Sáng hôm sau.
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua tấm rèm vải được treo trên khung cửa sổ khiến cả căn phòng trở nên bừng sáng.
Những tia nắng ấm áp khẽ lướt trên hàng mi của người thiếu nữ, gương mặt xinh đẹp vì khó chịu mà nhăn nhó lại, rồi vùi sâu vào chiếc chăn bông mềm mại.
Nhưng..
Khoan dừng khoảng chừng là 2 giây.
Đột nhiên Giai Tuệ chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngồi bật dậy nhìn vào thời gian hiển thị trên điện thoại thì đã chín giờ rồi.
Hôm nay, cô có lịch quay phim lúc tám giờ mà giờ này đã chín giờ.
Thôi xong chết cô rồi!
Lần này là bị ăn chửi no luôn!
Giai Tuệ mở chăn ra, bước xuống giường nhưng chân còn chưa kịp chạm đất thì một bàn tay đã kéo cô lại, trở về vị trí ban đầu.
"Anh làm gì vậy? Em bị trễ giờ quay phim rồi đó!..
Buông em ra đi!"
Giai Tuệ la hét kêu Âu Lãnh Thiên buông tay ra nhưng người đàn ông này vẫn không có động tĩnh gì, mà ngược lại còn cố chấp ôm chặt cô hơn.
"Tôi xin nghỉ giúp em rồi." Chóp mũi của Âu Lãnh Thiên cọ xát vào phía sau gáy của cô, nói một cách nhẹ nhàng, không hề tỏ ra vội vàng.
"Cái gì? Tại sao anh không nói với em? Hôm nay đoàn phim có cảnh quay rất quan trọng, sao có thể nói nghỉ là nghỉ được chứ?"
Giai Tuệ hùng hổ ngồi dậy nhìn chằm chằm vào Âu Lãnh Thiên, gương mặt có chút tức giận vì anh không nói với cô mà đã tự ý quyết định cho cô nghỉ.
"Em bị bệnh như thế này mà còn đòi đi làm sao?" Âu Lãnh Thiên bây giờ mới chịu mở mắt ra, nhìn vào Giai Tuệ, giọng nói không quá giận dữ nhưng cũng không dịu dàng.
Anh không hiểu cô đã bệnh như thế này mà còn đòi đi quay, cái tật không biết chăm sóc cho bản thân mình, để bị bệnh khiến anh phải lo lắng mà bay về ngay trong đêm.
Anh còn chưa hỏi tội cô mà còn ở đây hùng hổ, tức giận với anh sao?
"Em không sao! Em đã khoẻ rồi mà!..
Anh cho em đi làm đi!"
Hàng chân mày của Âu Lãnh Thiên cau lại, gương mặt đầy vẻ dữ tợn.
Ủa, cái gì đây sếp?
Đây là xin được đi làm, chứ đâu phải xin nghỉ đâu mà sao cái mặt căng dữ vậy nè trời!
"Thiên!..
nếu giờ em đi quay thì đoàn phim sẽ không bị trễ tiến độ, như vậy có thể đóng máy sớm rồi anh thấy có đúng không?"
"Em có tin là nếu em xin xỏ thêm một câu nào nữa thì anh sẽ ngay lập tức cho người đến dở tung cái đoàn phim lên, xem em có thể quay phim được nữa hay không?" Âu Lãnh Thiên chậm rãi nói như muốn để Giai Tuệ nghe rõ từng lời của anh, giọng nói nhẹ nhàng không sợ mà uy.
Giai Tuệ nở nụ cười trên môi, nữa tin nữa không.
"Đoàn phim là do anh bỏ tiền ra đầu tư, bây giờ anh cho người dở tung nó lên chẳng phải tự mình đốt tiền của mình hay sao?"
"Tôi không thiếu tiền!"
Câu nói đó của anh đã ngay lập tức dập tắt đi nụ cười trên môi của cô, mà nuốt trọn nước mắt vào lòng.
Đúng rồi, cô quên là tên này đâu có thiếu gì là tiền.
Giai Tuệ đột nhiên đến gần Âu Lãnh Thiên vòng tay qua eo, ôm lấy anh.
"Vậy hôm nay em sẽ không đi làm, nếu đạo diễn có la em thì anh phải chịu trách nhiệm đó!"
"Ừ!" Âu Lãnh Thiên đặt lên gò má của cô một nụ hôn.
"Em đã không đi làm rồi, chẳng lẽ anh thấy em nghỉ rồi cũng muốn nghỉ luôn sao? Đến giờ này còn chưa thay đồ nữa."
"Hôm nay tôi không muốn đi làm!"
Đúng là làm chủ tịch như anh sướng thiệt, muốn đi làm thì đi, không muốn đi thì ở nhà ôm tình nhân à.
"Hả? Không đi sao?" Lúc cô cần thì anh ta đi, còn lúc cô không cần thì anh ta ở đây là sao vậy?
"Em đừng tưởng là tôi không biết ý đồ của em."
"Ý đồ gì chứ? Em có ý đồ gì đâu!"
"Chứ không phải ai đó muốn tôi đi, để trốn đi quay phim à?"
"Ai chứ? Làm sao em biết được." Giai Tuệ bị nắm thóp nên giả ngốc.
Âu Lãnh Thiên nhìn Giai Tuệ, nở một nụ cười yêu chiều dành cho cô, lấy tay xoa đầu của cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, từ từ hạ xuống ngậm lấy đôi môi hồng hào, mang vị ngọt ngào tựa như quả đào căng mọng.
Môi lưỡi giao nhau, trao nụ hôn đầy lưu luyến, cảm giác này, hương vị này đã hơn hai tuần nay anh không được nếm thử rồi!
Bàn tay anh vuốt ve lấy phần xương quai xanh tinh xảo của cô, rồi trượt dần xuống vùng đồi núi nhấp nhô.
"Em đang bị bệnh đó! Anh cũng nỡ ăn em nữa sao?" Giai Tuệ nhanh nhẹn bắt lấy bàn tay hư hỏng đang chuẩn bị làm loạn trên người cô, bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương cầu xin anh.
Âu Lãnh Thiên nở nụ cười đầy vẻ khổ sở.
"Anh đi tắm đây!" Nói xong, Âu Lãnh Thiên mở chăn ra, vội vàng bước xuống giường đi vào phòng tắm dập lửa.
Giai Tuệ ở ngoài nhìn thấy dáng vẻ gấp rút của anh mà không khỏi bật cười.
Bây giờ cô biết rồi đấy nha!
Tên Âu Lãnh Thiên này chịu mềm không chịu cứng, để xem sau này cô sẽ giày vò tên này như thế nào, xem anh ta còn hóng hách với cô được nữa hay không?.