Chương 108: [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

“Cởi mở, công cộng, bảo vệ môi trường xanh, an toàn!” (2)

Phiên bản dịch 4567 chữ

Người phụ nữ đó vẫn đang đuổi theo ở phía sau.

Thấy người đàn ông kia muốn chạy qua trước mặt mình, Hứa Mặc nhanh tay nhanh mắt hơi đẩy một cái tay cầm của xe đạp ra, người đàn ông kia không tránh kịp, đụng vào xe đạp, rầm một tiếng, ngã lăn ra đất.

"Mẹ nó!" Người đàn ông kia giận dữ, nhanh chóng bò lên.

Thấy thế nên Hứa Mặc đã nhanh chóng xoay xe đạp lại, đập về hướng tên đàn ông kia, hắn ta không dám cản nên vội vàng né tránh và tông vào cái cây bên cạnh.

"Mẹ!" Nam nhân hoảng sợ mắng một tiếng, vội vội vàng vàng vứt túi xách xuống đất xoay người bỏ chạy.

Hứa Mặc nhìn thấy trong tay người đàn ông đấy có dao nên cũng không có tiến lên cản lại, yên lặng lấy lại chiếc xe đạp của mình.

"Cảm ơn, cảm ơn! Cảm ơn ngươi!" Người phụ nữ đó chạy tới, nhìn thấy cảnh này, trên mặt tràn đầy cảm kích nói với Hứa Mặc.

"Không có gì! Không cần khách sao!" Hứa Mặc với tay dựng chiếc xe đạp khác lên.

"Ngươi, ngươi là người đã đến trại trẻ mồ côi Thành Đông quyên góp sao?" Người phụ nữ đó nhìn thoáng qua hắn, không khỏi kinh ngạc nói.

Hứa Mặc liếc mắt nhìn lại, hơi giật mình một chút.

Cô gái này là bác sĩ buổi trưa hôm nay đã đến trại trẻ mồ côi Thành Đông, chắc là đến đó để khám bệnh công ích.

Lúc Hứa Mặc và đám người Đường Lỗi đến đó, đúng lúc gặp bọn họ.

Nhưng mà cũng không có nói chuyện với họ, sau khi Hứa Mặc đưa đồ đến thì cùng viện trưởng nói vài câu, sau đó liền nhanh chóng rời đi.

Không nghĩ đến còn gặp nhau ở chỗ này.

"Ngươi là bác sĩ đến đó để làm từ thiện? Chúng ta đã từng gặp ngươi! Cảm ơn ngươi đã khám bệnh từ thiện cho những đứa trẻ mồ côi đó!" Hứa Mặc nói.

Nữ bác sĩ nghe xong, liền cảm thấy vui vẻ: "Vậy mà thật sự là ngươi! Ta nói sao nhìn ngươi lại quen như thế! Ngươi là trẻ mồ côi ở trại trẻ mồ côi đó đúng không? Đúng rồi. . . Ta, ta hình như đã từng thấy ngươi, chính là nhìn thấy ngươi ở trên Tivi!"

"Ta thực sự đã từng ở trong cô nhi viện!" Hứa Mặc cũng không giải thích quá nhiều.

"Ngươi là cậu học sinh thủ khoa đó, đúng không, thủ khoa của thành phố Hạ Hải chúng ta!" Nữ bác sĩ như đã nhớ ra, đột nhiên hiểu ra: "Viện trưởng Triệu đã nói với chúng ta, trại trẻ mồ côi Thành Đông có một học sinh thủ khoa! Gần đây bên đó đều đang tuyên truyền!"

"Cái này có gì hay mà phải tuyên truyền chứ?" Hứa Mặc một mặt bình tĩnh.

"Đương nhiên phải tuyên truyền rồi! Chúng ta đều đã nghe nói, nếu không chúng ta cũng sẽ không đến trại trẻ mồ côi Thành Đông khám bệnh từ thiên! Cảm ơn ngươi đã giúp ta lấy lại túi xách!" Nữ bác sĩ cảm kích cười nói.

Hứa Mặc thấy người phụ nữ đó khách sáo như vậy, cũng mỉm cười: "Ta cũng phải cảm ơn ngươi! Ta xem những đứa bé trong trại trẻ mồ côi đó giống như anh em của ta vậy!"

"Không cần khách sáo!" Nữ bác sĩ giống như là kiểu người rất cởi mở: "Đúng rồi, ngươi đang làm cái gì vậy? Sao lại chuyển những cái xe đạp này vậy?"

"Đây hạng mục kinh doanh mà chúng ta đang làm, muốn kiếm ít tiền!" Hứa Mặc nhún nhún vai giải thích cho cô ấy.

"Oh!"

Nữ bác sĩ tên là Khương Phinh Đình, có lẽ biết hắn là thủ khoa thành phố, nên đối với hắn cảm thấy tò mò, cho nên ở lại nói với hắn mấy câu rồi mới rời đi.

Cũng không có chuyện gì đáng nói, ngoài chuyện xe đạp, trại trẻ mồ côi và chuyện thủ khoa thì cũng chả có gì khác, hai người cũng không quen, những chuyện có thể nói cũng không nhiều.

Hứa Mặc cũng không thèm để ý, nhanh chóng sắp xếp lại mấy chiếc xe đạp bỏ lên xe tải, đưa trở về.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, hắn lại cùng đám người Đường Lỗi đi ra ngoài, bắt đầu phân phát xe đạp, lần này cần phân phát tương đối nhiều, tăng lên hơn ba mươi địa điểm.

Ở một số cửa bệnh viện, cửa trường học và cửa chợ, đều cần phải sắp xếp một vài chiếc.

Với tốc độ của bọn họ, cái khái niệm xe đạp công cộng này sẽ càng ngày càng được nhiều người chấp nhận và thảo luận.

"Chiến dịch màu xanh bắt đầu! Tặng cho trái đất một phần quà!"

"Muốn lấy dùng thế nào thì lấy, dùng mọi lúc mọi nơi! Làm cho việc đi xe đạp càng trở nên dễ dàng hơn!"

"Cởi mở, công cộng, môi trường xanh, an toàn! Lượng Carbon thấp, cải thiện tình trạng chen chúc của thành phố, làm cho thành phố càng trở nên tốt đẹp hơn!"

Khẩu hiệu này đã được Hứa Mặc đưa ra, tờ rơi vẫn được phát ra, số lượng tăng lên rất nhiều.

Năm ngàn chiếc xe đạp lần này, phạm vi thị trường càng mở rộng hơn, hiệu ứng quy mô hình thành càng thêm rõ ràng.

Chỉ mới trải rộng ra ngày đầu tiên, Người sử dụng xe đạp của Hứa Mặc đã tăng lên hơn tám trăm người, tốc độ tăng trưởng nhanh chóng, khiến người ta cực kỳ kinh ngạc.

Khi thấy con số này, Cố Hoán Khê và đám người Đường Lỗi vô cùng kích động, càng thêm ra sức làm việc, càng thêm có động lực.

Bạn đang đọc [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    56

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!