Chương 90: [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

Hắn vẫn còn một người chị, còn một người chị cả (1)

Phiên bản dịch 4480 chữ

Lúc đó, Hứa Mặc vẫn chưa được tìm thấy, hắn vẫn lang thang trong trại mồ côi, đi học ở trường.

Hứa Tuyết Tuệ tự cho mình là thông minh, học rộng hiểu cao nhưng chị ta lại không thể hiểu được nỗi khao khát của một đứa trẻ mồ côi đối với ba mẹ, đối với gia đình của mình!

Tất cả những gì hắn đã làm, đều dựa trên điều đó!

Hứa Tuyết Tuệ nhớ lại mọi thứ trong vòng bốn năm qua, lại kết hợp với nhật ký này, cuối cùng chị ta đã hiểu được tất cả.

Hứa Tuyết Tuệ không ngăn cản được nước mắt, nước mắt đã rơi đầy trên mặt.

Khi Hứa Mặc sống ở nhà họ Hứa, hắn hèn mọn nhỏ bé giống như một hạt bụi, luôn luôn điên cuồng nịnh nọt mọi người, lấy lòng chị cả, coi Hứa Uyển Đình là tấm gương. Hắn nói rằng chị cả là niềm tự hào và là thần tượng của hắn.

Hứa Mặc đã từng điên cuồng kính trọng chị cả.

Và hắn đối với Hứa Tuyết Tuệ cũng tương tự như vậy. Sự nồng nhiệt của Hứa Mặc đã khiến chị ta cảm thấy khó hiểu, đồng thời cũng khiến chị ta cảm thấy khó chịu.

Hứa Mặc đã lén lút chạy vào phòng của mẹ để ngủ, chỉ để cảm nhận một ít hơi ấm từ ba mẹ.

Hứa Mặc từng mong muốn khao khát như thế chỉ để có được một chút hơi ấm đó.

Nhưng cuối cùng hắn lại không có gì hết

Và hiện tại cũng không có gì hết!

Không có một ai mong đợi Hứa Mặc về nhà, không có một ai mong đợi được nhìn thấy hắn!

Trong lòng hắn cũng không còn một chút mong đợi nào nữa!

"Ta mới là đứa con hoang đúng không?"

"Ngươi nói rất đúng. Ta chính là một đứa con hoang hoặc là súc sinh! Bởi vì ba mẹ ta chính là loại người như thế! Bọn họ là loại người như thế nên đương nhiên ta cũng giống họ rồi!"

"Hu hu!"

Nước mắt của Hứa Tuyết Tuệ lại rơi xuống, hoàn toàn không thể kiềm nén được nữa!

Bây giờ chị ta thực sự cảm nhận được nỗi tuyệt vọng đó!

Mà bọn họ, đều là nguyên nhân chính của tất cả mọi thứ!

Chị ta run rẩy khóc to, bấm điện thoại gọi cho Hứa Uyển Đình.

"Chị!" Hứa Tuyết Tuệ không nhịn được nữa.

Hứa Uyển Đình nghe được tiếng khóc của chị ta, không nói gì, chỉ trầm giọng: "Ừm!"

Thanh âm ở đầu bên kia rõ ràng cũng đã mang theo tiếng khóc nức nở rồi!

"Chúng ta đã làm cái gì vậy chứ? Sao chúng ta lại làm những chuyện này? Rốt cuộc là tại sao chúng ta lại làm như vậy?" Hứa Tuyết Tuệ khóc nói: "Chị, ngươi đã biết chuyện này rồi sao? Ngươi biết chuyện này từ lúc nào?"

"Mấy ngày trước!" Hứa Uyển Đình nói.

"Chị, ta không nghĩ đến chuyện sẽ thành ra như vậy! Ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này! Ta biết bản thân hắn rất khác, không giống chúng ta, nhưng mà ta không nghĩ đến! Ta cũng không hề biết những đứa trẻ mồ côi sẽ như thế nào?" Hứa Tuyết Tuệ khóc nói ra: "Hu hu hu, ta không biết, ta không có nghĩ đến chuyện này, ta cũng chỉ là nghe nói qua, ta vốn dĩ cũng không hiểu những thứ này mà!"

"Ta cũng không hiểu!" Hứa Uyển Đình nói.

"Nhưng chúng ta đã làm cái gì chứ?" Hứa Tuyết Tuệ lớn tiếng khóc.

Hứa Uyển Đình không nói, cố gắng hít mũi một cái, nước mắt đã rơi đầy mặt.

"Hắn đã từng rất nhiều lần muốn đi công ty của ta nhìn xem ta làm việc!"

"Vốn dĩ hắn có quyền này!"

"Hắn là em trai ta, tương lai cái công ty kia cũng có một phần của hắn!"

"Ta lại không cho hắn đi vào!"

Hứa Uyển Đình dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi nói: "Tên bảo vệ kia nhìn hắn không vừa mắt, đã đánh hắn ngã trên mặt đất, hắn ngồi trên mặt đất một lúc lâu rồi mới đi!"

"Từ đó hắn không còn đến công ty của ta nữa, mà chỉ dám đứng từ xa len lén nhìn ta!"

"Oa!"

Hứa Tuyết Tuệ không nhịn được nữa khóc nấc lên.

"Tại sao lúc đó ta lại không để cho hắn vào chứ? Rõ ràng hắn là em trai ruột của chúng ta mà, hắn có quyền đi vào xem! Hắn đã từng thích đến công ty như vậy, vậy mà đến một lần được vào trong cũng không còn có!" Giọng của Hứa Uyển Đình càng ngày càng thấp, vô cùng áp lực.

Hứa Tuyết Tuệ cũng không thể đè nén được tiếng khóc nói: "Đêm hôm đó trời mưa rất to, ta cùng bạn thân ở trong phòng khách tổ chức sinh nhật, thật ra ta biết hắn ở bên ngoài không dám về nhà!"

"Tuyết Tuệ, ta biết chính ngươi làm hư chiếc xe thể thao kia!"

"Ta cũng biết, hắn vẫn luôn muốn chạm vào chiếc xe kia một chút!" Hứa Tuyết Tuệ khóc lên: "Nhưng mà hắn không dám, hắn vẫn luôn không dám chạm vào nó, chỉ dám trốn ở trên tầng hai len lén nhìn trộm! Hắn cảm thấy đó là chiếc xe xinh đẹp nhất trên thế giới, chị hai của hắn lái chiếc xe xinh đẹp nhất. . ."

"Hắn đã từng lén đến trường học của ta, đi dạo trong khuôn viên trường đại học, đi thăm quan thư viện! Sau đó chạy đến lớp của ta, lén vào lớp học! Trước đó ta không hiểu tại sao hắn lại làm như thế? Ta vẫn luôn không hiểu! Tại sao ta lại hiểu chuyện này chứ?"

Bạn đang đọc [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    71

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!