Chương 107: [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

“Cởi mở, công cộng, bảo vệ môi trường xanh, an toàn!” (1)

Phiên bản dịch 4438 chữ

Hứa Uyển Đình nhớ tới chuyện này, lại cảm thấy đau lòng: "Chuyện Mạn Ny làm, tuyệt đối không chỉ có một hai việc này, còn có nhiều chuyện hơn nữa!"

Hứa Tuyết Tuệ hít mũi một cái.

"Còn có cô tư Hứa Phán Đễ, cũng không kém là bao, chuyện cho chó xin lỗi này không phải duy nhất! Ta nhớ có một lần Hứa Mặc bị chó cắn, cô tư cũng vô cùng tức giận! Cô ta cũng có hiềm nghi lớn!"

Hứa Tuyết Tuệ chỉ cảm thấy đau lòng, không có cách nào tha thứ cho chính mình.

Hứa Uyển Đình nhìn chị ta tiếp tục phân tích: "Mẹ chúng ta Tạ Băng Diễm và bố Hứa Đức Minh, cũng có hiềm nghi, đặc biệt là mẹ chúng ta, đã phạt Hứa Mặc rất nhiều lần, có lúc cấm ra ngoài, có lúc phạt đứng, có lúc bị đánh bằng thước! Mặc dù nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng mà phản ứng của mẹ chúng ta cũng rất không bình thường!"

Hứa Tuyết Tuệ nhìn chị ta một cái, nói: "Trước kia, Hứa Mặc mất tích, mẹ thiếu chút nữa phát điên, sau này Tuấn Triết được ôm về đây, mẹ mới khá hơn!"

"Ồ?" Hứa Uyển Đình khẽ giật mình: "Nhưng mà mẹ chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy Tuấn Triết đã thích, đã khôi phục lại bình thường, những năm này, mẹ chúng ta rất nuông chiều cậu ta, còn nuông chiều Tuấn Triết hơn chúng ta rất nhiều! Ta cảm thấy mẹ rất không bình thường, dù sao đi nữa Hứa Mặc mới là con trai ruột của bà ta mà!"

"Là chúng ta! Hứa Mặc nói là chúng ta muốn đầu độc chết hắn!" Hứa Tuyết Tuệ bỗng nhiên khóc lớn: "Ô ô, hắn ngưỡng mộ chị hai như vậy mà chị hại lại muốn đầu độc chết hắn. . ."

Hứa Uyển Đình nhìn thấy cảnh này, cơ thể như rơi vào hầm băng vậy!

Chỉ sợ Hứa Mặc cũng cảm thấy hai người bọn họ muốn đầu độc chết hắn, cho nên mới đối xử với bọn họ lạnh lùng hung dữ như thế.

Dù thế nào đi nữa, nếu như Hứa Mặc thật sự vì uống hộp sữa mà chị ta mang về mà trúng độc, thì Hứa Uyển Đình cũng không thể tránh được trách nhiệm.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Uyển Đình cũng vô cùng tuyệt vọng.

Chị ta cũng đã từng là người chị cả mà Hứa Mặc nhớ mãi không quên, hắn đã từng nhiều lần lấy chị ta làm gương, cảm thấy chị ta là người ưu tú nhất trên đời này.

Nhưng mà một người chị cả tuyệt vời như vậy lại muốn đầu độc chết hắn, chỉ sợ trong lòng Hứa Mặc không có cách nào chấp nhận chuyện này.

Bảo sao hắn vẫn luôn miệng mắng hai người bọn họ.

Mặc kệ đám người Hứa Uyển Đình nghĩ như thế nào, bên này tâm trạng của Hứa Mặc lại vô cùng vui sướng.

Bằng lái xe thi rất dễ, học mấy lần là đã có thể thi được rồi, bằng lái xe C2 cũng rất đơn giản.

Học lái xe xong, Hứa Mặc và đám người Đường Lỗi đi đến trại trẻ mồ côi Thành Đông để đưa cho họ một số nhu yếu phẩm.

Hôm nay có một số người đến trại trẻ mồ côi Thành Đông, hình như là có một số vị bác sĩ đến trại trẻ mồ côi, đến làm một số kiểm tra công ích cho bọn họ.

Khi Hứa Mặc và đám người Đường Lỗi đến đưa đồ dùng đã làm cho bầu không khí của trại trẻ mồ côi trở nên rất náo nhiệt.

Hứa Mặc ngẩng đầu liếc nhìn một chút thì thấy có một cô bác sĩ xinh đẹp đang dẫn theo mấy đứa bé đi chơi.

Hứa Mặc đưa những thứ mà mình mang đến đưa cho viện trưởng Triệu của trại trẻ mồ côi, sau đó mới cùng với đám người Đường Lỗi về nhà.

Năm ngàn chiếc xe đạp đã đến nơi rồi, buổi sáng ngày mai còn phải tiếp tục mở rộng, mặt khác lô xe đạp thứ tư và lô thứ năm cũng đang trên đường giao đến.

Hứa Mặc và Đường Lỗi nhân lúc rãnh rỗi, phải đến lấy những chiếc xe đạp công cộng đang bị rải rác ở những nơi khác trở về, để tránh bị mất.

Mấy ngày nay, kỳ thật cũng có mấy chiếc xe đạp bị mất, có vài người đem xe đạp của bọn hắn về nhà.

Nhưng mà cũng không phải vấn đề gì lớn, xác suất bị mất cũng không nhiều.

Công việc kinh doanh của Hứa Mặc vẫn là vô cùng thuận lợi.

Nhân lúc trời còn chưa tối, đám người Hứa Mặc để tài xế chở xe về, bắt đầu tìm kiếm những chiếc xe đạp bị rải rác.

Những cái xe đạp này thường bị bỏ ở một góc rất vắng vẻ, để tìm ra được thì phải tốn chút thời gian, sau này hắn phải tuyển thêm một số người chuyên đi tìm lại và sắp xếp những chiếc xe này mới được.

Bốn người họ tìm liên tục ở mười mấy địa điểm, tìm về được hơn hai mươi chiếc xe đạp.

Bởi vì có rất nhiều địa điểm, cho nên bốn người tạm thời tản ra đi tìm, một mình Hứa Mặc đến gần khu vực bệnh viện để tìm kiếm mấy chiếc còn lại.

"Cướp! Ăn cướp!"

Vừa mới lấy lại được mấy chiếc xe đạp, sau lưng bỗng nhiên truyền đến vài tiếng gọi ầm ĩ, Hứa Mặc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một nam một nữ đang chạy về phía bên này.

Có lẽ là tên đàn ông kia đã cướp túi xách người phụ nữ đó, người đàn ông kia chạy rất nhanh, thoáng cái đã chạy đến bên này.

Bạn đang đọc [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    95

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!