Editor: Mít
Beta: Sasaswa
Trường cấp ba Giang Dương nằm ở trung tâm thành phố, chiếm diện tích 485 mẫu*, là trường trọng điểm với phong cách dạy học và quản lý học sinh rất nghiêm khắc.
*1 mẫu bên Trung 667 mét vuông, có thể lớn hơn vinuni bên mình nữa.
Phương châm hơn 40 năm của trường là " kiên trì học tập, quyết chí vươn lên".
Ở Ngâm thành, chỉ cần học sinh có điểm khá một chút thì phụ huynh hận không thể đem con mình vào học trường này ngay.
Nguyên nhân là tỉ lệ nhập học trường cấp ba Giang Dương lên tới 93%.
Nhưng tỉ lệ nhập học năm nay có thể giảm xuống.
Vì có thiên tài quậy phá khiến ai cũng đau đầu —— Tạ Dương.
Tạ Dương từ lớp 10 mỗi lần thi học kì đều tụt một (thứ bậc) lớp, đôi khi cũng sẽ tăng một lớp, năm nay, cậu vốn dĩ sẽ được chia vào lớp C, nhưng tình hình lại thay đổi.
Trong trường Tạ Dương đánh nhau, trốn học, mâu thuẫn với giáo viên, làm xằng làm bậy, không biết hối cải.
Nơi nào có Tạ Dương, nơi đó có hỗn loạn.
Chính là ác bá hàng thật giá thật nhưng không ai quản được.
Thật ra mỗi lần Tạ Dương gây sự đều do người khác khiêu khích trước nhưng không đánh lại cậu nên mới làm ầm ĩ lên.
Chỉ phạt Tạ Dương thì không được, không phạt Tạ Dương cũng không được.
Khuyên thôi học? Cũng không được.
Từ khi thành lập tới nay trường cấp 3 Giang Dương luôn cho rằng không có học sinh là hư, nên chưa từng đuổi học bất kì học sinh nào cũng không ủng học việc bỏ học, vì vậy quy định thôi học rất nghiêm khắc.
Chỉ cần học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường không giết người, phóng hỏa, không làm trái pháp luật nghiêm trọng, tổng thành tích không dưới 350 điểm thì sẽ không bị thôi học.
Tạ Dương thứ nhất không có giết người phóng hỏa, thứ hai không làm trái pháp luật nghiêm trọng, vi phạm đạo đức.
Tổng điểm các môn là 1050, cuối học kì 1 tổng điểm của Tạ Dương là: 351
Vừa đủ một cách hoàn hảo.
Xứng danh tiểu hoàng tử may mắn.
**
"Tạ Dương."
Giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo của Tạ Dương vang lên trong lớp A1, trợ lý giáo viên chủ nhiệm Lộc Mẫn đang đứng ở cửa sửng sốt một lúc, cô quay lại nhìn An Đại Thiện đang ngồi cười trên bục, thấy đối phương khẽ gật đầu, sau đó nghiêm túc ghi tên Tạ Dương vào danh sách.
Mà học sinh trong lớp có vẻ không bình tĩnh như vậy.
Loáng thoáng, còn có thể nghe được vài câu:
"Cmn, lúc trước học hành gian lận như vậy mà cũng được vào lớp chúng ta......"
"Trong nhà có tiền đó, tao thấy chủ nhiệm Trương năm nay không dạy lớp chúng ta, chắc là bị chọc tức rồi."
"Y."
"......"
"Nộp bài tập trong kỳ nghỉ ở đây, nộp xong có thể vào lớp tìm chỗ ngồi." Lộc Mẫn là một cô gái Beta, vóc dáng hơi lùn.
Học sinh chuyển trường cũng phải nộp bài tập trong kỳ nghỉ sao?" Tạ Dương không nhúc nhích, cúi thấp người hỏi Lộc Mẫn.
"A?" Lộc Mẫn vừa nghĩ tới Tạ Dương sẽ không nộp bài tập, còn định nói sẽ cho người vào, nhưng bị Tạ Dương đột nhiên hỏi, đầu nhỏ không phản ứng, sững sờ một lúc mới hỏi: "Ai là học sinh chuyển trường?" Cô nghĩ đó là lý do mới của Tạ Dương.
Cô tưởng Tạ Dương tìm cớ mới.
"Là người phía sau," Tạ Dương đem Cận Từ ở phía sau lôi ra, "Cận Từ, mới chuyển tới từ Hải thành."
Tạ Dương dừng một chút bổ sung thêm, "Là anh của tôi."
Gương mặt vô cảm của Cận Từ có chút kinh ngạc, sau đó trở lại bình thường.
Khoảnh khắc Cận Từ, Tạ Dương có thể nghe rõ tiếng nói chuyện ồn ào trong lớp A1, cũng có một vài tiếng nói thì thầm.
"Trời trời trời, đẹp trai quá!"
"Nhìn dáng vẻ cao ráo đẹp trai này, chắc là Alpha rồi!"
"Chờ đã, Tạ Dương nói là anh trai của cậu ta?!"
"Mặt mũi lớp A chúng ta được cứu rồi! Tôi nhìn đại ác bá Tạ Dương bên cạnh cũng cảm thấy đẹp hơn nha!"
Cảm ơn anh đã làm tôi đẹp hơn.
Nói chuyện đều là nữ sinh, thật ra nam sinh không có phản ứng lớn bao nhiêu, nhưng Tạ Dương chậm rãi quét mắt vẫn thoáng thấy được những ánh mắt không mang theo ý tốt.
Cũng đúng thôi, trường cấp 3 Giang Dương phải chia lớp mỗi học kỳ, và tất cả các kỳ thi lớn đều phải xếp và chia lại theo thứ hạng, nhưng những người có thể được vào hai lớp A, là A1 và A2.
Dù xếp đi xếp lại cũng đều là những người trong lớp A.
Những ai đã vào lớp A thì họ luôn có loại cảm giác vượt trội hơn các lớp khác.
Đối với người ngoài, nhất định sẽ có tâm lý bảo vệ lãnh thổ của chính mình.
Nhưng bọn họ không dám khiêu khích Tạ Dương, trong mắt mọi người Tạ Dương giống như một người điên, chọc giận Tạ Dương chính là khiêu khích một con chó điên.
Nếu bạn đánh một con chó điên, nó chắc chắn phải cắn rớt một miếng thịt của bạn rồi mới chịu thả ra.
"Thầy An à, Tạ Dương thì không nói.
Gia đình cậu ấy giàu nên cậu ấy có thể vào lớp A cũng không có gì", một cậu bé hơi gầy ngồi ở hàng đầu nói, "Tại sao học sinh chuyển trường cũng đến lớp A1 của chúng ta? Em cũng từng là học sinh chuyển trường, nhưng em lại bị chuyển vào học lớp C, từng bước một mới vào được lớp A1, tại sao cậu ấy được đặc cách như vậy?"
Năm đầu tiên cấp ba, cậu ta chuyển thẳng vào lớp C.
Nếu Tạ Dương nhớ không nhầm, điểm của Chu Đào khi vào trường không được tốt cho lắm, chỉ vừa đủ.
Trong kỳ thi đầu tiên thì được vào lớp B, sau một thời gian ở lớp B, cậu ấy đã trực tiếp vào lớp A, với sự bảo lãnh của thầy Trương.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Nhưng ngày thường người này một bộ dáng không thích người quyền quý, lúc gặp được lại nịnh bợ lấy lòng.
Tạ Dương vẫn không hiểu, người này từng là diễn viên à? Biến đổi sắc mặt thành thục như thế.
Nụ cười trên mặt thầy An chìm xuống, đôi mày nhíu chặt như có vẻ không tin nổi.
"Đương nhiên là anh ấy giàu hơn tôi rồi, bạn nhỏ à." Tạ Dương không vào trong tìm chỗ ngồi, tranh thủ ngồi xuống bàn đặt bài tập trước cửa, cười nói: "Không phải tôi nói mọi người rồi sao anh ấy là anh trai của tôi?"
Cận Từ cúi đầu liếc mắt nhìn Tạ Dương đang lười biếng ngồi trên bàn, sau đó quay đầu sang một bên, đôi mắt xám nhạt lạnh lùng, giống như bố thí mà nhìn Chu Đào.
Cuộc sống khắc nghiệt nhưng hèn hạ thì đáng trách.
Cận Từ liếc mắt đánh giá một chút, một ánh mắt cũng cho muốn nhìn.
"Này." Chu Đào ngẩng đầu, dưới tay cầm một xấp đề thi nhìn Tạ Dương, ánh mắt mỉa mai: "Không biết đội sổ bao nhiêu lần, chỉ xứng đáng dùng tiền mua điểm."
Hai mắt Tạ Dương cong lên, bàn tay mảnh khảnh dừng trước ngực vỗ ba lần, "Đúng vậy, nhưng ai đó một chút tiền ấy cũng không có."
"Thật đáng thương." Cái miệng của Tạ Dương cái gì cũng dám nói, còn có thể đổi trắng thay đen hay nói thẳng một cách trần trụi, " Cậu lớn rồi đã học được cách trộm gà, nhưng trộm gà không thành còn mất nắm gạo."
Tiếng cười trong lớp truyền ra rất ồn ào.
"Tạ Dương!" Chu Đào thẹn quá thành giận, tiếng cười xung quanh như nỗi sỉ nhục vô cùng lớn, cậu ta chưa bao giờ bị cười như vậy.
Nói bóng gió không thành công còn bị chỉ trích.
"Có gan cược với tôi không! Nói ngoài miệng thì có ích lợi gì! Thành tích ở lớp A sẽ quyết định tất cả!" Chu Đào phẫn hận nhìn Tạ Dương, cậu ta muốn làm Tạ Dương bẻ mặt, "So thành tích học kỳ 1!"
"Không thể so," Tạ Dương từ trên bàn nhảy xuống đút tay vào túi quần, biểu tình nghiêm túc nói, "Cậu không có tiền thì cược cái gì?"
Cậu ta lấy gì để cược với Tạ Dương? Thắng cậu ta sẽ nhận được tiền cược sao?
Không bằng cậu cược với Cận Từ nếu thắng còn được bộn tiền.
Sắc mặt Chu Đào đỏ rồi lại trắng, trắng lại hồng, trông cực kì tức giận.
Cậu ta thật sự không có tiền.
Cậu ta muốn lên tiếng cứu vãn cái gì đó, nhưng lại bị người bên cạnh đụng phải cùi chỏ, thấy An Đại Thiện đang im lặng trên bục giảng lặng lẽ nhìn mình.
Chu Đào nhấp miệng, tức giận liếc nhìn Tạ Dương.
"Thấy không? Đây là lớp A, tôi đã dẫn anh tới nơi rồi.
Đi đây bye." Tạ Dương nhìn lai Cận Từ, người đã quan sát từ phía bên của lớp học, sau đó suy nghĩ rồi bổ sung, "Buổi trưa muốn về nhà ăn cơm, cứ việc về nhà, khi nào anh ra khỏi trường, bác Nghiêm sẽ đợi ở bên ngoài, thậm chí tan học buổi tối cũng vậy.
"
Nhìn lại đám người trong lớp A, Tạ Dương kéo Cận Từ qua bên cạnh cửa lớp, nhỏ giọng nói: "Còn nữa, mặc kệ những người vừa rồi chơi chung với tên ngốc kia, có chuyện gì thì tìm trợ lý chủ nhiệm, cô ấy là người tốt.
"
Tạ Dương nói xong, chuẩn bị bước ra khỏi lớp A.
Cận Từ cầm tay Tạ Dương không buông, trong mắt không hề có cảm xúc, "Cậu đi đâu?"
"Học sinh hư không có gì làm, đương nhiên là ra ngoài chơi." Tạ Dương mỉm cười muốn bẻ tay Cận Từ, giữa chừng đột nhiên dừng lại, "Quên đi, vào lớp, ngồi xuống rồi đi."
Tạ Dương không biết tại sao lại như thế, nhưng ánh mắt Cận Từ không có bất lực và hoảng sợ khi nhìn cậu, còn rất tự tin cùng không quan tâm.
Nhưng Cận Từ kéo cậu như vậy, cậu cảm thấy ném hắn ở môi trường xa lạ này thì hắn cũng có phần đáng thương.
Quên đi, Tạ Dương nhíu mày, coi như bồi thường bánh quy sữa.
An Đại Thiện quan sát biểu hiện của học sinh bên dưới, nhưng ông không nói gì, ngay cả khi Tạ Dương chuẩn bị rời đi cũng không ra tiếng ngăn cản.
Chu Đào bối rối trước sự im lặng của An Đại Thiện, nhưng bây giờ cậu ta đã bình tĩnh lại rất nhiều, không dám nói những điều như vậy nữa, vẫn khó chịu và bất bình thay cho mình.
"Anh muốn ngồi ở đâu?" Tạ Dương đi đến một góc phía sau, sau khi nói mới nhớ ra Cận Từ vẫn đi theo mình, "Ngồi cùng nhau à?"
Cận Từ không nói gì vẫn đi sau cậu, hơn một nửa số bàn trong lớp đã có người ngồi, hầu hết các bàn trống đều phải ngồi cùng bàn với người khác.
Tạ Dương không mong chờ Cận Từ có thể trả lời, dù sao Cận Từ ở chỗ này chỉ biết mình cậu, người tốt phải làm tới cùng, làm bạn cùng bàn một thời gian cũng không phải không thể.
Tạ Dương thật sự không có ghi thù.
Chuyện ngày hôm qua ngủ một giấc liền ném sau đầu.
Đồng cảm với Cận Từ cảm thấy lẻ loi một mình, cái gì cũng không quen thuộc.
Ở góc cửa sau đã có một người ngồi rồi, Tạ Dương bước tới, ngồi vào chỗ kế bên, gõ bàn của người ngồi bên cạnh.
"Cậu tên gì?" Tạ Dương hỏi.
"Hùng Diệc...Cậu có muốn ngồi chỗ này sao? Tớ sẽ nhường cho cậu!" Cậu bạn tên Hùng Diệc vừa nói vừa vội vàng đứng lên.
Do quá hoảng loạn nên vấp ghế té nhưng may mắn Tạ Dương đã nắm được cậu bạn, đem người kép lại.
"Có sao không?"
"Không không không! Hoàn toàn không có!" Hùng Diệc lập tức đứng dậy ngồi vị trí bên cạnh cậu.
"......" Nhớ không lầm Hùng Diệc là người cầm cờ lớp A, năm ngoái cậu ấy đã giành được nhiều điểm trong đại hội thể thao cho lớp A1.
Cậu ấy đã phá kỷ lục của trường về hai sự kiện, tranh được không ít điểm.
"Sao người cầm cờ lớp ta đối chiến thất bại, còn được đối phương đỡ vậy." Người xem diễn ngơ ngác lên tiếng.
"Đơn phương nghiền áp đi, đối phương còn chưa làm gì đâu." Một người cảm thán.
"......" Tạ Dương cảm thấy qua hôm nay, ngày mai uy danh của cậu ở Giang Dương sẽ càng tăng lên.
"Cậu ngồi bên trong." Cận Từ mở miệng.
Tạ Dương trực tiếp dịch vào, công khai chiếm chỗ ngồi của Hùng Diệc.
Cậu vốn dĩ cũng muốn ngồi bên trong, có cửa ở phía sau, rất tiện để ra ngoài đi chơi.
"An Đại Thiện ngồi trên bục giảng, nhấp một ngụm trà, sau đó chậm rãi đứng lên, "Các em đã đến đủ, lớp trưởng thu xếp đi, dẫn học sinh mới đi lấy sách vở, những người còn lại tự thu dọn phòng học cùng ký túc xá của mình."
"Bài tập về nhà khi nghỉ lễ, cho hai người kiểm tra số lượng." An Đại Thiện sắp xếp có trật tự, "Yêu cầu hai người kiểm tra thiết bị trong phòng học, đồng thời thử xem có vấn đề gì về âm thanh và những thứ tương tự không."
"Ngày mai lớp A sẽ kiểm tra."
"A ~" một trận kêu rên vang lên trong phòng học.
"Đừng mà thầy, mới khai giảng mà!"
"Đúng vậy, có thể kiểm tra sau không thầy? Kiểm tra đột xuất như vậy không thể ôn kịp."
An Đại Thiện cười nói, "Đây là vinh dự của các bạn trong lớp A.
Chỉ những bạn trong lớp A mới được làm bài kiểm tra.
Đừng lo lắng, bài kiểm tra chỉ để xem xét việc học của các em trong kỳ nghỉ."
Mọi người vẫn kêu rên không ngừng, tâm như tro tàn.
Quỷ mới biết kỳ nghỉ học cái gì.
"Được rồi, làm đi, có việc gì đến tòa nhà văn phòng tìm thầy." An Đại Thiện cầm theo một bình giữ nhiệt đi ra khỏi phòng học.
Lớp học lập tức ồn ào, Cận Từ không khoẻ che lỗ tai lại, muốn chặn hết thanh âm bên ngoài.
Lúc sau lớp trưởng đứng trên bục giảng kêu mọi người yên lặng, điểm danh vài người, phân công công việc rồi xuống tìm Cận Từ.
"Tớ là lớp trưởng lớp A1, Hoắc Minh." Hoắc Minh vươn tay muốn bắt tay với Cận Từ, "Tớ là học sinh nội trú cần quét dọn phòng ngủ, tớ sẽ tìm người khác dẫn cậu đi nhận sách."
"Lớp trưởng Hoắc, để tớ dẫn đi cho." Chu Đào ngồi ở phía trước vẫy vẫy tay với Hoắc Minh.
"Cậu......" Hoắc Minh nhíu mày, lúc nãy không phải y không nhìn thấy Chu Đào cố ý làm khó người khác.
Hơn nữa từ lúc bắt đầu buổi học, Hoắc Minh đã nhìn không vừa mắt hành động của Chu Đào, liếc mắt cũng biết Chu Đào có ý định gì, vừa muốn mở miệng từ chối, Cận Từ đã tự mình nói.
"Không cần." Cận Từ nhẹ nhàng nói với giọng tin tưởng, "Tạ Dương sẽ dẫn tôi đi."
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn! ( tiểu hào trở về một cái tiểu thiên sứ, xuẩn tác giả buổi sáng gửi công văn đi mới phát hiện lộc cộc cảm ơn tiểu khả ái dinh dưỡng dịch!)
Tạ Dương: Dựa vào cái gì tôi phải dẫn anh đi!
Cận Từ: Anh có tiền, rất nhiều tiền.
Tạ Dương: Anh, có tiền ghê gớm lắm à!.