cẩn Huyên.