Chương 18: Động tâm
Mấy món ăn Hạ Thiệu Nhiên gọi trước đó trong chốc lát liền được mang ra, hai chén cơm cùng với mấy món đồ ăn nóng hổi còn bốc khói nghi ngút. Tuy rằng nhìn qua cách bày trí không tồi, nhưng so với những món ăn đa dạng đủ màu sắc được chế biến bày trí tinh xảo ở những nhà hàng cao cấp thì những món ăn này trông chỉ như những món ăn gia đình thông thường.
Nghiêm Cẩn dưới ánh mắt mong chờ của Hạ Thiệu Nhiên, nhấc đũa gắp chút khoai tây sắt sợi trộn dấm đưa vào trong miệng, hương vị thanh thúy ngon miệng, vị mặn vừa phải, vị chua của dấm cũng như gãi đúng chỗ ngứa, nhiều một chút thì quá chua mà thiếu một chút lại quá nhạt. Ăn ngon đến mức Nghiêm Cẩn còn chưa nuốt hết miếng đầu tiên trong miệng lại nhấc đũa gắp tiếp miếng thứ hai.
Động tác của Nghiêm Cẩn khiến cho Hạ Thiệu Nhiên vẫn luôn ở trạng thái hồi hộp lo âu cuối cùng cũng được thả lỏng xuống, liền vội vàng giới thiệu cho Nghiêm Cẩn ăn thử món khác.
Nghiêm Cẩn lần lượt nếm thử từng món ăn mang ra ở trên bàn, sau đó thì không cần Hạ Thiệu Nhiên phải chủ động mời mọc nữa, Nghiêm Cẩn căn bản là luyến tiếc không muốn buông đũa, một miếng lại một miếng gắp đồ ăn cho vào trong miệng, hình tượng quý công tử lãnh đạm ưu nhã ngày thường cơ hồ đều không còn sót lại chút gì.
Hạ Thiệu Nhiên nhìn Nghiêm Cẩn ăn cao hứng như vậy, liền cũng yên tâm cúi đầu xuống mà bắt đầu ăn cơm. Vốn trước đó Hạ Thiệu Nhiên không ăn gì mà đến bữa tiệc cộng thêm hai lần nôn ra, bụng cậu hiện tại trống rỗng réo ầm ĩ, hơn nữa cậu lại yêu thích đồ ăn của cửa tiệm này, liền không giữ ý nữa mà cúi đầu ăn ngấu nghiến, bộ dạng tham ăn háu đói so với Nghiêm Cẩn chẳng hề thua kém.
Bình thường hai người đi tham dự yến hội, xung quanh đều là những nhân sĩ cao quý trong giới thượng lưu, ở bầu không khí như vậy, mỗi một cử chỉ hành động thời thời khắc khắc đều bị người khác để ý, chỉ một động tác lời nói đều phải hết sức chú ý thận trọng, nếu không liền sẽ bị người khác cười nhạo nói cử chỉ thô tục không biết lễ tiết.
Nhưng cái quán ăn nhỏ ven đường vốn bị Nghiêm Cẩn cho là nơi chợ búa ồn ào hoạt náo này, tuy nói giờ phút này xung quanh vẫn là những vị khách ăn thô dã lớn tiếng ồn ào, nhưng không ai thèm biết đến quá nhiều những lễ nghi phiền phức, ăn ăn uống uống không hề cố kỵ, khi cao hứng thì bưng chén rượu lên thoải mái ngửa đầu uống cạn... Thế nhưng loại không khí ồn ã tùy tiện này ngược lại khiến cho hai người hoàn toàn thả lỏng tâm tình, không kiêng kỵ hình tượng mà thoải mái dùng cơm.
Mấy món ăn Hạ Thiệu Nhiên gọi trước đó rất mau đã bị ăn sạch dĩa, lại kêu phục vụ đến gọi thêm mấy món đồ ăn nữa, hai người tiếp tục cắm cúi ăn.
Sau khi ăn xong bữa cơm tối này, Nghiêm Cẩn còn giữ lại một chút hình tượng lấy khăn giấy ra động tác ưu nhã lau lau miệng, còn Hạ Thiệu Nhiên thì hoàn toàn không có chỗ nào kiêng kẽ, ăn đến bụng no căng nhô lên, cả người thả lỏng ngã lưng ra ghế mà thở.
Ợ! Hạ Thiệu Nhiên ợ no một cái, còn dùng lưỡi liếm đi phần thức ăn còn dính ở bên miệng. Kỳ thật là do ở trước mặt Nghiêm Cẩn mới như vậy chứ nếu như là một người nào khác có quen biết, Hạ Thiệu Nhiên sẽ chẳng bao giờ để lộ một mặt khác như vậy của mình. Hạ Thiệu Nhiên từ nhỏ đã mỗi ngày luôn chạy theo sau quấn lấy Nghiêm Cẩn, mặt tốt mặt xấu gì của cậu cũng đều bị Nghiêm Cẩn từng nhìn thấy qua, dần dần, Hạ Thiệu Nhiên tuy rằng thích Nghiêm Cẩn, nhưng hai người ở chung với nhau lâu như vậy, mỗi khi chỉ có mặt hai người, cậu cũng sẽ không cố tình làm ra vẻ giữ hình tượng, huống gì hai người cũng đã lên giường với nhau, bộ dạng khi cả hai trần truồng điên cuồng làm tình cũng đã thấy qua, cũng không cần thiết phải tỏ ra thanh cao ưu nhã làm gì.
Hạ Thiệu Nhiên thì thoải mái vô tư rất đỗi tự nhiên, thế nhưng biểu tình trên khuôn mặt lãnh đạm của Nghiêm Cẩn lại có chút không nhịn được. Khi còn nhỏ Hạ Thiệu Nhiên là một đứa nhỏ khả ái hoạt bát không bao giờ chịu ở yên một chỗ, nhưng khi lớn lên cậu cũng đã là một nam nhân thành thục ổn trọng thu liễm rất nhiều, hiện tại cái bộ dạng không có chút hình tượng nào thế này, rất nhiều năm rồi Nghiêm Cẩn cũng không gặp qua nữa.
"Mỗi lần tới quán ăn này xong là giống như mang bầu mấy tháng í, coi bụng tôi nè, nhìn sao cũng thấy giống bầu hơn ba tháng." Hạ Thiệu Nhiên vuốt vuốt cái bụng nhỏ nhô lên của chính mình, bỉu môi lầm bầm như oán giận.
"Bệnh thần kinh!" Nghiêm Cẩn trách cứ một câu, tuy rằng biểu tình trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng trong mắt rõ ràng hiện lên ý cười.
"Nghiêm Cẩn!" Ý cười này trong mắt Nghiêm Cẩn khiến cho trong phút chốc cả khuôn mặt Hạ Thiệu Nhiên đều sáng bừng lên.
"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về thôi." Nghiêm Cẩn thu lại ý cười trong mắt, từ chỗ ngồi đứng lên đi ra khỏi cửa tiệm.
Hạ Thiệu Nhiên cũng nhanh chóng đứng lên đi theo.
Xe Hạ Thiệu Nhiên vẫn còn để ở khách sạn, Nghiêm Cẩn nhìn đồng hồ thấy giờ này cũng đã khuya, liền nói với Hạ Thiệu Nhiên sẽ trực tiếp đưa cậu về nhà, ngày mai sẽ đến khách sạn lấy xe.
Dọc đường đi, Hạ Thiệu Nhiên cố ý ngã người xuống ghế dựa, đem cái bụng nhỏ ưỡn ra thật to, giả bộ giống như dáng vẻ của một bà bầu, vừa vuốt vuốt cái bụng của mình vừa nói lung tung tào lao trên trời dưới đất, tìm cách để chọc cho Nghiêm Cẩn vui vẻ.
Không để ý đến sức khỏe của bản thân mà giúp hắn đỡ rượu, không màng đến hình tượng của bản thân để chọc hắn vui vẻ, Hạ Thiệu Nhiên đối với hắn tốt như thế nào, tự thân Nghiêm Cẩn đều biết rất rõ ràng, cho dù hắn có lãnh đạm hờ hững với cậu đến cách mấy, nhưng trong lòng làm sao có thể không nổi lên gợn sóng.
"Đừng có náo động nữa, tôi đang lái xe đấy." Bất quá sau khi Hạ Thiệu Nhiên nháo quá mức, ảnh hưởng đến tầm mắt Nghiêm Cẩn lái xe, cho dù biết Hạ Thiệu Nhiên vì muốn chọc cho mình vui vẻ, Nghiêm Cẩn cũng vẫn là làm mặt lạnh răn dạy một câu.
"Ừm." Hạ Thiệu Nhiên giống như đứa trẻ làm sai vội vàng cúi đầu nhận lỗi rồi ngoan ngoãn ngồi yên.
Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên hơi bĩu một, bộ dáng của tiểu tức phụ (cô vợ nhỏ) bị ủy khuất, khóe miệng gợn lên một tia cong cong không dễ phát hiện ra....