Chín giờ tối.
Tại Học Viện Nghệ Thuật Tần Châu.
Hai tay của hắn ôm sau gáy, nằm trên sân cỏ bên cạnh thao trường của trường học, nhìn lên ánh sao.
——
Mảnh tinh không trước mặt giống địa cầu như đúc. Nhưng dù tìm được chòm sao Bắc Đẩu thì hắn cũng biết nơi đây không phải địa cầu, mà là một thời không song song. Nơi này gọi là Lam Tinh.
"Lâm Uyên, Học Viện Nghệ Thuật Tần Châu, đại học năm thứ hai hệ soạn nhạc."
Đây chính là thân phận mới của hắn sau khi xuyên việt.
Hắn thừa kế hết thảy ký ức của nguyên chủ, nhưng lại không nhớ kiếp trước mình tên gì, cũng không nhớ nguyên nhân mà mình xuyên việt. Hắn chỉ nhớ kiếp trước hình như mình là một họa sĩ, ký ức mông lung như một giấc mộng.
Cho nên hắn chỉ có thể đương nhiên mà xem mình thành "Lâm Uyên".
Quét qua trí nhớ của nguyên chủ.
Lâm Uyên không cảm thấy ngạc nhiên khi cái thế giới này có quỹ tích lịch sử hoàn toàn bất đồng với kiếp trước, lịch sử từ Tần Triều trở đi bắt đầu đi theo một quỹ tích khác. Phù Tô thừa kế sự nghiệp của Doanh Chính, dẫn Đại Tần Thiết Kỵ càn quét bốn phương tám hướng, cuối cùng Đông Phương làm Chúa tể thế giới, cho đến trăm năm trước bị Hạ Quốc càng thêm cường đại thay thế.
Toàn cầu thống nhất. Từ nay chiến tranh biến mất.
Ở mảnh ốc thổ không có chiến tranh này, nghệ thuật trở thành xu hướng chung được toàn xã hội theo đuổi. Nơi này có không khí văn hóa cực kỳ dày đặc. Điện ảnh, âm nhạc, hội họa, văn học, thư pháp... từng cái lĩnh vực liên quan đến nghệ thuật đều phồn vinh hưng thịnh đến mức địa cầu của hắn chưa bao giờ đạt tới!
"Một đế quốc lý tưởng!" Lâm Uyên hình dung như vậy. Càng lý tưởng hơn khi hắn là người làm nghệ thuật.
Tuy nhiên Miền Đất Hứa này có lý tưởng như thế nào đi nữa, thì cũng vẫn sẽ tồn tại những số phận không may mắn. Nguyên chủ của Lâm Uyên chính là ví dụ cho số phận ấy.
——
Hắn mắc phải "bệnh nan y".
Không sai, chính là danh từ xuất hiện với tần số cực cao trong các bộ phim truyền hình, cứ mỗi lần xuất hiện thì y như rằng một chậu máu chó tưới xuống.
Đây là phát hiện của Lâm Uyên sau khi chuyển kiếp. Hắn xuyên không vào một cỗ thân thể không còn sống được bao lâu nữa, bác sĩ đã tuyên bố án tử hình cho hắn từ rất sớm:
"Đứa nhỏ này không sống quá 25 tuổi."
Đây là nỗi đau mà nguyên chủ không thể chịu đựng nổi, cho nên hắn lựa chọn uống thuốc ngủ tự sát, cũng là nguyên nhân khiến cho Lâm Uyên có thể trở thành chủ nhân mới của cỗ thân thể này. Nguyên chủ năm nay mười chín tuổi, vậy là hắn chỉ còn dư lại không nhiều thọ mệnh.
——
Bởi vì sợ chết cho nên mới lựa chọn tử vong?
Lâm Uyên vốn dĩ cũng cho rằng đây là lý do khiến nguyên chủ lựa chọn tự sát. Nhưng đến khi hắn điều tra sâu hơn và tìm hiểu ký ức của nguyên chủ, hắn mới biết sự tình càng phức tạp hơn so với mình tưởng tượng.
Nguyên chủ mồ côi cha. Cha hắn đã bị bệnh qua đời từ rất sớm, mẹ hắn một thân một mình nuôi hắn lớn.
Nguyên chủ từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, hở một tí là lên cơn sốt đến hôn mê, vì chữa bệnh mà hắn ba ngày nằm viện hai lần, toàn bộ chi tiêu chỉ dựa vào một mình mẹ gánh vác.
Có tiền là đi mượn.
Có tiền là mẹ kiếm.
Vì nuôi hắn lớn, mẹ không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực, đừng nói đến việc nguyên chủ còn có một chị gái và một cô em gái.
——
Chị gái và em gái hắn cũng rất hiểu chuyện. Bởi vì quan hệ với nguyên chủ nên các cô chưa từng trải qua khoảng thời gian tốt đẹp gì.
Vì sớm phải đi kiếm tiền phụ giúp gia đình, chị gái hắn đã bỏ qua cơ hội đi học nghiên cứu sinh.
Vì để giảm bớt gánh nặng gia đình, em gái hắn từ nhỏ đã bắt đầu mặc lại quần áo cũ của chị.
Mà giọt nước cuối cùng làm tràn ly chính là… Nguyên chủ đã mất đi tư cách theo đuổi ước mơ.
Ước mơ của hắn là trở thành một ca sĩ nổi tiếng.
Hắn vốn là sinh viên hệ thanh nhạc, trời sinh đã nắm giữ giọng hát mạnh mẽ, trong giới chuyên nghiệp cũng ít có người nào có thể sánh bằng. Nhưng vào năm thứ nhất đại học, bệnh của hắn lại phát tác một lần nữa. Lần phát tác này đưa đến hậu quả rất tồi tệ, đó là nguyên chủ không cách nào ca hát được nữa.
Cuống họng hắn bị cháy hỏng, không cách nào chịu được huấn luyện thanh nhạc cường độ cao và liên tục, đừng nói tới việc thực hiện cao âm mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Bất đắc dĩ, hắn đành chuyển đến hệ soạn nhạc, cũng chẳng phải hệ mà hắn am hiểu.
Hơn nữa hắn lựa chọn tự sát ở năm thứ hai đại học này không chỉ là do giấc mộng của hắn gặp phải đả kích, mà còn là vì hắn không muốn lại liên lụy đến người nhà. Sinh mệnh một khi đã bắt đầu đếm ngược, từng giây từng phút trôi qua đều là hành hạ.
Tiêu hóa từng ký ức buồn thương...
Lâm Uyên sau khi xuyên việt tới hoàn toàn có thể lý giải quyết định của nguyên chủ, hắn không cách nào đứng ở mặt đạo đức mà chỉ trích nguyên chủ quá yếu hèn.
Chỉ có thể nói, mỗi người đều có nỗi khổ của bản thân, mà nỗi khổ của vài người càng thêm khó có thể chịu đựng khi so sánh với những người khác. Điều này cũng có ý nghĩa tương tự với câu nói của Đức Phật "Đời là bể khổ".
Nhưng bây giờ Lâm Uyên hắn sẽ không lựa chọn tự sát.
Mặc dù hắn thừa kế cỗ thân thể này, lại còn là cỗ thân thể rất khó sống qua 25 tuổi, nhưng ít ra còn vài năm để giày vò mà. Hắn có trách nhiệm phải bù đắp những khó khăn vất vả mà thân nhân của "Lâm Uyên" đã phải hi sinh vì hắn.
Chép chút bài hát.
Chép vài bài thơ.
Chuyên chở văn hóa.
Kiếm thêm ít tiền, giúp mẹ và chị gái, em gái hưởng phúc.
Đúng, Lâm Uyên đã rất khó sửa đổi số mạng bị bệnh nan y của mình, nhưng với thời gian còn lại không nhiều này, hắn có lẽ có thể thay đổi vận mệnh của người nhà.
Suy nghĩ này lấp đầy óc hắn, Lâm Uyên không phân biệt được đây là ý chí của nguyên chủ hay là nguyện vọng của chính bản thân mình.
Có lẽ thứ mà hắn thừa kế tuyệt không chỉ đơn giản là trí nhớ của nguyên chủ, mà còn bao gồm toàn bộ hỉ nộ ái ố, cùng phần liên kết huyết mạch thần kỳ kia.
Mà Lâm Uyên cũng không kháng cự loại cảm giác như vậy.
Nhưng khi hắn định nhớ lại một ít tác phẩm nghệ thuật kiếp trước, lại kinh ngạc phát hiện chính mình không nhớ cái gì cả. Dường như cũng đã quên chính mình kiếp trước tên gọi là gì. Kiếp trước như một giấc mộng. Vừa tỉnh giấc đã chẳng còn lại gì.
Ý nghĩa của việc mình được xuyên việt đến đây không biết là gì?
Trong lòng Lâm Uyên tự hỏi như thế, sau đó trong đầu của hẵn bỗng vang lên một âm thanh máy móc:
【 Kiểm tra huyết dịch, kiểm tra gen, kiểm tra đồng tử. Độ phù hợp 99,36%. Phù hợp tiêu chuẩn. Lựa chọn kho tài liệu. Địa cầu - Thái Dương Hệ. Hệ thống đang khóa chặt. 】
Hệ thống?
Lâm Uyên biết.
Mặc dù ký ức chi tiết cũng mơ hồ nhưng kiếp trước xem qua nhiều tiểu thuyết mạng hệ thống lưu, hắn vẫn có ấn tượng và biết đây là bàn tay vàng. Có thể đây chính là ý nghĩa mà hắn xuyên việt.
Không suy nghĩ lung tung nữa, hắn yên lặng chờ đợi hệ thống mở ra. Cũng không lâu sau, âm thanh máy móc kia lại vang lên lần nữa trong đầu hắn:
【 Gia trì thành công, hệ thống nghệ thuật hoàn thành khóa lại! 】
"Chào Hệ thống!"
Lâm Uyên chủ động chào hỏi.
【 Chào ký chủ, chúc mừng ngài đã kết nối với hệ thống nghệ thuật, hệ thống sẽ dùng hết khả năng để trợ giúp ngài trở thành đệ nhất nghệ thuật gia tại Lam Tinh, ngài có thể thông qua suy nghĩ trong đầu để tiến hành trao đổi cùng hệ thống, hiển thị bên dưới chính là các tin tức liên quan đến ngài.】
Âm thanh máy móc dừng lại. Trước mắt Lâm Uyên xuất hiện các con chữ trong suốt.
【 Tuổi tác: 19 】
【 Tuổi thọ: 22 】
【 Hội họa: 45 】
【 Văn học: 105 】
【 Âm nhạc: 1038 】
【 Tổng hợp: 1188 】
【 Còn lại: Chờ đợi mở ra 】
【 Chú thích: Trừ tuổi tác cùng tuổi thọ ra, mỗi thông tin hiển thị ra loại trị số đại biểu ý nghĩa là danh vọng. Danh vọng được tính dựa trên độ công nhận của ngoại giới và chuyên gia trong lĩnh vực tương ứng. Trên lý thuyết sẽ không có giá trị hạn mức tối đa. Danh vọng giá trị càng cao, kí chủ đạt được lợi ích càng nhiều.】
Tuổi thọ là 22?
Dường như hệ thống biết được ý nghĩ của Lâm Uyên.
Lại một hàng chữ mới xuất hiện: 【 25 tuổi là tuổi tác trên lý thuyết mà kí chủ có thể sống đến cực hạn, cân nhắc tình huống thực tế, kí chủ sống tối đa là hai mươi hai tuổi. Hơn nữa kí chủ sẽ nằm liệt giường vào năm hai mươi mốt tuổi.】
"Có thể chữa trị được không?"
Lâm Uyên đặt câu hỏi trong lòng.
Hệ thống:【 Khi danh vọng của kí chủ đạt đến danh vọng tiêu chuẩn nhất định sẽ nhận được sự chữa trị từ hệ thống. Thông qua vài lần chữa trị có thể hồi phục sức khỏe. Mỗi lần đi đến giá trị danh vọng nhất định, hệ thống cũng sẽ nhắc nhở kí chủ.】
Nghĩa là có thể chữa trị, dù không thể một lần liền khỏi. Đúng là bệnh nan y mà!
Hắn chợt nhớ ra một thứ, lập tức thuần thục yêu cầu: "Gói quà đại tân thủ đâu?"
"..."
Có lẽ không lường trước được độ thông thạo của Lâm Uyên, hệ thống có chút theo không kịp, nó trầm mặc mấy giây mới đáp lại:
【Gói quà đại tân thủ đã gửi đến thương khố của kí chủ. 】
"Tiến vào thương khố."
Lâm Uyên vừa nghĩ đã thấy trước mắt xuất hiện giao diện chứa đồ giả tưởng tương tự như ba lô trong trò chơi, trong ô lưới thứ nhất rõ ràng đã xuất hiện một đoạn thu âm có ghi tên bên ngoài: « Sinh Như Hạ Hoa » .
Gói quà đại tân thủ chính là một ca khúc?
Làm ơn bỏ chữ "đại" đi có được không?
Nội tâm của Lâm Uyên thầm khinh bỉ, đồng thời nghe thử bài hát một lần. Chỉ là khúc nhạc dạo vừa vang lên, hắn đã chắc chắn đây chính là bài hát trong trí nhớ của mình.
Trên thực tế, trong nháy mắt khi hắn mở ra bài hát này, trí nhớ kiếp trước về bài hát đã dâng lên trong lòng hắn ngay lập tức. Trước đó hắn vốn chẳng thể nhớ nổi một cái gì, đây có lẽ là thiết lập của hệ thống nghệ thuật.
Lâm Uyên ước chừng đã biết sáo lộ của hệ thống rồi.
Cái gọi là giá trị danh vọng đại khái chính là khi mình phát hành ca khúc, đạt được đủ loại công nhận từ công chúng, khi loại công nhận này đi đến cấp bậc nhất định thì mình có thể được trị bệnh rồi.
Thật đúng là thiết lập qua loa lấy lệ a.
Hệ thống dường như rất bất mãn đối với việc thầm khinh bỉ của Lâm Uyên, liền kịp thời bổ sung một cái thiết lập:
【Khi kí chủ đạt được giá trị danh vọng, còn có thể đạt được cơ hội bốc thăm, tỷ lệ trúng thưởng cực cao】
"Ồ.”
Lâm Uyên phản ứng rất bình thản.
Hắn đang suy nghĩ về ca khúc.
Hắn đã bị hư dây thanh quản, mặc dù bài hát « Sinh Như Hạ Hoa » này có yêu cầu âm vực không cao nhưng dựa theo lời dặn của bác sĩ, Lâm Uyên không thể ca hát được.
Tuy nhiên chuyện này không làm khó được hắn. Chính mình hát không được thì giao cho người khác hát thôi.
Chỉ cần có thể đạt được danh vọng là được, mặc dù từ đạo lý mà nói, làm nghề ca sĩ càng dễ nổi danh hơn, nhưng Lâm Uyên cũng không thích nổi danh làm gì, thậm chí có chút chán ghét nổi tiếng ——
Hắn cũng không biết tại sao.
Có thể là chịu ảnh hưởng từ kiếp trước chăng?
Cho dù Lâm Uyên không nhớ rõ trí nhớ kiếp trước nhưng hắn có thể mơ hồ cảm giác được kiếp trước mình hẳn cũng là người rất lợi hại, nói không chừng còn có thành tựu nhất định đấy.
Bài hát này xem ra rất thú vị. Ít nhất nó thích hợp với tình huống của nguyên chủ.
Nghĩ tới đây Lâm Uyên bỗng nhiên có chút hiếu kỳ hỏi: "Hệ thống, ta xuyên việt đến cái thế giới này, vậy kiếp trước của ta trực tiếp biến mất khỏi địa cầu sao?"
Hệ thống:【Trao đổi nhân sinh】
Hệ thống đã thăm dò suy nghĩ của Lâm Uyên, người này năng lực tìm hiểu phi thường cường đại và năng lực tiếp nhận cũng rất lợi hại, thích đơn giản trực tiếp, không cần phải giải thích quá nhiều, cho nên nó cũng bắt đầu lời ít mà ý nhiều.
"Trao đổi nhân sinh sao!"
Ánh mắt của Lâm Uyên chợt lóe, rồi hắn lộ ra nụ cười êm ái. Cảm giác có người thay thế mình sống tiếp thực ra cũng tốt.
Rất nhiều chuyện hắn không nhớ nổi, nhưng những ký ức kiếp trước vẫn hiện lên các đường nét mơ hồ, Lâm Uyên đại khái có thể phác họa ra. Tuy không được tốt lắm nhưng cũng không đến mức tệ hại.
Thực ra nhân sinh có tệ hại hơn nữa thì vẫn tốt việc hơn sinh mệnh đang tiến vào quá trình đếm ngược, chúc cho người xa lạ kia cũng có thể có một hệ thống, để cuộc đời của hắn được tái hiện một lần nữa, Sinh Như Hạ Hoa.
——
Ít nhất, chúng ta vẫn đang tồn tại!
Giờ khắc này Lâm Uyên nhớ lại kiếp trước có một bài thơ nhỏ của nhà thơ Thagore, trong đó có một câu: "Hãy để cuộc đời đẹp như hoa mùa hạ, và cái chết đẹp như lá mùa thu."