Chương 87: Tra tấn hiện đại
Các kỹ thuật tra tấn hiện đại có thể không có sự đau đớn trực tiếp như dùng nhục hình thời cổ đại, nhưng thứ nó dùng là tấn công tinh thần.
Đừng hỏi.
Hỏi chính là phải tự mình trải nghiệm thử một lần.
Kiếp trước vì tò mò nên Hứa Nguyên và một nhóm bạn đã từng đến trung tâm trải nghiệm chuyên nghiệp để trải nghiệm một lần.
Nằm trên giường mềm, bọc tay chân bằng bông gòn chuyên dụng, nhân viên sẽ đeo bịt tai và bịt mắt chuyên dụng cho ngươi.
Cảm giác đó,
Hắn không biết phải diễn tả như thế nào.
Tướng Quốc phủ nằm ở phía bắc Tĩnh Giang thành rộng lớn, diện tích hơn một nghìn mẫu, bên trong có một vùng đất trũng hình thành một hồ nước lớn nằm ở chính giữa, đình đài lầu các, phóng tầm mắt cũng không thể nhìn hết được khung cảnh ngọc vũ quỳnh lâu trong phủ.
Bên hồ lộng gió, mắt nhìn theo hình bóng Ảnh Nhi và Tô Cẩm Huyên dần dần đi xa, Hứa Nguyên quay đầu nhìn thấy Chu Thần đang uống rượu, đột nhiên nói:
“Chu tiên sinh, ngươi có thể giúp ta một việc không?"
“Tam thiếu gia có việc gì cứ nói đi.”
Chu Thần đặt bình rượu xuống.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Cẩm Huyên đang rời đi:
"Giúp ta đi tìm hiểu về việc bị diệt môn của Tô Cẩm Huyên."
Trong mắt Chu Thần có chút kinh ngạc:
"Ý của công tử là..."
Hứa Nguyên giải thích:
"Tô Cẩm Huyên nói rằng nàng được vị Tần tiên sinh kia cứu trên đường chạy trốn, toàn bộ gia đình gần như đã chết. Ta nghi ngờ có điều gì đó uẩn khúc ẩn giấu bên trong."
"Thì ra là vậy."
Chu Thần thì thầm, dường như hiểu được dụng ý của Hứa Nguyên.
Mặc dù trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ nhưng Chu Thần cũng không có ý định từ chối.
Hành động gần đây của Tam công tử dần dần thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn chắp tay lại nói.
"Không biết xuất thân của Tô cô nương là ở đâu?”
Trong mắt Hứa Nguyên chợt lóe lên:
“Cẩm Thành của Giang Nam phủ."
Kiếp trước khi Hứa Nguyên thao túng nhân vật chính âm mưu dẫn Tô Cẩm Huyên lần đầu tiên tiến vào Giang Nam Cẩm Thành, đối phương đã thuận miệng thốt ra một câu:
"Hơn mười năm không gặp, Cẩm Thành này thật sự thay đổi rất nhiều rồi."
Chu Thần lập tức khoanh tay lại:
"Tuân lệnh, tam thiếu gia yên tâm, thuộc hạ sẽ đi thông báo cho Hắc Lân Vệ phía Giang Nam Phủ.”
Nói xong,
Chu Thần lập tức quay người rời đi.
"Đợi đã."
Chu Thần dừng lại.
Hứa Nguyên không nhanh không chậm lấy ra một chồng ngân phiếu năm nghìn lượng bạc từ trữ vật giới, dùng nguyên khí đặt nó vào tay Chu Thần.
Hai mắt Chu Thần sáng lên, nhưng vẫn cầm bình rượu nhỏ giọng nói:
"Tam thiếu gia, ngài như thế này là..."
Hứa Nguyên cười tủm tỉm:
"Chu Thần tiên sinh đã chiếu cố ta rất nhiều, đây là chút tâm ý mời ngươi uống rượu."
Ở kiếp trước Hứa Nguyên đã từng thấy rất nhiều biệt phủ được xây dựng ở những công viên đất trũng thấp, nhưng hắn chưa từng thấy công viên trũng thấp nào được xây dựng ở biệt thự, đó là ứng nghiệm cho câu nói ở kiếp trước rằng mỗi khi muốn đi nhà xí cũng phải lái xe đi.
Đi dạo trong vườn, Hứa Nguyên thấy rất nhiều nha hoàn và gia đinh đang bận rộn.
Trong ký ức của nguyên thân, trong Hứa phủ Tĩnh Giang này có vài nha hoàn xinh đẹp vốn không hề sợ hãi vị tam công tử ăn chơi nức tiếng kinh thành này.
Dọc đường đi, một vài thị nữ thậm chí còn có ý tứ muốn tiến lên gây sự chú ý với hắn.
Có lẽ với họ, dù số phận cuối cùng có ra sao đi nữa thì việc được tam công tử Tướng Quốc phủ để mắt tới có lẽ là con đường duy nhất để bọn họ có tiền đồ thăng tiến sau này.
Đi qua hoa viên tiến vào đại đường Tướng Quốc phủ.
Đại sảnh rộng lớn uy nghiêm yên tĩnh, trên tường treo vài chiếc đèn hoa văn rực rỡ phát ra từng luồng ánh sáng rực rỡ.
Trong ký ức của hắn, phần lớn thời gian ở đây đều rất nhàn rỗi.
Chỉ có rất hiếm khi một số vị trọng quan của Tĩnh Giang phủ đến thăm hỏi tặng quà, khi đó quản sự của tướng phủ sẽ đích thân đón tiếp ở đây.
Quan thất phẩm đến trước cửa phủ Tể Tướng, đều được ủy thác cho quản sự tiếp đón, mấy chuyện nhận thư thiếp hay lễ vật cũng đều giao phó cho bọn họ xử lý.
Sau khi tiến vào sảnh, Hứa Nguyên cũng không vội về phòng mà trước tiên lấy ra một vài tờ ngân phiếu từ phía sau bức tranh treo trên tường của đại đường.
Không nhiều, chỉ có hai tờ một nghìn lượng.
Trong Tướng Quốc phủ này khắp nơi đều cất giấu vài kho báu nho nhỏ do nguyên thân giấu.
Thuận tiện nhất chính là lão gia cũng không thèm quan tâm đến những thứ lố bịch của hắn, nhưng hai vị ca ca Hứa Trường Ca và Hứa Trường Thiên lại muốn quản.
Thậm chí ngay cả tứ muội đôi khi cũng muốn quản.
Nguyên thân đánh không lại ba tên cướp này.
Chỉ cần mấy chỗ giấu của hắn bị phát hiện, toàn bộ số tiền mà hắn đã vất vả bán tài sản đi để lấy tiền đều sẽ bị lấy sạch.
Dần dần nguyên thân đã thông minh học được cách chia mọi thứ thành nhiều phần nhỏ.
Lần này Hứa Nguyên đặc biệt đi một vòng quanh vườn uyển bên ngoài phủ trạch để thu gom số tiền mà lần trước hắn không có thời gian lấy.
Ngoại trừ năm ngàn lượng trước đó đã ban thưởng cho Chu Thần, còn lại gần hai vạn lượng.