Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu sớm, lại càng không tính đến việc bạn trai mình là Phong Hiểu Hàn.
Trong mắt tôi, yêu đương là việc gì đó rất đỗi xa vời, vì quá mê các chàng trai trong truyện tranh thiếu nữ thành ra mẫu người yêu lý tưởng của tôi cũng hơi hão huyền.
Vậy mà tôi đã gật đầu chấp nhận Phong Hiểu Hàn.
Tôi lại còn mất ngủ vì vui sướng nữa chứ! Đúng là điên rồi.
Tôi đi học sớm hơn, cốt để cùng hắn ăn sáng, trò chuyện.
Tan học thì đi về cùng nhau, cuối tuần thì gặp gỡ ôn bài, tán gẫu.
Trường tôi không cấm yêu sớm vì mấy đứa học sinh nghịch như giặc, càng cấm có khi lại càng làm.
Nhưng lớp 12A là trọng điểm nên giáo viên hơi khó tính, lỡ phát hiện Phong Hiểu Hàn yêu sớm, lại còn là cùng đứa học bét trường như tôi nữa chắc hắn tàn đời.
Tôi không công khai việc hai đứa yêu nhau, tất cả là muốn bảo vệ cho hắn.
Nhưng Phong Hiểu Hàn không hài lòng.
“Chẳng lẽ cậu muốn để tôi làm lốp dự phòng hả?”
Tôi nhướn mày, lần thứ n giải thích: “Dĩ nhiên là không rồi.
Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng phía cậu thì khác.”
“Khác gì?”
Hiếm hoi lắm tôi mới thấy hắn phụng phịu, giận dỗi đáng yêu như vậy.
Hóa ra nam sinh làm nũng cũng dễ thương ghê!
“Cậu là người đứng đầu toàn trường, để người ta biết chúng ta quen nhau, họ sẽ cười nhạo cậu đấy!”
“Tôi không ngại.
Ai thích thì cứ việc cười.”
“Ai dà, đừng có nói đến chuyện này nữa.
Chờ đến khi đỗ Đại học công khai cũng được mà.”
“Cái tên Tú kia suốt ngày cứ bám lấy cậu! Chắc chắn là có ý đồ gì.”
À, thi thoảng Phong Hiểu Hàn còn ghen với cả đàn em tôi nữa.
Nhất là với thằng Tú, tại nó suốt ngày tìm tôi tám chuyện, còn đòi xách cặp, mua trà sữa cho tôi.
“Tú nhỏ hơn tôi mà.
Nó là đàn em, chăm sóc chị đại một chút có gì đâu.”
“Đàn em? Hai người cũng có cùng một mẹ đâu! Tóm lại, tôi muốn công khai chuyện mình đang quen nhau.”
“Được thôi.” Tôi nhún vai: “Cậu cứ công khai đi, lỡ tới tai mẹ tôi, người chết trước chắc chắn là tôi rồi.”
“…”
“Mẹ tôi mà biết tôi học dốt, lại còn bày đặt yêu sớm chắc sẽ kích động đánh què chân tôi luôn.”
Phong Hiểu Hàn im bặt, không nhắc gì đến việc công khai mối quan hệ nữa.
Hắn luôn như vậy, sợ tôi bị tổn thương dù chỉ một chút.
Mà tôi cũng cam tâm tình nguyện chìm vào sự ngọt ngào tuyệt vời này.
Nhờ có Phong Hiểu Hàn dạy kèm mà thành tích học tập của tôi tiến bộ thấy rõ.
Đến nổi trong lần họp phụ huynh mới đây, giáo viên chủ nhiệm mặt mũi hắc ám cũng phải tươi cười khen ngợi tôi.
Ba tôi mừng lắm, cao hứng nói: “Con gái của ba giỏi quá.
Nói xem, còn muốn phần thưởng gì không?”
Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi mới trả lời: “Con muốn ba nâng mức học bổng cho trường con lên chút nữa.”
Cả ba mẹ đều sững sờ, họ luôn nghĩ tôi sẽ đòi mua sắm gì đấy, không thì vòi tiền đi du lịch chứ không nghĩ tôi sẽ ra yêu cầu như thế.
“Sao? Không được hả?”
Tôi thấy ba mẹ im lặng nhìn nhau nên có hơi nôn nóng: “Con thấy nâng lên một chút cũng tốt mà.
Dạo này việc học cạnh tranh lắm đó, tăng tiền thưởng lên tính ra cũng là tạo động lực mà.”
Ba tôi đồng ý.
Tôi vui đến mức tâm hồn bay tận lên trời xanh.
Như vậy thì cuộc sống của hắn sẽ dễ chịu hơn một chút, lúc nào cũng bán sức đi làm, tôi thân là bạn gái nhìn thấy rất xót xa.
***
“Hôm nay cậu đi làm hả?”
“Hôm nay tôi vào bệnh viện chăm bà ngoại.”
Tôi quơ sách vở trên bàn bỏ vào cặp, hướng phía hắn cười tươi: “Cho tôi đi với!”
Phong Hiểu Hàn khựng lại, sau đó lắc đầu: “Cậu không nên đi thì tốt hơn.
Đó là bệnh viện, không phải chỗ vui chơi gì đâu.”
“Trong mắt cậu tôi ham chơi đến vậy hả? Tôi đến gặp bà cậu.
Sao? Không muốn?”
Tôi nhận ra Phong Hiểu Hàn cũng sẽ tự ti.
Gia cảnh bần hàn, không hạnh phúc đề huề như nhiều bạn học khác luôn là vết thương trong lòng hắn.
Hắn sợ tôi đến gặp bà ngoại xong sẽ chê bai hắn ư?
Ngốc vừa thôi!
“Tóm lại là không nên.”
Tôi vội đuổi theo nhưng Phong Hiểu Hàn chân dài, sải một bước bằng tôi đi hai ba bước, tôi chật vật chạy đằng sau: “Chờ tôi với! Á!!!”
“Yên Sơ, có sao không?”
Nghe thấy tiếng động, hắn vội quay lại thì thấy tôi ngã sõng soài trên nền gạch, gấp rút đỡ tôi đứng dậy.
Thật ra tôi có té đâu! Nhưng tôi biết chỉ cần mình giả vờ ngã thì dù hắn có cứng rắn đến mấy cũng sẽ vòng về dỗ dành tôi thôi.
“Đầu gối hơi đau…”
Tôi được dịp nhõng nhẽo, chần chừ kêu ca không chịu đứng lên.
Phong Hiểu Hàn thở dài, dứt khoát bế tôi kiểu công chúa.
Tim tôi đập như chơi Rock, không dám thở mạnh, càng không dám ngọ nguậy.
Lần đầu tiên tôi được một nam sinh bế như vậy.
“Hừ! Lại giả bộ để ăn vạ đúng không?”
Có lẽ một phút thất thần kia đã khiến hắn nhìn ra chân tướng.
Tôi cười hi hi, thuận thế vòng tay qua cổ hắn, mặc cho hắn bế đi.
“Không thích à? Bạn trai mà không thích bế bạn gái à?”
Tôi dò hỏi.
Còn trêu chọc bằng cách dụi dụi đầu vào ngực hắn, bắt chước điệu bộ của Gà Rán.
“Yên Sơ.”
“Hửm?”
“Sao mà cậu lùn thế? Lại còn nhẹ nữa.
Ốm nhom ốm nhách làm tôi thấy chẳng khác gì đang bế Gà Rán hết.”
“???”
Tôi mà lùn á? Điên à! Còn so sánh với Gà Rán? Đó cũng là tôi chứ bộ!!!