Chương 80: Đánh cược?
Sắc mặt Lý Mộc Thần lộ ra vẻ ngỡ ngàng, nhưng sau đó giống như nghĩ đến cái gì đó lại trở nên có chút cổ quái.
Tần Mặc giải thích:
“Ta có một cá cược với Cẩn Huyên cô nương một chuyện”
Vẻ mặt Lý Mộc Thần
“Đánh cược?”
Tần Mặc lấy ra một viên yêu đan từ trong ngực áo, nhẹ nhàng cười nói:
“Nếu trong tháng này, ta có thể đem được nội đan của yêu thú đến từ rừng Phong Nha tới đây, nàng sẽ tấu một khúc đàn dành riêng cho ta nghe.”
Lý Mộc Thần nhìn thấy viên yêu đan, đồng tử trong mắt hơi co rụt lại.
Hắn sinh ra trong gia tộc thương nhân, yêu đan đi qua tay của hắn không phải là ít. Chỉ cần liếc một cái, ngay lập tức hắn nhìn ra chất lượng của yêu lực ẩn chứa trong viên yêu đan này đại khái rơi vào thất phẩm.
Hiện giờ, thế gian rung chuyển, yêu quỷ hoành hành. Bộ đầu, thuộc hạ của Giám Thiên Ti không có sức lực để khống chế được tình hình bốn phương. Mà tông môn hay là thế gia địa phương cũng chỉ có thể tự quét tuyết trước cửa nhà, tự mình lo cho thân mình. Mỗi một con yêu con quái xuất hiện thường thường gây ra gió tanh mưa máu cho cả một thôn trang.
Khí tức của Tần Mặc hiện giờ, tối đa cũng chỉ là võ phu bát phẩm. Thế nhưng võ phu bát phẩm có thể chém chết được một con tinh quái thất phẩm cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Thiên tài như vậy, kết giao được thì vô cùng đáng giá.
Nhưng nhớ ra chuyện về Cẩm Huyên kia, Lý Mộc Thần lại khẽ lắc đầu, cân nhắc ngôn từ trong đầu mình rồi mới nhẹ giọng nói:
“Tần huynh, có thể hôm nay ngươi không gặp được Cẩn Huyên cô nương rồi, e là về sau cũng không gặp được nữa”
Cuối cùng, Lý Mộc Thần vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật.
Tần Mặc khựng lại, nhíu mày nói:
“Lý huynh, lời này nghĩa là như thế nào đây?”
Lý Mộc Thần thoáng nhìn qua xe ngựa hắc long rồi ngay lập tức quay đầu lại:
“Bởi vì Hứa Trường Thiên”
Nghe nói như vậy, trong lòng Tần Mặc sốt ruột cùng với mất mát, nhẹ giọng nó:
“Nhưng mà thân phận của Cẩn Huyên cô nương ở Túy Tiên lâu rất đặc thù mà, nếu như không muốn thì hoàn toàn có thể không cần tiếp khách đúng không?”
Lý Mộc Thần đảo mắt nhìn ra xung quanh, ghé sát vào tai Tần Mặc rồi nói nhỏ:
“Đúng là như vậy! Đúng là Túy Tiên lâu sẽ không để cho người của Thanh quán phải bán mình, nhưng…”
Nói xong, Lý Mộc Thần khẽ thở dài:
“Nhưng, Tần huynh này, Hứa Trường Thiên chính là Tam công tử của Tướng quốc phủ. Mấy hôm trước, tất cả các thiệp mời hay cuộc hẹn của Cẩn Huyên cô nương đề bị hắn hủy bỏ rồi”
“…” – Tần Mặc.
Thông qua một vài cơ duyên mà hắn ngẫu nhiên gặp phải, Tần Mặc biết được một số thế lực đứng sau của Túy Tiên lâu, nhưng rõ ràng đối phương cũng không có khả năng trở mặt với Tướng quốc phủ chỉ vì một nữ tử.
Lý Mộc Thần do dự một chút, rồi chỉ chỉ vào mấy thị vệ phía sau cỗ xe ngựa màu đen vừa mới rời đi:
“Tần huynh, huynh nhìn xem mấy thị vệ ở bên cạnh xe ngựa kia kìa”
Tần Mặc nghiêm túc nhìn theo:
“Sao vậy?”
“Đa số đều là thất phẩm trở lên, chỉ có mấy người là lục phẩm”
“Lục phẩm trở lên?!”
Trong mắt của Tần Mặc hiện lên một chút kinh ngạc.
Mấy thị vệ kia, nhìn người già nhất cũng không quá ba mươi tuổi. Tu giả lục phẩm trẻ tuổi như vậy mà chỉ là thị vệ bình thường!
Lý Mộc Thần nhếch miệng cười, trong giọng nói có pha thêm chút chua xót:
“Ta đoán rằng những người này chỉ là hộ vệ vòng bên ngoài cùng mà thôi. Khẳng định còn có cao thủ cung phụng âm thầm đi theo tọa trấn để bảo vệ”
“Ngũ phẩm Ngưng hồn cảnh?”
Tần Mặc nhớ tới thực lực của vị cung phụng trong nhà Lý Mộc Thần, khẽ nhíu lại đôi mày.
Tần Mặc vô thức quay đầu nhìn lại. Nhưng ngoại trừ những hộ vệ bình thường kia, chỉ có thể thấy được một vị đại hán râu ria xồm xoàm ngồi ở phía trước cỗ xe.
Trên mặt đại hán râu ria kia nở một nụ cười hiền hòa, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, bộ dạng phóng túng, cà lơ phất phơ nắm chiếc dây cương trong tay.
Tần Mặc còn chưa kịp tỏ ra nghi ngờ, ngay tích tắc sau đó, đại hán râu ria quét ánh mắt nhìn về phía Tần Mặc!
Ánh mắt mang theo ý cười ấm áp, nhưng mặc dù như vậy, vẫn làm cho tóc gáy Tần Mặc dựng đứng lên.
Nhìn biểu lộ của ánh mắt đó, Tần Mặc ý thức được rằng cuộc nói chuyện vừa rồi với Lý Mộc Thần đều bị đại hán đó nghe thấy trong tai.
Tuy nhiên đại hán này lại không có bất kỳ ý tứ muốn làm ra động tác gì, mà chỉ nhoẻn miệng cười với hắn, có vẻ trêu ngươi rồi lấy tay chỉ chỉ vào cỗ xe phía sau.
“…”
Nhìn thấy hành động này của đối phương, đầu tiên là Tần Mặc sửng sốt, sau đó đồng tử trong mắt hơi co lại.
Hình ảnh trong đầu về ký ức vừa rồi hiện lên.
Cô gái đội nón cùng lên xe ngựa với Hứa Trường Thiên chính là… Cẩn Huyên?
Nắm tay Tần Mặc siết chặt lại.
Mà đại hán kia chỉ quay đầu lại rồi cười ha hả, không để ý tới Tần Mặc. Giống như đối với đại hán kia, trêu chọc hắn cũng chỉ như trong lúc rảnh rỗi vô sự đi trêu chọc một con kiến hôi!
Chu Sâm thu hồi lại ánh mắt, kéo theo dây cương, tuấn mã một sừng màu đen đều đều bước đi, xe ngựa cũng theo đó mà chậm rãi chạy về phía trước.
Có vẻ như nghe được tiếng cười bên ngoài xe, từ trong đó một âm thanh ôn hòa truyền ra ngoài:
“Chu tiên sinh, cớ sao lại cười?”
Chu Sâm nhún nhún vai:
“Không có gì, nghe được hai người đang đàm luận về công tử và Tô tiểu thư. Hẳn là người hâm mộ của Tô tiểu thư, cảm thấy khá thú vị nên trêu đùa một chút thôi”
“Vậy à? Cẩn Huyên thật đúng là được nhiều người hoan nghênh”