Chương 98: Mật cáo
"Tam thiếu gia."
Trong mật thất yên tĩnh, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng khiến Hứa Nguyên đang mải mê suy nghĩ run lên.
Nhìn lại một chút.
Quả nhiên là Ảnh Nhi.
Bên cạnh nàng là một lão đầu gầy gò với mái tóc đã bạc gần nửa.
Là quản sự của Tĩnh Giang phủ.
Tu vi không cao, chỉ vừa mới nhập phẩm cấp, còn chưa đến cửu phẩm, nhưng lại nắm giữ quyền lực rất lớn ở Tĩnh Giang phủ, bởi vì hắn là một người quản lý giỏi, khả năng quản lý rất tốt.
Hứa Nguyên hít một hơi thật sâu sau đó nói với Ảnh Nhi:
"Lần sau xuất hiện nhớ gây tiếng động, đừng có như bóng ma vậy."
"Ồ."
Ảnh Nhi cụp mắt xuống gật đầu, không biết có nghe thấy hay không mà bình tĩnh nói:
“Tướng Quốc bên kia đã ngắt liên lạc rồi, thiếu gia còn chuyện gì muốn nói với Tướng Quốc đại nhân sao?” .
Hứa Nguyên không nói gì, chỉ quay người đi ra khỏi mật thất dưới lòng đất.
Mục tiêu của hắn đã đạt được rồi.
Khiến cho nhân vật chính của cốt truyện và tên Tần Vị Cửu đang ẩn náu trong bóng tối kia vào tầm nhìn của phụ thân hắn, hành vi của đối phương nhất định sẽ thu hút sự chú ý.
Vậy nên chuyện tiếp theo không liên quan gì đến hắn.
Hắn vừa quay người lại, người quản sự tóc bạc phơ lập tức đi theo, giọng điệu khiêm tốn:
"Tam công tử, tam công tử."
Hứa Nguyên liếc nhìn người này. Quản sự tóc nửa trắng cũng liếc nhìn hắn.
Thực lực tuy thấp nhưng quyền lực lại rất nặng.
Điển hình của một kẻ nắm quyền hèn mọn, nhưng trong ký ức lão đầu này là kẻ luôn có thể khiến người khác chú ý đến địa vị của hắn.
Kể từ khi hắn đến Tĩnh Giang phủ, lão đầu này chưa bao giờ ngừng tặng tiền và nữ nhân.
"Lý quản sự tìm ta có việc?"
Sự nịnh nọt trong giọng nói của Lý quản sự vẫn như cũ:
"Ha ha, tam công tử, trước đó ngài phân phó, tất cả nội sam trong vòng mười ngày gần đây đã được đưa đến phòng thiếu gia rồi.”
"Vậy sao, ta biết rồi."
Hứa Nguyên gật đầu.
Tuy nhiên, lão đầu thấp bé kia dường như không có ý dừng lại, hắn thần bí đến gần và lấy ra một cuộn giấy từ trong ống tay áo:
"Tam công tử, đây là mật cáo từ Cẩm Thành Giang Nam phủ hôm qua mới chuyển đến. Mời công tử xem qua.”
Hứa Nguyên liếc nhìn cuộn giấy mật báo trước mặt, có chút hơi ngạc nhiên.
Không ngờ hiệu suất làm việc lại tốt như vậy,
Không ngờ người đầu tiên đưa mật báo này đến tay hắn không phải là Chu Thần mà lại là quản sự.
Hắn đã phân phó cho Chu Thần đi làm việc này, hơn nữa với trạng thái làm việc lúc nào cũng giống như đang rất nhàn rỗi của Chu Thần, chắc chắn hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để bày tỏ sự đáng tin cậy của hắn với Hứa Nguyên, nhưng sự thật không thể chối cãi là bản mật báo này không phải là do Chu Thần gửi đến.
Vậy thì chỉ còn lại một lý do duy nhất.
Trình tự không đúng, Chu Thần không có quyền can thiệp vào Hắc Lân Vệ, huống chi là cơ quan tình báo của Tướng Quốc phủ.
Theo cách nghĩ này thì vấn đề này có phần thú vị.
Trong phủ trạch Tướng Quốc phủ có rất nhiều hệ thống tình báo, xuất thân Hắc Lân Vệ của Ảnh Nhi chỉ là một trong số đó.
Các bộ phận trực thuộc của Thiên An thương hội như Câu Lan, tửu lầu, các loại hiệu cầm đồ và ngân hàng khác nhau cũng đều có chức năng thu thập thông tin tình báo.
Các mệnh lệnh đưa ra từ trên xuống dưới, thu thập thông tin tình báo từ dưới lên, lọc ra những thông tin vô dụng, giữ lại những thông tin hữu ích và cuối cùng truyền thông tin tóm tắt trở lại dưới dạng bản mã, và người nhận được những loại bản mã này hóa ra lại là quản sự của phủ trạch.
Quyền lực lớn hơn hắn tưởng tượng.
Nhưng Hứa Nguyên cũng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Ảnh hưởng của mấy bộ manga và anime mà hắn đọc ở kiếp trước phần nào ngấm vào thâm căn đế cố của hắn.
Khiến hắn vô thức cảm thấy rằng trong một thế giới siêu phàm, quyền lực trong tay hắn phải ngang bằng với sức mạnh của chính hắn.
Tuy nhiên, năng lực thi hành và kỹ năng quản lý không hề gắn liền với nhau, nếu thật sự để một đám người trong đầu nhét đầy cơ bắp được phép quản lý sản nghiệp, thì dù gia sản có lớn đến đâu cũng có thể bị lụn bại.
Loại cơ cấu quyền lực như thế này khá ổn định đối với tầng lớp thượng lưu, những người quản sự trong các thế gia chẳng khác gì mấy hoạn quan trong cung ở kiếp trước.
Vươn tay nhận lấy cuộn giấy chứa mật báo, Hứa Nguyên đang định mở ra đọc lại phát hiện có một tầng nguyên khí mỏng đang dao động và một số hoa văn đơn giản đang lưu chuyển bên trên.
Sau khi cẩn thận cảm nhận hoa văn trên bề mặt cuộn giấy, ánh mắt Hứa Nguyên trở nên có chút kỳ lạ.
Đây có phải là,
Khóa mật mã?
Thấy Hứa Nguyên vừa tiếp nhận, lão quản sự lập tức không ngừng nở nụ cười nịnh nọt:
“Tam thiếu gia, nếu bản mật báo này trực tiếp bị dùng sức mạnh để mở ra, nó sẽ tự động bị phá hủy, để mở được nó cần phải có biện pháp đặc biệt."
Hứa Nguyên liếc nhìn hắn:
"Ngươi có thể giải quyết không?"