Đến lần thứ tư Hứa Mặc tới công ty, Hứa Uyển Đình lập tức gọi bảo vệ đuổi hắn ra ngoài.
Lần ấy dường như Hứa Mặc không tin Hứa Uyển Đình sẽ gọi bảo vệ đến đuổi mình đi, thế nên xung đột với bảo vệ, Hứa Uyển Đình lập tức bảo nữ vệ sĩ qua đánh cho hắn một trận.
Sau đấy Hứa Mặc không dám lên nữa!
Lần đó Hứa Mặc cũng nấu một nồi cháo sườn heo mang tới, vì mâu thuẫn nên cháo sườn đã đổ ra khắp sàn nhà.
Tiếp theo nghe bảo vệ nói, Hứa Mặc ngồi chờ bên ngoài công ty một hồi lâu mới quay lại thu dọn đồ đạc, âm thầm rời khỏi công ty.
Lúc ấy Hứa Uyển Đình cũng chẳng nghĩ gì, chỉ cảm thấy đuổi hắn đi rất tốt, không cho hắn tiếp tục tới công ty quấy rầy mình.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, thời điểm ấy Hứa Mặc rời đi với tâm trạng gì?
Chỉ sợ lúc ấy hắn đã hiểu ra rõ ràng, chị ta không cho phép hắn lên tầng!
Hứa Uyển Đình không kìm được nước mắt.
Đột nhiên không thể suy nghĩ.
Chị ta thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ.
Nếu chị ta đứng dưới góc độ của Hứa Mặc, e rằng sẽ tuyệt vọng đến chết!
"Hôm nay là sinh nhật của chị cả!"
"Ta nghe chị ba nói, chị cả sẽ trở về đón sinh nhật!"
"Thật tốt, lại có thể được gặp chị cả rồi!"
"Đường Lỗi, Hoán Khê, các ngươi đi chọn quà với ta đi! Đây là lần đầu tiên ta đón sinh nhật của chị cả! Không biết nên tặng cái gì đây nhỉ!"
"Đường Lỗi, Hoán Khê nói quả cầu pha lê hình ngôi sao rất phù hợp, hộp nhạc cũng được, búp bê gỗ cũng không tồi! Ta cảm thấy Hoán Khê nói không sai, chúng ta vẫn nên chọn quả cầu pha lê hình ngôi sao đi!"
"Đây là lần đầu tiên ta tặng quà cho chị cả, nhất định phải chọn thứ tốt nhất!"
"Chắc chắn chị cả sẽ thích món quà này! Quả cầu pha lê hình ngôi sao này rất đẹp, ta và Hoán Khê phải đi hết ba con phố mới mua được đó! Ông chủ còn không chịu hạ giá, ta và Hoán Khê nài nỉ hơn nửa ngày mới giảm cho ba tệ!"
"Đường Lỗi, ngươi nhìn đi, quả cầu pha lê hình ngôi sao này đẹp không?"
Bên trong xuất hiện một tấm hình.
Sắc mặt Hứa Uyển Đình cứng đờ, trong đầu bỗng nhiên có chút ấn tượng.
Chị ta bất chợt kéo xuống phía dưới xem tiếp, đơ ra như tượng.
“Chị cả vứt quả cầu pha lê hình ngôi sao đi rồi! Ta nhặt nó trong thùng rác về! Hóa ra chị cả không thích nó!" Có vẻ Hứa Mặc vô cùng tiếc nuối.
"Hu hu — — "
Hứa Uyển Đình nghĩ lại.
Ngày sinh nhật đó, đúng là Hứa Mặc đã tặng cho chị ta một món quà.
Hứa Mặc khúm núm khiến chị ta rất chướng mắt, mở ra xem, thấy là một quả cầu pha lê hình ngôi sao trông vô cùng rẻ tiền, sau đó chị ta tiện tay quẳng vô thùng rác.
Chị ta nhớ mình đã lén vứt sau lưng Hứa Mặc vứt, không để hắn trông thấy.
Nhưng ngày hôm sau Hứa Mặc lại tìm thấy nó trong thùng rác?
Hứa Uyển Đình chợt nhớ ra cái gì, nước mắt càng không ngừng chảy xuống, chị ta vội vàng lao ra cửa, chạy tới lầu hai, rất nhanh đã đi tới phòng của Hứa Mặc.
Rầm!
Chị ta đẩy cửa ra, mở tủ lục lọi, quả nhiên tìm thấy một quả cầu pha lê hình ngôi sao.
Hứa Uyển Đình hô hấp dồn dập, ngón tay run rẩy, không thể tin được, chị ta thận trọng mở quả cầu pha lê hình ngôi sao ra, chỉ thấy bên trên còn có một tấm thiệp chúc mừng.
"Chúc chị cả sinh nhật vui vẻ, chúc chị cả ngày nào cũng tràn ngập niềm vui, nụ cười nở rộ như đóa hoa, cuộc sống vạn sự như ý! Em trai của ngươi, Hứa Mặc!"
Hứa Uyển Đình nhớ lại ngày sinh nhật đó, Hứa Mặc khúm núm lấy quà tặng, thận trọng đưa cho mình.
Bởi vì sau chuyện bảo vệ ngày hôm đó, Hứa Mặc đã có hơi e dè chị ta, thật sự không dám tới gần.
Lúc tặng quà cũng rất xấu hổ.
Hứa Uyển Đình không ngờ món quà này lại có ý nghĩa đặc biệt như vậy, thế nên chị ta chỉ nhìn thoáng qua rồi ném vào thùng rác.
Cuối cùng còn bị Hứa Mặc nhặt về, bỏ vào đáy ngăn kéo.
Từ trước đến nay Hứa Uyển Đình không nghĩ mình lại khốn nạn đến mức này.
Làm sao Hứa Mặc biết chị ta đã vứt bỏ món quà do hắn tỉ mỉ chọn lựa?
Hắn nhặt về bằng cách nào?
Lại còn cất giấu giống như bảo bối.
Hứa Uyển Đình không biết Hứa Mặc làm tất cả những chuyện này với tâm trạng gì!
Chị ta là sinh viên ba tốt, tốt nghiệp đại học danh tiếng, trong mắt người khác, từ nhỏ đến lớn chị ta luôn là một trong những người tài giỏi ưu tú nhất.
Chị ta luôn là kẻ thông minh lý trí, ngay cả chuyện điều hành một công ty lớn cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng chị ta chẳng ngờ một người miễn chê như mình lại làm ra chuyện tệ hại khủng khiếp như vậy.
Đúng!
Hứa Uyển Đình cảm thấy tất cả mọi chuyện quá đáng sợ.
Chị ta khó mà tưởng tượng cảm giác lúc ấy của Hứa Mặc là gì.
"Chị cả là thần tượng của ta!"
"Chị cả là người giỏi giang xuất sắc nhất!"
"Ta cũng muốn cố gắng học tập, cố gắng làm việc để trở thành một người giống như chị cả!"