Chương 91: Tiểu Bạch Dương

Phiên bản 25265 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phùng Đông Nguyên đang soạn tài liệu, Bạch Tân Vũ lượn qua, từ phía sau lưng gác cằm mình lên vai cậu ta, ngó màn hình, lầm bầm: “Cậu làm gì đó?”

Phùng Đông Nguyên chả thèm quay đầu lại mà gõ bàn phím, “Quản lý Tôn bảo em điều tra thị trường, em đang viết dở.”

“Cậu đi chơi với tôi đi.” Bạch Tân Vũ thấp giọng nói.

Phùng Đông Nguyên quay đầu nhìn cậu một cái, cười nói: “Anh lại phát điên gì đó?”

“Thiệt mà, theo tôi ra ngoài chơi đi…”

“Hiện tại đang là giờ làm việc.”

“Đi đến chỗ nào đó uống trà chiều, rồi….tiện đường đi gặp một người luôn.”

Phùng Đông Nguyên ngạc nhiên: “Gặp ai vậy?”

“Người quen, cậu biết mà.”

Phùng Đông Nguyên càng tò mò hơn, “Ai đó?

Bạch Tân Vũ do dự một chút, “Du Phong Thành.”

“A? Phong Thành về rồi?”

“Ừ, cậu ta về nhập học trường quân sự.”

“Oa, thật tốt quá, chờ em làm xong hẵng đi, cũng lâu rồi em không gặp cậu ta.”

Bạch Tân Vũ vỗ vai Phùng Đông Nguyên một cái, “Ờm, cậu nhanh nhanh chút nhá, tôi đưa cậu đi ăn bánh ga-tô có tiếng ngon nhất ở kinh thành.”

“Ngon như thế thật á?”

“Nghe đồn thôi, mùi vị chắc cũng không tệ lắm.”

Hơn bốn giờ chiều, Phùng Đông Nguyên xong việc, Bạch Tân Vũ lôi cậu ta đi theo.

Hôm nay Du Phong Thành cho cậu cái hẹn với trưởng phòng bộ phận an ninh của tập đoàn quốc tế Trung Vĩ, Bạch Tân Vũ nghĩ ngợi mãi, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp, người như thế bình thường muốn gặp mặt còn phải nhờ quan hệ, bây giờ lại dễ dàng đến như vậy, cậu thực sự không muốn bỏ phí của giời, vừa lúc dẫn theo cả Phùng Đông Nguyên, không cần mỗi một thân một mình ở chung một chỗ với Du Phong Thành.

Đến tiệm cà phê, bọn họ gặp được Du Phong Thành cùng vị trưởng phòng kia trong một gian khách nhỏ.

Bạch Tân Vũ nhác thấy người này, biết hắn trước kia là lính, người đã từng đi lính đều có một loại khí chất đặc biệt trên người, cho dù có mập ra, vẫn không thể che giấu được

Du Phong Thành đứng dậy, kinh ngạc nói: “Đông Nguyên?”

Phùng Đông Nguyên cười: “Phong Thành, lâu quá  rồi chúng ta mới gặp lại nhau.”

Hai người bắt tay, hàn huyên vài câu, sau đó ánh mắt Du Phong Thành chuyển qua người Bạch Tân Vũ, “Tân Vũ, giới thiệu với anh một chút, đây là trưởng phòng bộ phận an ninh của tập đoàn Trung Vĩ, Từ tổng, Từ tổng, đây chính là chiến hữu của tôi, Bạch Tân Vũ.”

Từ tổng cười nói: “Chào cậu chào cậu, Tiểu Du kể cho tôi không ít chuyện về cậu, thật sự là một thanh niên tuấn kiệt, mặc dù tôi rời bộ đội cũng chừng 10 năm rồi, nhưng vẫn thủy chung xem mình là quân nhân, được gặp những hậu bối giống mình, trong lòng thực sự rất thoải mái.”

Bạch Tân Vũ cũng đưa lời khách sáo, trong lòng cậu đối với chuyện muốn mở công ty bảo an càng thêm có cơ sở, bởi vì hiển nhiên cậu không phải trường hợp đầu tiên.

Du Phong Thành kéo tay Bạch Tân Vũ khiến cậu ngồi xuống, cười giới thiệu: “Từ tổng cũng lui về từ bộ đội đặc chủng, Đại đội đặc chủng Lang Nha, cũng nổi tiếng y như Báo Tuyết đại đội của chúng ta vậy.”

Từ tổng cười ha hả: “Hoài niệm thật, thật nhớ nhung những năm tháng trẻ trung của bản thân.”

Bạch Tân Vũ cười nói: “Tôi nghe cậu ấy nói Từ tổng đã công tác nhiều năm ở Trung Vĩ, vì cống hiến của Trung Vĩ trong việc bảo đảm an ninh ở ngoài nước thật sự quá vĩ đại, sau khi tôi bị thương phải rời khỏi bộ đội đặc chủng, cũng hy vọng có thể phát huy năng lực của bản thân, đảm đương một ít công tác liên quan đến vấn đề bảo an, tương lai cũng mở ra một chỗ dung thân cho các chiến hữu xuất ngũ, hiện tại có một vài vấn đề muốn thỉnh giáo Từ tổng, hy vọng Từ tổng không chê bai.”

Từ tổng cười: “Sao lại thế, lần này tôi tới, cũng muốn phát triển khả năng hợp tác.”

Trước khi tới Bạch Tân Vũ đã chuẩn bị một tập tài liệu, đều là những vấn đề cậu muốn nói với Từ tổng, Từ tổng tránh đi một ít nội dung bí mật, rất chi là hào phóng nói hết cho cậu, cậu nghe xong, cảm giác thực sự là chuyến này lời to rồi.

Trong lời nói, cậu nghe ra được Từ tổng có bao nhiêu nể trọng mối quan hệ với Du gia, xem ra xét duyệt thủ tục mà không có chỗ chống lưng mang bối cảnh nhà binh, cho dù là tập đoàn lớn như Trung Vĩ, cũng không khỏi đau đầu, thảo nào Du Phong Thành tự tin đến thế, có thể khiến cho người ta hai tay dâng lên cổ phần công ty của họ.

Phùng Đông Nguyên nghe nghe mà cứ như rơi vào trong sương mù, Bạch Tân Vũ gọi cho cậu ta một cái bánh ga-tô, cậu ta liền ngồi một bên im lặng ăn, ánh mắt thường quanh quẩn qua lại giữa Du Phong Thành và Bạch Tân Vũ, cái nhìn của Du Phong Thành với Bạch Tân Vũ có đôi khi thật sự quá là….săn sóc, cậu ta muốn lờ đi cũng không lờ nổi, cậu ta không hiểu sao Từ tổng có thể phớt tỉnh như vậy, hay là thật sự không nhìn ra ta?

Bọn họ hàn huyên tới tận giờ cơm tối, buổi tối nay Từ tổng vướng một bữa tiệc, áy náy nói không thể ăn cơm với bọn họ được, nhưng rốt cục lại đưa ra một đề nghị, “Không biết hai vị có hứng thú đến Botswana với tôi một chuyến không?” Hắn nháy mắt cười, “Du ngoạn.”

Bạch Tân Vũ liếc Du Phong Thành, “Cậu không thể ra nước ngoài được.”

Du Phong Thành nói: “Nếu anh muốn đi, tôi có thể xin thử.”

Trong lòng Bạch Tân Vũ có chút do dự.

Từ tổng nói: “Tôi khuyên hai vị nên đến Châu Phi xem một chút, nhất là Tiểu Bạch, nếu cậu thật sự muốn lập công ty bảo an, nhất định phải tới Châu Phi khảo sát. Vài vụ trong nước kiếm không mấy đồng tiền, thị trường nước ngoài rộng lớn hơn, Châu Phi cũng là một thị trường mới nổi, có rất nhiều chi nhánh công ty của các tập đoàn xuyên quốc gia được đặt ở đó, Châu Phi cũng là một thị trường không yên ổn, mỗi công ty đều nuôi một lực lượng an ninh, nhưng mà đại bộ phận các công ty không chuyên, cũng không tình nguyện chi quá nhiều tiền cho riêng bộ phận an ninh, thế nên hiện tại công ty bảo an được hoan ngênh cực kỳ, vừa đúng lúc tháng sau tôi muốn đến Botswana [1] để tiến hành một khóa đào tạo, các cậu có thể cùng đi với tôi, cảm nhận một chút.”

Từ tổng đi rồi, Phùng Đông Nguyên có hơi hưng phấn mà nói: “Tân Vũ, anh muốn đi Châu Phi sao, nghe nói Châu Phi rất loạn á, khắp nơi đều là sa mạc?”

Bạch Tân Vũ cười: “Tôi cũng chưa đến đó bao giờ.”

Du Phong Thành nói: “Anh đã qua hơn một năm “thoát mật kỳ” rồi, làm hộ chiếu là đi được ngay, tôi thì có chút phiền toái, nhưng nếu anh muốn đi, tôi nhất định sẽ đi cùng anh, vừa lúc tôi còn chưa nhập học, vẫn còn dư dả thời gian.”

Bạch Tân Vũ cau mày: “Nếu không….tự tôi đi thôi.” Du Phong Thành được phái đến học viện quân sự, trên bản chất vẫn còn là quân nhân, muốn ra nước ngoài không phải là không thể, nhưng mà còn cần phải xét duyệt qua lại, rất chi phiền phức.

Du Phong Thành vỗ vỗ lưng cậu, “Tôi đang lo cho anh, thủ tục phiền phức thật, nhưng không phải là không làm được.’

Bạch Tân Vũ nói: “Tôi nghĩ chút đã….”

Du Phong Thành cười: “Tốt, không vội, đi thôi, tôi dẫn mọi người đi ăn cơm.”

“Công ty chúng tôi còn có việc, để hôm nào đi!”

Du Phong Thành kéo cậu, “…Ít nhất….Để tôi mời Đông Nguyên bữa cơm chứ, chúc mừng cậu ta thi đỗ đại học.”

Phùng Đông Nguyên cười: “Phong Thành, cám ơn cậu, chúng ta gọi cả Thiếu Trăn đến nhé, dạo gần đây cậu ta bảo cũng đang rảnh mà.”

Du Phong Thành nghe được cái tên này, biểu cảm hơi cứng lại, liếc Bạch Tân Vũ.

Bạch Tân Vũ nói: “Vậy gọi Thiếu Trăn liền đi! Chúng ta họp mặt chiến hữu.”

Du Phong Thành cười tỉnh rụi: “Tốt, cũng lâu rồi tôi không gặp hắn.”

Bạch Tân Vũ gọi điện thoại cho Yến Thiếu Trăn, đang lúc Yến Thiếu Trăn rỗi rãi, vui vẻ đáp ứng.

Bốn người đến một quán cơm mở bằng vốn riêng của một người bạn của Du Phong Thành, không dễ tìm, nhưng sau khi vào tới thì thấy không gian thanh tịnh xinh đẹp hợp lòng người, có nét của một club tư nhân.

Đến cửa hàng, bọn họ vừa chờ Yến Thiếu Trăn, vừa trò chuyện.

Đang nói chuyện, có mấy người mở cửa đi vào, từ thật xa, đã nghe thấy giọng đàn ông âm dương quái khí nói: “Ồ, Du thiếu? Vừa vặn quá nhể! Ở chỗ này mà cũng gặp được cậu.”

Du Phong Thành quay đầu ngó ra ngoài cửa một chút, căn bản hắn nhìn kẻ đó bằng nửa con mắt: “Ừ, vừa vặn.”

Đó là một người đàn ông còn trẻ tuổi tác không chênh lệch là bao so với bọn họ, bên cạnh đèo bòng cả đám trai gái, Bạch Tân Vũ nhác thấy qua thân dưới hư nhược, hai mắt vô thần của kẻ đó, biết ngay đó là một tên dâm trùng lười vận động tứ chí, cậu thấy may mắn làm sao khi trước đây dù bản thân có háo sắc, nhưng cũng chưa đến mức này.

Kẻ đó đã cẩu thả đi tới, “Du thiếu, mấy người này là bạn cậu sao,  giới thiệu chút chứ nhỉ?”

Du Phong Thành lạnh lùng liếc hắn một cái, “Hai người họ là chiến hữu của tôi, đây là Lương Khánh, con trai Lương Bộ trưởng.”

Bạch Tân Vũ gật đầu, không mặn không nhạt nói: “Lương công tử, ngưỡng mộ đã lâu.”

Phùng Đông Nguyên chưa thấy tình cảnh như vậy bao giờ, ngây người nói: “Anh, chào anh.”

Lương Khánh cười khúc khích, “Du thiếu, cậu hù người nha, nếu như ai làm lính mà cũng lớn lên ưa nhìn thế này, tôi đã sớm là người báo danh đầu tiên luôn đó.” Hắn vuốt cằm một cái, ánh mắt không e dè đảo quanh khuôn mặt của Bạch Tân Vũ cùng Phùng Đông Nguyên, “Ai là người yêu nhỏ của Du thiếu vậy, thực sự đoán không ra nha, hay là cả hai thế, ha ha ha ha ha.”

Khuôn mặt Phùng Đông Nguyên nghẹn đến đỏ bừng lên, dù cậu ta có ngốc, cũng hiểu rõ Lương Khánh đang nói cái gì. Bạch Tân Vũ cùng Du Phong thành không hề biến sắc.

Du Phong Thành liếc hắn, lạnh lùng nói: “Cậu nhìn trúng ai rồi?”

Đôi mắt Lương Khánh sáng rỡ, “Du thiếu đúng là ít nói lời dư thừa, không hổ là người đã từng đi lính.” Ánh mắt của hắn rốt cục rơi trên người Phùng Đông Nguyên, hắn thấy Phùng Đông Nguyên áo quần mộc mạc, khuôn mặt tuấn tú lại có chút e lệ, hơn phân nửa là người Du Phong Thành nuôi, cánh tay lớn mật thò đến, muốn sờ mặt Phùng Đông Nguyên.

Bạch Tân Vũ chộp lấy cổ tay hắn, nhướng mày lạnh lùng nhìn: “Không được chạm vào.”

Mặt thịt của Lương Khánh run lên, không cam lòng tỏ ra yếu thế mà hỏi: “Cậu có ý gì?”

Du Phong Thành nói: “Anh ấy không cho đụng vào, chính là không được đụng vào.” Nói xong đứng dậy, vóc người cao lớn khiến cả đám thấy áp lực không nhỏ, trong phòng ăn không nhiều bàn lắm, mọi người đều đang trộm nhìn bọn họ.

Cổ tay Lương Khánh bị Bạch Tân Vũ siết lại ăn tí đau, hắn cắn răng nói: “Làm sao, cùng Du thiếu chào hỏi chút đỉnh cũng không hoan nghênh, mày còn có thể đánh tao nữa sao? Lần trước Du thúc thúc vì mày mà bẽ mặt trước mọi người, tao không tin…..”

Du Phong Thành đón lấy cổ tay Lương Khánh từ trong tay Bạch Tân Vũ, đem hắn ép ở trên bàn, “Tao không đánh mày, cũng có thừa biện pháp khiến mày quỳ xuống kêu cha gọi mẹ.” Nói xong, hắn đột nhiên rút dao ăn, hung hăng đâm xuống cánh tay Lương Khánh.

Hiện trường ré lên sợ hãi, Lương Khánh rú lên như lợn bị chọc tiết.

Một tay chém xuống, tình cảnh máu me như trong tưởng tượng không có phát sinh, thiệp của nhà hàng dưới tay Lương Khánh bị ghim vào trong bàn, cách da tay của hắn không quá nửa cm, người xung quanh hết hồn.

Cả người Lương Khánh đều run lên.

Du Phong Thành liếc xéo hắn, mắt như hàn tinh: “Lương Khánh, tao hứa với cha mình sẽ không đánh mày, nếu mà tao không cẩn thận đập mày chết rồi, mày có đi tìm tổ tông nhà tao cũng đã chậm, thế nào, chơi nữa không.”

Toàn thân Lương Khánh run lẩy bẩy, dùng sức rút tay về, cong đuôi chạy mất dạng.

Du Phong Thành ngồi trở về chỗ, lấy dao ăn ra thay từ cái bàn đằng sau, thần sắc tỉnh rụi, như là chưa xảy ra cái gì hết vậy.

Bạch Tân Vũ nhíu mày, “Có chuyện gì vậy?”

“Một tên không tự lượng sức, bị tôi giáo huấn một trận, đi mách với cha tôi, hèn hạ.” Du Phong Thành khinh thường nói, hắn nhìn về phía Phùng Đông Nguyên, “Đông Nguyên, ngại quá, làm cậu sợ rồi.”

Phùng Đông Nguyên cười cười, “Cũng không bị hù đến mức đó.”

Bạch Tân Vũ cũng không để trong lòng sự việc đột ngột này, nhưng mà coi dáng dấp hung hãn của Du Phong Thành, nghĩ lại một màn ở trước quán rượu tại Tần Hoàng Đảo, cậu ít nhiều có thể đoán được trước khi tham gia quân ngũ Du Phong Thành là cái dạng gì, phỏng chừng còn khó trị hơn cả anh cậu khi còn bé.

Lúc này, Yến Thiếu Trăn đã đến, hắn còn mặc trên người quân trang chưa kịp thay, vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người.

“Thiếu Trăn.” Bạch Tân Vũ và Phùng Đông Nguyên cười chào hỏi hắn.

Yến Thiếu Trăn vui vẻ bước tới, “Đợi có lâu không, Bắc Kinh kẹt xe kinh dị thật. ” Hắn ngồi xuống bên cạnh Phùng Đông Nguyên, cười nhạt nói: “Du Phong Thành, đã lâu không gặp.”

Du Phong Thành gật đầu, “Đúng, nửa năm vừa rồi Tân Vũ được cậu chiếu cố không ít, đa tạ.”

Cái loại giọng điệu “vợ cả” này làm Bạch Tân Vũ sặc một ngụm nước luôn.

Yến Thiếu Trăn cười cười, “Tôi và Tân Vũ rất thân thiết, chúng tôi chăm sóc lẫn nhau mà. ” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ  “lẫn nhau.”

Du Phong Thành đưa thực đơn cho Bạch Tân Vũ, “Tân Vũ, thích ăn gì?”

“Cậu đến đây mà, cậu chọn đi.” Bạch Tân Vũ đẩy lại thực đơn cho Du Phong Thành, ngược lại còn nói với Yến Thiếu Trăn: “Thiếu Trăn, kỳ tập huấn cậu nói lần trước đã kết thúc rồi à?”

“Đúng vậy, nhưng mệt chết tôi luôn, bằng không tôi đã sớm đi tìm các cậu, ban đầu tôi muốn đợi Đông Nguyên trúng tuyển rồi chúc mừng một phen.”

Bạch Tân Vũ cười: “Giờ ăn mừng cũng không muộn mà, đúng vậy, Đông Nguyên nè.”

Phùng Đông Nguyên cười cười, “Cảm ơn mọi người.”

Yến Thiếu Trăn lấy từ trong túi tài liệu ra một thứ, đưa cho Phùng Đông Nguyên, “Quà cho cậu.”

Phùng Đông Nguyên lại càng hoảng sợ, cậu ta vừa liếc đã biết cái hộp kia là điện thoại di động, xua tay lia lịa nói: “Đừng đừng đừng, không cần, quá tốn kém.”

Yến Thiếu Trăn nói: “Cậu cầm đi! Nhà tôi thứ này cả đống ấy, đều là của người khác tặng cho cha tôi, chúng tôi còn đang đau đầu không cho đi hết được.”

Khuôn mặt Phùng Đông Nguyên đỏ bừng lên, lắc đầu nguầy nguậy, “Tôi không thể nhận, Thiếu Trăn, cám ơn cậu, nhưng thực sự tôi không thể nhận, điện thoại di động của tôi vẫn dùng được, còn tốt lắm.”

Bạch Tân Vũ thở dài, “Đừng làm khó cậu ta, tôi mua cho cậu ta máy vi tính cậu ta cũng không cần.”

“Mấy thứ này đều là đồ đắt tiền tôi không thể nhận được, nhưng vẫn cảm ơn các cậu.”

Du Phong Thành nheo mắt quan sát Yến Thiếu Trăn, vẻ mặt khó chịu, Yến Thiếu Trăn không ngừng đào góc nhà hắn, xum xoe bên cạnh Bạch Tân Vũ, thật sự là lòng muông dạ thú rõ rành rành ra đó, Bạch Tân Vũ đang cự tuyệt hắn nghiêm trọng như vậy, thêm một tên Yến Thiếu Trăn ở đây lại càng làm hắn khó ở, trong lòng hắn tức anh ách chỉ muốn lật cái bàn.

Yến Thiếu Trăn phớt lờ luôn cái nhìn chằm chằm của Du Phong Thành, vô cùng hưng chí tiếp chuyện Bạch Tân Vũ.

Du Phong Thành gọi một bàn hải sản, sau khi con cua đế vương Alaska [2] lớn bằng cái chậu rửa mặt được bưng lên, ban đầu nhân viên phục vụ phải đặt ở chính giữa, Du Phong Thành đột nhiên chuyển mấy thứ đồ ăn khác trên bàn sang hướng hắn, chỉ vào giữa Bạch Tân Vũ cùng Yến Thiếu Trăn, “Đặt chỗ này này.”

Phục vụ ngẩn người, con cua này bự như vậy, cái mâm đựng nó còn lớn hơn nữa, nếu đặt ở chỗ đó, hai người ngồi đối diện hầu như chỉ thấy được đỉnh đầu nhau thôi.

Du Phong Thành tăng thêm giọng điệu, “Đặt.”

Nhân viên phục vụ không thể làm gì khác hơn là đặt con cua ở chỗ Yến Thiếu Trăn và Bạch Tân Vũ, giữa hai người chình ình một con cua bự chảng vậy, cơ bản không thể giao lưu gì được nữa, bầu không khí trong thoáng chốc xấu hổ vô cùng.

Du Phong Thành huýt sáo, cầm lấy một cái chân, lột vỏ ngoài đặt lên đĩa Bạch Tân Vũ, “Hải sản ở nhà hàng này đều được chở đến đây lúc còn sống đấy, nếm thử đi.”

Bạch Tân Vũ liếc Yến Thiếu Trăn qua một con cua, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, Du Phong Thành vừa liên thiên, vừa bóc vỏ tôm cùng cua cho Bạch Tân Vũ, hắn làm mấy chuyện này cứ như đương nhiên phải thế, dường như hắn không phải tới để ăn cơm, mà là đến bón cho Bạch Tân Vũ.

Bạch Tân Vũ cùng lười cản hắn, ở nhà không phải mẹ cậu thì cũng là bác giúp việc lột vỏ cho cậu, cậu cũng quen xác, nhưng hành động này ở trong mắt mọi người xung quanh lại không thể đỡ nổi, Yến Thiếu Trăn càng nói chuyện càng bứt rứt, Phùng Đông Nguyên chớp mắt liên tục, muốn nói rồi lại im.

Khách của cửa hàng này vốn rất ít, bọn họ trò chuyện rất lâu, mọi người đều đi hết sạch, chỉ còn bọn họ ngồi lại một bàn cuối cùng.

Đúng lúc này, ngoài của truyền đến tiếng đón khách, “Hoan ngênh quang lâm.”, cùng với một sự hoảng hốt rõ ràng mà hỏi, “Xin hỏi ngài đi mấy người?”

Yến Thiếu Trăn cùng Phùng Đông Nguyên đồng thời duỗi thẳng cổ, kinh ngạc nhìn về hướng cửa.

Du Phong Thành cùng Bạch Tân Vũ cũng không hiểu vì sao, quay đầu lại.

Chỉ thấy một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đang bước về phía bọn họ, người nọ mặc trang phục lục quân, phong thái uy nghiêm, sải bước đến, chỉ là bước đi bình thường mà thôi, đã khiến người ta muốn khom lưng trước khí thế kiên cường đó của ông. Bốn người đều không tự chủ mà đứng lên, bởi vì bọn họ thấy người đàn ông này mang lon Thượng Tướng, Thượng tướng ở Trung Quốc cũng chỉ có hai ba chục người, dáng dấp lại giống Du Phong Thành đến vậy, không cần nói cũng biết là ai.

Ông đi tới bên cạnh bàn, liếc mắt qua bốn người, nói với phục vụ, “Lấy thêm cái ghế.” Đó hoàn toàn là giọng ra lệnh.

Du Phong Thành cau mày: “Cha, tại sao cha….” Hắn lập tức ngỡ ra, tên Lương Khánh kia lại đi mách lẻo, hắn híp mắt lại, trong đầu là một rổ ý định nguy hiểm.

Yến Thiếu Trăn là người phản ứng đầu tiên, hành lễ nói: “Chào thủ trưởng.”

Bạch Tân Vũ cùng Phùng Đông Nguyên cũng ngay lập tức chào hỏi theo nghi thức quân đội.

Du Thần Quang đáp lễ, “Không cần câu nệ, ngồi đi.” Ông nói xong liền ngồi xuống.

Những người khác cũng ngồi hết rồi, Du Thần Quang lại đạp thằng con trai mình một phát, “Mi đứng.”

Du Phong Thành liếc mắt, thành thành thật thật đứng đó.

Du Thần Quang cởi mũ cùng áo khoác, “Đói chết tôi rồi, họp xuyên ba giờ còn chưa có ăn cơm, phục vụ, cho tôi bát mì.”

“Xin ngài xem thực đơn….”

“Có bát mì thôi xem thực đơn cái gì.”

“Vậy ngài muốn mì Ý hải sản hay là….”

Du Phong Thành liếc nhân viên phục vụ, “Nấu một bát mì trắng, thêm rau với trứng gà, nhanh đi.”

Ba người còn lại cũng không dám thở mạnh, hoàn toàn không phản ứng kịp chuyện gì đang diễn ra, lúc đầu bốn người bọn họ còn đang họp mặt chiến hữu thôi mà, sao đột nhiên cha của Du Phong Thành lại đến?

Du Thần Quang uống hớp nước, xách một cái càng cua lên, “Ối dà, cái chân nhỏ của chủ nghĩa tư bản, không phải là thức ăn của ta.”

Du Phong Thành thấp giọng nói: “Cha, cha tới chỗ này làm gì?”

“Ta họp ở gần chỗ này, nghe nói mi ở đây, ghé thăm mi chút, thế nào? Vừa từ bộ đội về, ở nhà không được hai ngày đã chạy mất dạng, ta tới xác nhận lại, mình có thật là có một thằng con trai còn đang thở hay không.”

“Hai ngày nữa con sẽ về nhà.”

“Ai mà thèm mi về nhà, mỗi lần mi về nhà mười phần thì có tám chín phần không làm ta và mẹ mi bớt lo.”

Du Phong Thành cau mày: “Cha, cha cố ý chạy đến đây giáo huấn con? Tên Lương Khánh kia đi mách có đúng không, Lương thúc nuôi phải thằng con trai phế vật như vậy, con nghĩ cha nên thay chiến hữu cũ dạy dỗ hắn một chút.”

“Thối lắm, mi cho rằng mi tốt hơn nó bao nhiêu? Ta dạy dỗ mi cũng không dạy được đây này.”

Du Phong Thành nói: “Cha, cha chuyển sang ăn ở chỗ khác đi, có cha ở đây chúng con ăn không ngon.”

Du Thần Quang lờ hắn đi luôn, đảo mắt qua ba người còn lại, “Trong các cậu ai là Bạch Tân Vũ nhỉ?”

Bạch Tân Vũ cả kinh, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng.

Du Phong Thành trợn to hai mắt, “Cha, làm sao cha biết?”

Bạch Tân Vũ cũng muốn hỏi, con mẹ nó đây là cái tình huống gì vậy.

Du Thần Quang nhìn sắc mặt chợt biến của Bạch Tân Vũ liền hiểu, gật đầu, “A, là cậu à, ngoại hình không tệ.”

Du Phong Thành nắm lấy bả vai ông, có chút nóng ruột, hắn không biết cha mình muốn làm gì, nửa đời hắn chưa từng nắm bắt được tính khí âm tình bất định của cha mình, rất sợ Bạch Tân Vũ nghe được lời gì không hay ho, “Cha, chúng ta ra ngoài nói.”

Du Thần Quang lại đạp hắn một cái, trầm giọng: “Đứng ngay ngắn, nghiêm!”

Sắc mặt Du Phong Thành xấu đến sợ.

Du Thần Quang liếc hắn, “Mi hỏi sao ta biết ấy à? Mi về nhà chưa được hai ngày đã phi tới Bắc Kinh, hành lý mang về từ bộ đội cũng chưa dỡ ra, hôm nay mẹ mi muốn sắp xếp lại một chút cho mi, lôi ra được mười cái áo lót, cái nào trên ngực cũng thêu ba chữ “Bạch Tân Vũ”, mi còn hỏi sao ta biết à?”

Mặt Du Phong Thành nhất thời đỏ lên, hắn nhíu mày thật sâu, bất mãn nói: “Lật lung tung lên làm gì chứ.”

Bạch Tân Vũ giật mình, không dám ngẩng đầu lên. Cậu không biết đây có phải là truyền thống của bộ đội đặc chủng hay không, các chiến sĩ bình thường đều viết hoặc thêu tên người mình thương nhất lên quần áo và đồ dùng hàng ngày ở ngay ngực, đôi khi là vợ con, đôi khi là cha mẹ, dùng phương thức này cầu nguyện cùng gửi gắm nỗi nhớ của mình tới thân nhân và người thương, Bạch Tân Vũ đã thấy rất nhiều đàn anh làm như vậy, cậu không nghĩ tới Du Phong Thành sẽ…..

Du Phong Thành hất hàm, “Cha biết thì biết vậy thôi! Dù sao sớm muộn cũng phải nói cho cha biết.”

Du Thần Quang gật đầu, “Mi cũng chẳng cần nghi ngờ mi không phải con ta nữa đâu, nếu mi mà không phải, ta đã sớm đập mi tám trăm hồi rồi xách về.”

Bạch Tân Vũ ngồi không yên, lúng túng nói: “Thủ trưởng, chúng cháu không phải….”

“A, mì của tôi tới rồi, đặt đây đặt đây.” Du Thần Quang cầm đũa lên, ăn một ngụm lớn.

Bạch Tân Vũ hắng giọng một cái, “Thủ trưởng….”

Du Phong Thành cúi đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt phức tạp, tựa như đang ẩn chứa mong chờ cùng lo lắng sâu xa.

Du Thần Quang ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Vũ, “Tôi sai người hỏi thăm về cậu, cậu là họ hàng của Giản lão gia?”

Bạch Tân Vũ gật đầu, “Nhưng hiện tại quan hệ giữa cháu và Du Phong Thành chỉ là chiến hữu thôi.”

Du Thần Quang cười giễu một tiếng, “Hiện tại? Vậy trước kia thì sao?”

Bạch Tân Vũ nuốt nước bọt cái ực.

“Cậu không cần lo lắng, con tôi là cái dạng gì tôi còn hiểu rõ hơn cậu, hồi trước cả nhà khuyên bảo thế nào, nó cũng nhất quyết không về học trường quân sự, giờ chả ai khuyên bảo chi, chính nó lại vác xác về, tôi liền biết chắc có chuyện gì xảy ra rồi. Thằng nhóc này ấy à, tôi cũng từng đánh cho sống dở chết dở, cái tật thích đàn ông này cũng chẳng thay đổi được, tôi liền lười quan tâm, cậu có thể lôi được nó từ Báo Tuyết về đây, nó nhất định là thực sự thích cậu, cậu muốn thì thu nhận nó, tôi từng này tuổi rồi cũng có thể nhẹ lòng, chỉ cần nhớ kỹ là nên khiêm tốn một chút.”

Bạch Tân Vũ sợ đến ngẩn người rồi, con mẹ nó cả nhà này lạ rứa, thảo nào lúc trước mới gặp Du Phong Thành, mới 19 tuổi đã biến thái như vậy rồi, lúc đầu cậu còn cho rằng nhà cậu là không bình thường hết nè, mẹ cậu cưng chiều cậu quá độ, cha cậu cũng chả biết làm sao, nhưng nhìn thấy cha con nhà Du Phong Thành, cậu thấy gia đình mình còn bình thường chán.

Yến Thiếu Trăn cùng Phùng Đông Nguyên đều trưng một bộ đứng ngồi không yên, nhất là Yến Thiếu Trăn, sắc mặt nặng nề.

Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, “Thủ trưởng, ngài hiểu lầm rồi, cháu và Phong Thành hiện tại quả thực chỉ là chiến hữu.”

Du Phong Thành âm thầm siết chặt nắm đấm, hắn nhẹ giọng: “Tân Vũ, chúng ta nói chuyện.”

Du Thần Quang nhìn hai người một chút, buồn bã cười hai tiếng: “Thì ra người ta ghét bỏ mi, ha ha, đáng đời.”

Bộ não Bạch Tân Vũ có chút thiếu oxi, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Du Phong Thành phiền muộn nói: “Cha ăn xong rồi thì mau về đi thôi, tài xế đang đợi ở ngoài đấy.”

Du Thần Quang thản nhiên ăn hết bát mì, vừa hỏi họ chút tình huống của đại đội địa phương và Báo Tuyết, nghe rất hăng say, Du Phong Thành vẫn đứng nghiêm bên cạnh, nhân viên phục vụ cũng không dám đến gần cái bàn này.

Mười phút sau, Du Thần Quang quét sạch bát mì, khoác áo, đội mũ, “Được rồi, tôi đi, mấy thanh niên các cậu rất có tương lai, làm tốt lắm.”

Sau khi Du Thần Quang đi, một lúc lâu sau cả bốn người vẫn không thốt ra lời.

Bạch Tân Vũ đứng dậy, “Tôi về, Đông Nguyên, để tôi đưa cậu đi.”

“Á, được.” Phùng Đông Nguyên nhanh nhẹn đứng lên, theo Bạch Tân Vũ đi ra.

Du Phong Thành cùng Yến Thiếu Trăn liếc nhau, trong mắt hai người đều xẹt ra tia lửa điện khiêu khích.

Thanh toán xong, Du Phong Thành đuổi tới bãi đỗ xe, “Tân Vũ.” Hắn muốn kéo Bạch Tân Vũ còn đang định lên xe.

Bạch Tân Vũ quay đầu nhìn hắn, “Du Phong Thành, chuyện này cậu có trách nhiệm giải thích rõ với cha cậu, chúng ta chỉ là chiến hữu, không gì khác.”

Du Phong Thành níu lấy tay cậu không buông, “Tôi sẽ không giải thích với cha mình, ông ấy thấy thế nào thì nghĩ thế đó.”

Ngay trước mặt Phùng Đông Nguyên, Bạch Tân Vũ không muốn đôi co mồm miệng quá nhiều với hắn, trầm giọng nói: “Những gì ông ấy thấy cùng những gì ông ấy nghĩ không giống nhau, sớm muộn gì ông ấy cũng nên biết. Đông Nguyên, lên xe.”

Phùng Đông Nguyên ngơ ngẩn gật đầu, chui vào trong xe.

Du Phong Thành giữ lại cửa xe, nhẹ giọng: “Tân Vũ, anh bực sao?”

Bạch Tân Vũ nhìn hắn đăm đăm, “Du Phong Thành, đừng làm chuyện vô nghĩa nữa có được không?”

“Tôi làm chuyện vô nghĩa khi nào chứ? Tôi không để bụng chuyện cha mẹ mình hay bất cứ ai biết cả, chúng ta….”

“Tôi để bụng!” Bạch Tân Vũ lạnh lùng nói: “Chuyện quá khứ nên là quá khứ thôi, tôi tin rằng trong lòng cậu thật sự cũng có tôi, nhưng tôi vĩnh viễn so ra kém người kia, tôi không muốn dính dáng một chút nào nữa, với lại, tôi cũng không muốn khiến cha mẹ mình thất vọng, Du Phong Thành, cậu buông tha cho tôi đi, được không?”

Du Phong Thành nắm thật chặt cửa xe, bởi vì dùng sức quá độ, xương các đốt ngón tay đều nổi lên xanh trắng, trong mắt hắn cất giấu một nỗi đau thầm kín, môi khẽ run không nói ra lời.

Bạch Tân Vũ kéo cửa xe, lái đi mất.

Du Phong Thành dõi theo chiếc ô tô nhanh chóng lao đi, biểu cảm cứng ngắc như bị băng hóa.

ΨΨΨ

Hết chương 91

Chú thích ảnh:

[1] Botswana: Là một quốc gia nằm kín trong lục địa tại Nam Phi.

[2] Cua đế vương Alaska:

Bạn đang đọc Tiểu Bạch Dương

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!