Tạ Băng Diễm nghe vậy thì tức giận ngay lập tức: "Ta biết hắn đã trộm đồ! Hứa Đức Minh, chúng ta trở về phòng kiểm tra!"
Hứa Đức Minh cũng muốn xem Hứa Mặc đã lấy đi thứ gì trong nhà, vậy mà dám kiêu căng như thế. Ngay lập tức, ông ta gật đầu rồi đi theo Tạ Băng Diễm trở về kiểm tra đồ.
Gia đình bọn họ kinh doanh trang sức nên trong nhà có khá nhiều đá quý. Trong tủ của Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh cũng có không ít.
Sau khi Tạ Băng Diễm cùng Hứa Đức Minh kiểm tra thì không khỏi giật mình: "Không thiếu cái gì sao? Ta không tin, đưa danh sách cho ta, ta sẽ tự so sánh!"
"Vâng ạ!" Hai người nhanh chóng so sánh lại danh sách, nghiến răng nghiến lợi khi phát hiện ra không thiếu bất kì một món trang sức hay vòng cổ nào.
"Rốt cuộc là hắn đã lấy trộm của ai?"
Tạ Băng Diễm nghĩ đến điều gì đó, nâng mặt lên nhìn chằm chằm Hứa Uyển Đình: "Con cả, ngươi lập tức thông báo cho con hai, con ba, con tư, con năm, con sáu xem ai đã mất đồ? Ta muốn biết Hứa Mặc đã lấy trộm bao nhiêu tiền trong cái nhà này?"
Hứa Uyển Đình nghe vậy, trong lòng chị ta càng thêm buồn bực, khụt khịt nói: "Em ba nói rằng đã bị mất một chiếc nhẫn trị giá ba mươi ngàn tệ! Em tư và những người khác thì chưa nói gì hết!"
"Còn ngươi thì sao?" Tạ Băng Diễm nhìn chăm chú vào chị ta.
Hứa Uyển Đình lắc đầu: "Ta cũng không! Hơn nữa em ba bị mất nhẫn cũng không thể chứng minh được rằng Hứa Mặc đã lấy!"
"Chết tiệt!"
"Ngoài ra, hôm qua cảnh sát đã điều tra Hứa Mặc! Hình như mấy hôm nay Hứa Mặc đã lợi dụng cơn bão để kiếm được không ít tiền!" Hứa Uyển Đình suy nghĩ một chút rồi vẫn nói ra.
"Hắn kiếm được tiền bằng cách nào?" Tạ Băng Diễm thấy mình không tìm được chứng cứ thì có chút tức giận.
“Hắn đang bán lại tôm sống và cua sống ở chợ thức ăn. Người ta nói rằng anh ấy đã mua chúng trước khi cơn bão ập đến. Hắn đợi giá tăng sau cơn bão và kiếm được gần gấp đôi lợi nhuận! Ta ước tính hắn đã kiếm được mấy chục ngàn tệ! Ngoài ra, vài ngày trước, hắn và bạn bè cũng đang tích trữ chuối và nhãn. Cảnh sát cho biết giá chuối và nhãn đã tăng hơn gấp đôi, Hứa Mặc đã lợi dụng chênh lệch giá mà kiếm được thêm hàng chục ngàn!"
"Cái gì?"
Lời này vừa nói ra, cả Hứa Đức Minh lẫn Tạ Băng Diễm đều có chút bất ngờ.
Trong suy nghĩ của họ, Hứa Mặc luôn là một kẻ vô dụng, làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ? Đừng nói đến con cả Hứa Uyển Đình và con hai Hứa Tuyết Tuệ mà ngay cả người nhỏ nhất là Vương Tuấn Triết ,hắn cũng không thể nào sánh được.
Hắn còn có biết tính toán kiếm tiền bằng cách bán lại ư?
"Đây là kết quả điều tra của cảnh sát! Ngoài ra còn một số đoạn video cho chúng ta biết được rằng trong những ngày bão đấy, hắn không hề biến mất mà chạy tới chạy lui để kiếm thêm tiền!" Hứa Uyển Đình kiên nhẫn giải thích.
Tạ Băng Diễm ngạc nhiên, sau đó bà ta cười lạnh: "Vậy vừa nãy không thể trách hành động chĩa dao vào cha ngươi và ta của hắn được rồi! Hóa ra, hắn dám làm như thế là vì cảm thấy mình kiếm được tiền, lông cánh cũng đã cứng rồi nên nghĩ bản thân không cần cái nhà này nữa!”
“ Mẹ, có lẽ lần này Hứa Mặc nghiêm túc đó! Hắn sẽ không trở lại nhà mình nữa!” Hứa Uyển Đình hít sâu một hơi.
“Không trở về nhà thì hắn có thể đi đâu được? Mới có kiếm được mấy chục ngàn đã tự cho mình là giỏi hả! Ta nói cho ngươi biết, mất đi nhà họ Hứa này, hắn sẽ chẳng còn gì hết!” Tạ Băng Diễm cắn răng, nói trong nỗi tức giân khôn cùng: “Dù sớm hay muộn thì hắn nhất định sẽ vác cái bộ mặt xám xịt đó trở về mà thôi! Khi đấy, ta nhất định phải đưa hắn vào khuôn khổ!”
“Uyển Đình, có phải ngươi còn biết những chuyện khác hay không?” Hứa Đức Minh bình tĩnh lại, nhíu mày nhìn Hứa Uyển Đình.
Hứa Uyển Đình nhìn bố chị ta, im lặng lắc đầu: “Những chuyện khác ta không biết!”
Mày Hứa Đức Minh vẫn không hề giãn ra bởi tiềm thức nói cho ông ta biết: Hứa Uyển Đình nhất định còn đang giấu chuyện gì đó. Nhưng nếu chị ta đã không muốn nói, ông tạm thời cũng không muốn hỏi thêm.
“Đúng rồi! Hứa Mặc hiện đang sống ở đâu? Có phải hắn đang thuê nhà không?” Tạ Băng Diễm đột nhiên nghĩ ra cái gì đó.
Hứa Uyển Đình gật đầu: “Hắn đã thuê một căn nhà ở ngoại ô thành phố!”
"Chú Lý, chú Lý!" Tạ Băng Diễm lập tức gọi chú Lý.
"Bà chủ, bà chủ gọi tôi đấy à?" Chú Lý đi đến.
Tạ Băng Diễm nói: “Ngươi nhanh chóng đưa con trai tôi và đội của ngươi ra ngoại ô thành phố rồi liên lạc với cảnh sát tìm nhà ngay lập tức! Ta phải khiến hắn không có chỗ để về!”
Sau khi chú Lý nghe xong thì có chút khó xử nhìn Hứa Đức Minh.
Hứa Đức Minh cũng cảm thấy do dự.