“Hứa Mặc, mấy ngày nay chúng ta đều đi tìm ngươi! Trước tiên ngươi hãy cùng chúng ta về nhà đã” Hứa Tuyết Tuệ nhìn chằm chằm hắn.
Hứa Mặc nhìn chị ta, suy nghĩ một lúc, lấy ba lô ra, tìm ra một máy ghi âm cùng băng ghi âm kiểu cũ, đưa cho Hứa Tuyết Tuệ: “ Ta biết các ngươi nhiều lần đến trường học chỉ vì mục đích gì. Có phải là vì cái này! Dù sao, ta cũng không cần đến nó nữa.”
Hứa Mặc nói xong liền đưa cho Hứa Tuyết Tuệ: “Lấy về đi.”
Chị ta nhìn thoáng qua không khỏi giật mình: “Hứa Mặc, chúng ta không phải vì cái này. Ngươi… trước tiên ngươi hãy cùng chúng ta về nhà trước đã.”
“Không phải vì cái này?” Hứa Mặc cười lạnh một tiếng: “ Không phải chỉ là một cái máy ghi âm cùng máy cái băng ghi âm thôi sao. Ta cũng không dám dùng! Ta trả đồ cho ngươi. Từ nay về sau ta và ngươi không còn quan hệ.”
Hứa Tuyết Tuệ giật mình.
Cái máy ghi âm kiểu cũ và băng ghi âm này là lúc trước khi Hứa Mặc về nhà họ Hứa đã được Tạ Băng Diễm đưa cho.
Khi đó, Hứa Tuyết Tuệ cũng không tình nguyện. Vì đó là máy ghi âm cổ điển và băng đĩa âm nhạc mà chị ta đã giữ kỷ niệm suốt nhiều năm. Trong đó đều là những bài hát của chị ta. Lúc Tạ Băng Diễm lấy đi và tặng cho Hứa Mặc, Hứa Tuyết Tuệ oán trách thật lâu.
Hai năm trước, Hứa Tuyết Tuệ muốn lấy lại chiếc máy ghi âm này vì sợ rằng Hứa Mặc sẽ không trân trọng nó và làm hỏng máy ghi âm.
Nhiều lần chị ta sử dụng mọi biện pháp trực tiếp hay gián tiếp chỉ để ép Hứa Mặc trả lại nó cho chị ta.
Giờ đây khi hắn trả lại cho chị ta, Hứa Tuyết Tuệ bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Hứa Mặc, là ta có lỗi với ngươi…” Hai mắt của Hứa Uyển Đình ửng đỏ lên, mở miệng nói.
“Thôi đi!” Hứa Mặc vội vàng ngăn cản chị ta: “Ngươi đừng ở trước mặt ta làm cái trò mèo già khóc chuột nữa đi! Ta thừa biết các ngươi đang muốn làm gì! Các ngươi chỉ muốn lợi dụng ta để làm hài lòng Hứa Tuấn Triết. Ta nói cho các ngươi biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu. Hứa Uyển Đình, Hứa Tuyết Tuệ, các ngươi vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa. Các ngươi nên nhớ về sau các ngươi sẽ gặp báo ứng!”
“Hứa Mặc, tại sao ngươi lại nói ra những lời như vậy?” Hứa Tuyết Tuệ giật mình.
“Thế ta phải nói như thế nào? Hay ta phải quỳ xuống cầu xin ngươi? Ta phải làm như vậy có đúng không hả thưa cô chủ Hứa cao quý.” Hứa Mặc lạnh lùng nhìn Hứa Tuyết Tuệ: “Ngươi sẽ không nghĩ rằng là ta đã quên đi mọi thứ rồi đi? Đây cũng không phải là lần đầu tiên ngươi lấy lòng Hứa Tuấn Triết mà làm ra việc như thế đâu nhỉ?”
“Ngươi…” Hứa Tuyết Tuệ giật mình: “Ta không có! Chúng ta chỉ là muốn đưa ngươi trở về nhà! Trước tiên ngươi hãy cùng chúng ta về nhà!”
“Các ngươi muốn đưa ta trở về nhà?” Hứa Mặc khẽ cười, trong lời nói đầy sự trào phúng: “Hứa Tuyết Tuệ, ta thấy não của ngươi bị hỏng rồi à? Hay là ngươi vốn dĩ đã không có não? Tại sao ta lại phải theo ngươi về nhà của ngươi? Ngươi cùng ta có mối quan hệ gì sao? Ta nói cho ngươi biết, nhà họ Hứa các ngươi đối xử với ta như thế nào, một việc ta đều không quên! Các ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ bỏ qua một cách đơn giản như vậy!”
Hứa Uyển Đình giật mình: “Hứa Mặc, chúng ta thật lòng muốn đưa ngươi về nhà! Ba mẹ đầu đang tìm ngươi. Ngươi nên cùng chúng ta về nhà.”
Hứa Mặc nhìn chằm chằm vào chị ta: “Hứa Uyển Đình, ngươi nhất định sẽ hứng chịu báo ứng!”
Hứa Uyển Đình chấn động, lập tức ngây dại ra.
Nói xong, Hứa Mặc không thèm nhiều lời, né tránh bọn họ rồi đi về phía trước.
“Hứa Mặc!” Hứa Tuyết Tuệ nhất thời nóng giận nói: “Ba mẹ đều đang rất tức giận! Ngươi dám đi? Ba mẹ muốn ngươi phải về nhà!”
Hứa Mặc quay đầu nhìn chị ta một cái, nở nụ cười nói: “Hứa Tuyết Tuệ, ta nói cho ngươi biết, Hứa Mặc ta từ bé đã là đứa trẻ không có ba mẹ nên ta không còn gì để mất cả! Nhà họ Hứa các ngươi nếu dám khi dễ ta thì ta cho dù máu phun ra năm thước cũng phải liều mạng kéo các ngươi theo. Ta là cô nhi! Người thân của ta đều đã chết rồi. Tại thời điểm tám năm về trước họ chết hết rồi.”
Thân thể Hứa Tuyết Tuệ run mạnh, hai mắt trừng to.
“Các ngươi không có việc gì thì đừng có quấy rầy ta! Các ngươi càng tới gặp ta càng nhiều thì báo ứng sẽ càng nhiều. Các ngươi không trốn khỏi nó được đâu.” Hứa Mặc nói xong, quay người rời đi.
Sắc mặt Hứa Uyển Đình trở nên trắng bệch. Trong nháy mắt chị ta cũng không dám bước lên ngăn cản hắn, chỉ có thể đứng đấy mà sợ hãi.
Sắc mắt của Hứa Tuyết Tuệ cũng nhanh chóng thay đổi.
Hứa Mặc tiến vào trường học rất nhanh. Bọn họ cũng không thể đuổi theo, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Hai người không biết làm sao lên xe. Lúc này chỉ cảm thấy không gian thật tĩnh mịch, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.