Từng bông tuyết nhỏ đậu trên những nhánh cây vàng khô héo úa, chẳng mấy chốc đã phủ lên thế giới một màn trắng xoá.
Bên tai Quý Tiêu là tiếng những bạn học đang cảm thán khi nhìn thấy tuyết đầu mùa, nhưng tầm mắt của cô lúc này lại dừng trên người Ngụy Khinh Ngữ.
Trên chiếc áo lông vũ màu xám nhạt đọng lại vài vệt tuyết đã tan, mái tóc dài đen nhánh của nàng thiếu nữ tuỳ ý thả xuống cũng không hề bị gió tuyết làm cho nhiễu loạn.
Sườn mặt thanh lãnh bị gió lạnh thổi qua khẽ ửng đỏ, khiến cho gương mặt thanh tú của nàng lúc này thoáng lộ ra vài phần mỏng manh hiếm thấy.
Quý Tiêu nhìn đến thất thần, hơi mất tự nhiên chớp mắt mấy cái, sau đó ra vẻ với người bên cạnh: “Cô thắng rồi.”
“Nói đi, cô muốn tôi đáp ứng nguyện vọng gì.”
Bàn tay đang cầm cán ô của Ngụy Khinh Ngữ khẽ siết chặt lại một chút.
Ban đầu nàng đánh cược với Quý Tiêu vốn không phải vì muốn giành lấy nguyện vọng gì cả, vậy nên hiện tại nàng cũng không biết nên yêu cầu đối phương đáp ứng mình điều gì.
Cơn gió khẽ lướt qua, thổi bay bông tuyết nhỏ đang xoay lượn trên không trung, nhẹ nhàng đưa mùi hương thân thuộc của người thiếu nữ vào xoang mũi Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng tự hỏi liệu bản thân có thể yêu cầu Quý Tiêu từ nay về sau sẽ không bao giờ hành hạ mình như cô đã từng làm trước đây hay không?
“Tôi…” Ngụy Khinh Ngữ do dự một hồi, đôi môi đã hé mở lại ngập ngừng khép lại.
Quý Tiêu lại đặt tầm mắt lên người Ngụy Khinh Ngữ, nghiêm túc lắng nghe.
Cho dù bên ngoài trời đang có gió tuyết rất mạnh, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của người trước mặt, Ngụy Khinh Ngữ lại chỉ nhìn thấy sự chân thành.
Nàng bỗng dưng cảm thấy có lẽ bản thân cũng không cần thiết phải đưa ra yêu cầu như vậy nữa.
Chỉ là Quý Tiêu thấy bộ dạng Ngụy Khinh Ngữ muốn nói lại thôi, như cũ khó hiểu, hỏi: “Tôi cái gì cơ?”
Ngụy Khinh Ngữ suy nghĩ một lát, sau đó hơi nâng tầm mắt nhìn Quý Tiêu, nói: “Tôi… Có thể tạm thời giữ lại nguyện vọng đó không?”
“Đương nhiên có thể.” Quý Tiêu không hề nghĩ ngợi gì lập tức gật đầu đồng ý.
Không biết có phải là do tiết trời đang vào đông hay không, nhưng trận tuyết đầu mùa này thật sự quá mức lãng mạn.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đi bên cạnh mình, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại bồi thêm một câu: “Đây là đặc quyền riêng, tôi cho phép.”
Thanh âm kia có chút hư ảo, hoà lẫn với những bông tuyết nhỏ đậu trên đầu vai Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng thiếu nữ hơi cong môi lên, khẽ nói: “Ừm, vậy thì tốt.”
“Cơ mà, có điều này tôi muốn hỏi cô.” Quý Tiêu nói, “Nhưng cô phải trả lời thật lòng đấy.”
Ngụy Khinh Ngữ gật gật đầu: “Ừ, cô nói đi.”
Quý Tiêu: “Tại sao cô lại muốn đánh cược với tôi?”
Nghĩ lại thì Quý Tiêu vẫn không hiểu được mục đích của màn đánh cược này.
Giây trước hai người vẫn còn ở trong xe thảo luận về chuyện kiểm tra môn Sinh Học, giây tiếp theo Ngụy Khinh Ngữ liền rủ Quý Tiêu đánh cược.
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy, trong lòng dường như nhớ ra chuyện gì, đôi mắt màu xanh ngọc hiện lên sự dịu dàng, ngay cả âm giọng cũng trở nên mềm mại hơn: “Bởi vì mẹ tôi từng nói, nếu vào ngày tiểu tuyết* mà có tuyết rơi thì mọi ước nguyện đều sẽ trở thành sự thật.”
(*Tiểu tuyết (tiếng Hán: 小雪): Là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.
Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 240° (kinh độ Mặt Trời bằng 240°).
Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại.
Ý nghĩa của tiết khí này đối với vùng Trung Hoa cổ đại là Tuyết xuất hiện.)
Quý Tiêu nghe xong liền có cảm giác như có thứ gì đó đang lắng đọng lại sâu trong cõi lòng.
Mềm nhẹ, ấm áp, mang theo tình ý dịu dàng bao bọc lấy cô.
Biểu cảm trên mặt Ngụy Khinh Ngữ vẫn luôn nhàn nhạt như vậy, nhưng trái tim trong lồng ngực Quý Tiêu lúc này đã mạnh mẽ đập thình thịch.
Quý Tiêu nhìn nàng thiếu nữ xinh đẹp đến mức có thể khiến cho tất cả các Alpha động lòng đang đi bên cạnh mình, cả người thoáng bừng tỉnh, cô dường như muốn chạy ra khỏi tán ô, nói: “Nếu đúng như cô vừa nói thì trận tuyết này cũng không đến mức đáng ghét lắm nhỉ? Vậy kỳ thi lần này tôi nhất định sẽ được điểm A môn Sinh!”
“Đúng vậy.” Ngụy Khinh Ngữ nhẹ giọng phụ hoạ theo.
Có vẻ đây là nguyện vọng chung của cả hai người…
“Đi ăn lẩu với tôi đi!”
Giọng nói mang theo sự hưng phấn của Quý Tiêu thoáng cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngụy Khinh Ngữ.
Cô đứng dưới làn tuyết bay tán loạn, đôi mắt màu vàng kim ánh lên vẻ sáng ngời hiếm thấy: “Tôi từ khi đến nơi này đã lâu không có ăn lẩu!”
•
Trận tuyết vào đông không hề báo trước này không chỉ dừng lại ở ngày tiểu tuyết mà còn khiến người ta không kịp trở tay.
Dần dần, nhiệt độ giảm sâu, mặt đường khi nãy còn có thể nhìn thấy bây giờ đã bị những hạt tuyết dày phủ kín lối.
Từng bông tuyết chồng chéo lên nhau, dày trĩu trên những cành cây khô.
Thế giới bên ngoài đang dần bị bao phủ bởi những lớp tuyết trắng, còn bên trong tiệm lẩu lúc này cũng đang bay lên từng làn hơi trắng mờ mịt như mây.
Quý Tiêu ỷ vào thân phận đại tiểu thư của mình, mạnh miệng kêu tài xế đưa mình và Ngụy Khinh Ngữ đến tiệm lẩu lớn nhất ở trung tâm thành phố để ăn mừng.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn menu trên màn hình máy tính bảng, sau đó nghi hoặc nhìn Quý Tiêu đang gọi nồi lẩu uyên ương: “Hai loại đều là lẩu cay à? Cậu không gọi thêm canh sao?”
“Chẳng phải cô có thể ăn cay sao?”
“Chẳng phải cô không thể ăn cay sao?”
Hai người đồng thời lên tiếng, Quý Tiêu có chút kinh ngạc, nguyên chủ còn có cả cái thiết lập “không thể ăn cay” này à?
Cô nhìn vẻ nghi ngờ của Ngụy Khinh Ngữ ở đối diện, cố gắng làm ra vẻ hợp tình hợp lý mạnh miệng giải thích: “A… Bổn tiểu thư bây giờ có thể ăn rồi, không được hả? Tôm hùm đất lần trước cay như vậy không phải cũng đã ăn rồi sao?”
“Hơn nữa, ăn lẩu mà ngồi uống canh suông là thế nào?! Phải ăn cay chứ!”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn người đối diện mạnh miệng chọn ăn cay, vẫn là không đành lòng đổi từ “Cay tổ hợp như núi lửa” thành “Ngưu du uyên ương”: “Tôm hùm đất không cay bằng cái này đâu, cô sẽ bị đau dạ dày đấy.”
Quý Tiêu nhìn món lẩu cay mình muốn ăn bị Ngụy Khinh Ngữ huỷ order, trong lòng không khỏi bất mãn.
Nhưng khi cô đang định thừa dịp Ngụy Khinh Ngữ không để ý để lén đổi lại thì trên đỉnh đầu lại truyền xuống một trận lạnh lẽo.
Quý Tiêu nhìn người ngồi đối diện đang lạnh mặt nhìn mình, lập tức nuốt nước bọt hai cái, sau đó vừa chọn món vừa lẩm bẩm: “Không được thì thôi… Làm gì căng…”
“Cô gọi thêm cả tôm viên sao?” Ngụy Khinh Ngữ nhìn thay đổi trên danh sách order, thuận miệng hỏi.
Quý Tiêu dừng động tác chọn món trên tay, vội ngẩng đầu nhìn Ngụy Khinh Ngữ: “Sao hả? Cái này bổn tiểu thư cũng có thể ăn được.”
Tôm viên thả lẩu là món cô yêu thích nhất.
Chắc tác giả sẽ không ác tới mức tước đoạt đi niềm vui sướng duy nhất ở thế giới này của cô đấy chứ?
“Ừm.” Ngụy Khinh Ngữ liếc nhìn vẻ mặt khẩn trương xen lẫn chút bất đắc dĩ của Quý Tiêu, nhẹ giọng đáp.
Chỉ là khi nhìn vào danh sách order trên mặt bàn kia, trong đáy mắt nàng lại thoáng lướt qua một tia kinh ngạc không dễ phát hiện.
Ở trong order mà Quý Tiêu chọn kia rõ ràng là có rất nhiều món mà từ nhỏ đến giờ cô không hề thích ăn.
Làn hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu uyên ương đang dần sôi làm mờ đi tầm nhìn của hai người, trong lúc tầm mắt của Ngụy Khinh Ngữ đang bị cản trở, Quý Tiêu nhân cơ hội tranh thủ xoay nồi lẩu cay về phía mình.
Ngụy Khinh Ngữ thừa biết, nhưng không lên tiếng.
Nàng chỉ lặng lẽ nhìn kẻ ăn chơi trác táng không sợ trời đất này làm trò bịt tai trộm chuông*.
(*Bịt tai trộm chuông: (Tiếng Trung: 掩耳盗铃;
Hán Việt: Yểm nhĩ đạo linh): Có ý nghĩa tương tự câu “Lừa mình dối người” mà người Việt Nam hay sử dụng.)
Thịt dê thái mỏng ướp sốt được để thành từng cuộn, vị cay nóng của ớt cùng thanh ngọt của canh nấm hòa quyện trong không gian nhỏ này.
Quý Tiêu như chợt nhớ ra điều gì, cô quay sang nói với Ngụy Khinh Ngữ đang gắp miếng thịt: “Thật ra, trong bài kiểm tra Sinh Học lần này có một chỗ tôi vẫn chưa hiểu lắm.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy liền cắn đứt miếng măng vừa đưa lên miệng: “Chỗ nào?”
“Là câu hỏi cuối cùng về gen di truyền.” Quý Tiêu nói, “Đáp án cuối cùng có phải là phân tích sự tồn tại của Beta không? Bởi vì gen Beta đối với sự phân hoá của Alpha và Omega đều có ảnh hưởng nhất định.”
Ngụy Khinh Ngữ suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Đúng rồi.”
Quý Tiêu nghe vậy liền lộ ra nét mặt vui sướng: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Cô giống như phạm nhân được hưởng ân xá, vội vàng nói thêm mấy câu: “Cô biết không, tối hôm qua trước khi đi ngủ tôi vẫn luôn tâm niệm trong lòng rằng ngày mai nếu gặp bài phân tích gen nhất định phải chú ý Beta, đặc biệt là tình huống liên quan đến Beta, không được phép quên.”
Nghe Quý Tiêu nói vậy, Ngụy Khinh Ngữ không khỏi lắc đầu: “Cô lo lắng quá rồi, có khi chính cô cũng không nhận ra đâu, nhưng trong tuần ôn tập vừa rồi cô rất ít khi quên các tình huống liên quan đến Beta.”
“Thật á?” Đến chính Quý Tiêu nghe xong còn không tin được.
Vấn đề đối với người sống trong thế giới ABO từ nhỏ thì không có gì đáng nhắc tới, nhưng đối với một người xuyên từ thế giới khác qua như Quý Tiêu thì quả thực có chút khó khăn.
“Là thật.” Ngụy Khinh Ngữ gật đầu.
Bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn còn đang rơi, những hạt tuyết phủ trắng mặt đất khiến thế giới như sáng bừng lên.
Ánh sáng bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ, dừng lại trên gương mặt Ngụy Khinh Ngữ, làn da trắng nõn bên dưới mái tóc dài đen nhánh tựa như pha lê trong suốt.
Nàng đang nhìn mình bằng ánh mắt chân thành, giọng nói cũng tràn đầy vẻ chắc chắn.
Đôi môi mỏng đang mím lại hơi ửng hồng lên, để lộ ra vẻ mị hoặc như nước.
Làn hơi mờ ảo giữa hai người đã tan gần hết, Quý Tiêu hơi mất tự nhiên hạ tầm mắt xuống.
Khi nhìn vào ánh mắt chân thành đầy sự tin tưởng của người đối diện, dường như có điều gì đó trong trái tim bé nhỏ của Quý Tiêu cũng đang rục rịch sôi trào, tựa như những bọt nước đang sôi lăn tăn trong nồi lẩu uyên ương kia vậy.
Cảm giác lâng lâng khiến cô không có cách nào thăm dò, càng không thể diễn tả được bằng lời.
“Thật ra có rất nhiều câu quen thuộc, nếu như lúc trước cô đã làm qua những đề mà tôi đưa cho thì bài kiểm tra hôm nay sẽ không thành vấn đề.”
Giọng nói của Ngụy Khinh Ngữ vang lên phá vỡ sự hỗn loạn trong lòng Quý Tiêu.
Quý Tiêu cũng chợt nhận ra là nãy giờ mình đang ngồi thất thần.
Cô hơi chuyển ánh mắt theo làn hơi mỏng, phụ hoạ đáp: “Đúng vậy.”
Vừa nói, chiếc đũa màu nâu vừa gắp một miếng đậu hũ từ trong nồi lẩu đang sôi sùng sục ra.
Hàm răng khẽ cắn, nước lẩu trào ra, hương vị cay nồng chạy qua đầu lưỡi, chỉ là một cảm giác đơn giản nhưng lại thoả mãn tới không gì diễn tả được.
Quý Tiêu vừa ăn vừa di dời sự chú ý của mình, nói: “Kỳ thực nghĩ lại thì chủ đề này cũng khá thú vị.
Beta rõ ràng không ngửi được mùi tin tức tố, cũng không có tuyến thể, nhưng nó lại có thể ảnh hưởng đến việc phân hoá AO, việc sản sinh pheromone cũng có liên quan ít nhiều đến gen Beta.”
“Ừm.” Ngụy Khinh Ngữ nghe Quý Tiêu hùng hồn phân tích liền gật đầu tán thành: “Chính bởi vì có gen Beta tồn tại nên tin tức tố của Alpha và Omega mới có thể hấp dẫn lẫn nhau, sinh ra cảm giác yêu thích.
Mà cấp độ càng cao thì độ tinh khiết của tin tức tố cũng càng cao, tính xâm lược lại càng mạnh, người có thuộc tính còn lại càng yêu thích và xác suất bị tự nhiên đào thải cũng nhỏ đi.”
“Thì ra là như vậy.” Quý Tiêu suy tư một chút rồi gật đầu, sau đó lại nói: “Cô ăn thử cái này đi, ngon lắm đấy.”
Vừa dứt lời, một miếng cá viên đã được Quý Tiêu gắp để vào bát của Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn miếng cá viên đặt trong bát, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác xúc động.
Đã từ rất lâu rồi nàng và Quý Tiêu không có ngồi cùng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện trong bầu không khí thân mật như vậy…
“Nếu đã nói tới đây thì, Ngụy Khinh Ngữ, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô.” Quý Tiêu nói, sau đó do dự nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ.
Đôi đồng tử màu kim sắc nhìn đến nàng thiếu nữ qua lớp nhiệt khí.
Có lẽ là bầu không khí vừa rồi quá mức tốt đẹp nên Ngụy Khinh Ngữ không hề nghĩ ngợi gì đã gật đầu: “Cô hỏi đi.”
Quý Tiêu nghe xong thì khẽ liếm cánh môi dưới, lúc này, tiếng nhạc Jazz bên trong quán vang lên có chút ồn ào.
Giai điệu du dương trong không gian nhỏ, hoà cùng với làn hơi nóng bốc lên giữa hai người khiến cho lời nói của người thiếu nữ lúc này lại càng thêm phần không rõ ý vị.
“Vậy còn… Tin tức tố của tôi thì sao? Cô có thích nó không?”
————————
Đôi lời tác giả muốn nói: Mấy cái vụ nói về gen là tui chém gió á mấy chế ơi!
Quý nhát gan (vỗ ngực): Nếu ông trời không dạy em cách yêu thì để tôi tới!
Nguỵ lạnh lùng (rung rinh các thứ): Khoải, đây tự làm được.
————————
Edit & Beta: Hạ Yên..