Chương 48: [Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Trà Sữa

Phiên bản dịch 7776 chữ

Lâm Uyên cũng biết việc «Võng Vương» nổi tiếng rồi, bởi vì gần đây lần nào gặp, Giản Dịch cùng Hạ Phồn cũng thảo luận quyển sách này.

Nhất là Giản Dịch. Hắn vừa cùng Hạ Phồn thảo luận tiểu thuyết, vừa không quên đả kích Lâm Uyên: “Ngươi bây giờ biết Siêu Tân Tinh khó khăn rồi chứ? Sau này vẫn là chuyên tâm làm chuyện của ngươi đi, đừng nghĩ đến viết tiểu thuyết kiếm tiền. Trừ khi ngươi có thể giống Sở Cuồng, viết được loại sách hấp dẫn như «Võng Vương».”

Tựa hồ Giản Dịch cùng Hạ Phồn đã ngầm thừa nhận Lâm Uyên thất bại tại Siêu Tân Tinh. Dù sao đến hiện tại, Lâm Uyên cũng chưa đề cập tới việc Sở Cuồng kia chính là mình.

Ngoại trừ Giản Dịch cùng Hạ Phồn, biên tập viên Dương Phong cũng sẽ thường xuyên thông báo cho hắn thành tích của «Võng Vương», còn nghiêm túc đề xuất với hắn kéo dài dàn ý, để bộ tiểu thuyết này phát triển tiếp.

“Không thể.” – Lâm Uyên cự tuyệt rất dứt khoát.

Dương Phong dĩ nhiên không từ bỏ, ồn ào nêu ra một đống lớn chỗ tốt khi có thể tăng thêm số chữ:

“Thành tích của «Võng Vương» rất tốt, 100 vạn chữ quá ít, nếu kết thúc sớm thì rất đáng tiếc.”

“Không có biện pháp.” – Lâm Uyên lần nữa cự tuyệt.

Hắn dĩ nhiên biết đạo lý càng nhiều chữ càng kiếm được tiền, cũng rất đồng ý với một số quan điểm của Dương Phong, nhưng hệ thống chỉ cung cấp «Võng Vương» 100 vạn chữ.

Hệ thống có đưa ra giải thích: 100 vạn chữ là vừa vặn, thêm nữa liền nhạt.

Dương Phong cũng không có cách cương quyết yêu cầu Sở Cuồng. Bằng vào độ HOT của «Võng Vương», Sở Cuồng đã không phải tân Tiểu thuyết gia phổ thông rồi. Cho nên đối với sự từ chối của hắn, Dương Phong chỉ có thể thở dài:

“Vậy cũng tốt.”

Ở trong mắt Dương Phong, tính cách của Sở Cuồng phi thường tự do phóng khoáng!

Tiểu thuyết HOT như vậy, bảo 100 vạn chữ liền chỉ 100 vạn chữ, căn bản không suy nghĩ phát triển tiếp nội dung, dù là chính mình phân tích thấu triệt trước sau. Hắn là người mới, có lẽ chưa rõ ràng việc viết ra một tác phẩm nổi tiếng được độc giả đón nhận khó khăn thế nào.

Mà lúc này, trong sân trường.

Lâm Uyên chăm chú mở hệ thống xem thông tin, sau khi nhận được thông báo mới nhất, rốt cuộc hôm nay đã hoàn thành nhiệm vụ phát triển 10,000 điểm danh vọng văn học.

【 Nhiệm vụ hoàn thành: Phát triển toàn diện 】

【 Nội dung nhiệm vụ: Văn học danh vọng vượt qua 10,000 】

【 Thưởng nhiệm vụ: 03 Thanh Đồng bảo rương 】

Lâm Uyên suy nghĩ một lúc, nói: "Mở ra một Thanh Đồng bảo rương."

Thử chút vận may.

Một thanh đồng bảo rương mở ra, hệ thống dùng phụ đề xanh nhạt hiển thị:

【 Chúc mừng ký chủ nhận được bài hát «Bong Bóng» 】

«Bong Bóng» của Hứa Triết Bội?

Kết quả này chưa tốt lắm nhưng cũng không kém, nói chung chính là vận may tạm ổn. Vì vậy Lâm Uyên cất lại hai bảo rương, đợi ngày nào mình cảm giác vận khí bạo phát thì lôi ra mở tiếp.

Hiện tại hắn muốn đi ăn.

Lần này hẹn hắn đi ăn là Giang Quỳ. Lúc trước nàng vẫn ở Tề Châu thực hiện tuyên truyền cho «Ngư Long Vũ», gần đây mới quay trở lại Tần Châu.

Là bài hát của Tiện Ngư để cho nàng từ một người mới không có tiếng tăm, trở thành một ca sĩ xuất đạo đã có chút danh tiếng. Cho nên sau khi trở lại, chuyện đầu tiên Giang Quỳ muốn làm chính là mời một bữa cơm cảm ơn thật tốt Tiện Ngư.

Cũng giống như Tôn Diệu Hỏa, Lâm Uyên không hề cự tuyệt Giang Quỳ.

Hắn rất rất thích có người mời khách.

Chỉ là khi đến địa điểm hẹn, Lâm Uyên phát hiện nhà hàng này, lại chính là nơi lần trước hắn cùng với Tôn Diệu Hỏa tới.

“Tiện Ngư lão sư.”

Giang Quỳ là một tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp, hôm nay trước khi ra ngoài còn cố ý trang điểm, chính là hơi thấp chút, khi nói chuyện với Lâm Uyên loại cao tới 1m8 này, không tự chủ ngước đầu lên.

“Gọi ta Lâm Uyên là được.” – Lâm Uyên nói.

Giang Quỳ liền cười: “Vậy ta đây gọi Lâm Uyên lão sư.”

Lâm Uyên cũng không sửa lại, chọn một bàn ngồi xuống, kết quả còn chưa ấm mông, bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh vui vẻ:

“Học đệ?”

Lâm Uyên quay đầu, phát hiện người gọi lại là Tôn Diệu Hỏa, bên cạnh hắn còn đi cùng một nữ nhân trang điểm khá đậm.

“Ngươi về trước đi.” – Tôn Diệu Hỏa quay sang bạn gái mình bàn giao một câu. Cô gái rất bất mãn, lắc người dậm chân, đáng tiếc Tôn Diệu Hỏa thờ ơ không để ý tới, nàng chỉ có thể rời đi.

Tôn Diệu Hỏa ngồi xuống bên phải Lâm Uyên, mặt đầy ân cần: “Nếu đã gặp, vậy bữa cơm này để ta mời đi.”

“Tôn Diệu Hỏa, hôm nay là ta mời Lâm Uyên lão sư đi ăn.”

Giang Quỳ cùng Tôn Diệu Hỏa đều là người mới của Tinh Mang, có quen biết, bình thường quan với nhau cũng không tệ.

Nhưng hôm nay, hai người ở nhà hàng vô tình gặp nhau, phân biệt ngồi hai bên trái phải Lâm Uyên, ánh mắt nhìn nhau lại có lửa văng khắp nơi.

“Là Giang Quỳ mời.” – Lâm Uyên cũng không nhận thấy hai người có gì khác thường.

Giang Quỳ lộ ra nụ cười, liếc mắt đắc ý nhìn Tôn Diệu Hỏa, sau đó gọi một bàn thức ăn. Nàng gọi còn liều mạng hơn Tôn Diệu Hỏa lần trước: “Lâm Uyên lão sư còn muốn gọi thêm gì không?”

“Cá Xuyên Giang, móng giò kho tàu, thêm hai phần cơm.” Tôn Diệu Hỏa mỉm cười liếc mắt nhìn Giang Quỳ.

“Ừm.” – Lâm Uyên gật đầu đồng ý.

Xem ra Tôn Diệu Hỏa rất biết sở thích của Lâm Uyên lão sư, Giang Quỳ nhất thời sinh ra một loại cảm giác nguy cơ: “Ngươi vừa rồi không phải ăn rồi ư? Hình như còn đi ăn cùng bạn gái.”

“Chúng ta chia tay.” - Tôn Diệu Hỏa nói giọng đương nhiên:

“Nàng lại không muốn để ta cùng học đệ ăn cơm, bạn gái như vậy ta cần làm gì?”

“...”

Giang Quỳ suýt nữa thì nội thương.

Ngươi thế nào lại có thể liếm chó như vậy!?

Rất nhanh thức ăn và cơm được mang lên, ba người cùng ngồi ăn. Mặc dù Tôn Diệu Hỏa vừa mới ăn cùng bạn gái, cũng không thấy hắn bị ảnh hưởng chút năng suất nào.

Cơm nước xong, Giang Quỳ vội vội chạy đi tính tiền, sợ bị Tôn Diệu Hỏa tranh giành.

Mặc dù chỉ là ăn xong bữa cơm, nhưng Giang Quỳ đã thấy công phu liếm của Tôn Diệu Hỏa. Trong lúc ăn Lâm Uyên lão sư nói hai ba câu, hắn có thể tiếp đến 20 câu, còn thỉnh thoảng cười to, phảng phất như nội dung Lâm Uyên lão sư nói hết sức hài hước.

Nguyên bản, Giang Quỳ mời Lâm Uyên ăn cơm, ngoài biểu đạt sự cảm tạ, cũng có một chút ý tưởng nịnh nọt Lâm Uyên lão sư. Ai không có thời điểm làm liếm chó đâu?

Mặc dù xác suất tương đối thấp, nhưng vạn nhất Lâm Uyên lão sư tâm tình tốt, lại cho mình một bài hát kha khá, không phải là kiếm bộn rồi?

Kết quả gặp Tôn Diệu Hỏa, nàng mới biết cái gì mới gọi là liếm chó chân chính!

Ra khỏi nhà hàng, Tôn Diệu Hỏa đề nghị: “Chúng ta đi xung quanh một chút đi, cũng để tiêu cơm.”

Lâm Uyên không ý kiến, Giang Quỳ tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến.

Đi mười lăm phút, Lâm Uyên nói: “Đi uống nước không?”

Xoạch!

Tôn Diệu Hỏa cùng Giang Quỳ đồng thời nhìn Lâm Uyên:

“Học đệ / Lâm Uyên lão sư, trà sữa được chứ?”

“Ừm.” – Lâm Uyên gật đầu một cái.

Sau đó, hai người kia biến mất tại chỗ như một cơn gió.

Năm phút sau, Tôn Diệu Hỏa xách cốc trà sữa trở lại: “Học đệ, trà sữa của ngươi.”

“Hô...” – Giang Quỳ vóc dáng thấp, chân tương đối ngắn, chạy so với Tôn Diệu Hỏa chậm một bước.

So với ta? Ngươi còn non một chút – Tôn Diệu Hỏa đắc ý quay lại nhìn nàng, nghĩ. Nhưng rất nhanh, hắn lại ngây người, miệng mở lớn.

Bởi vì trong tay Giang Quỳ, cầm ước chừng sáu cốc trà sữa trở lại, mặt quan tâm nói: “Lâm Uyên lão sư, không biết khẩu vị của ngươi thích loại nào, ta liền gọi mấy loại trong tiệm cho ngươi chọn.”

Lâm Uyên chọn một cốc vị xoài phô mai, sau đó nói: “Có phải quá nhiều hay không?”

Giang Quỳ khẽ mỉm cười: “Không nhiều.”

Vừa nói, nàng vừa đem những cốc trà sữa còn lại đưa tới cho mấy đứa bé đi ngang qua, chỉ Lâm Uyên: “Vị tiểu ca ca này mời các ngươi uống trà sữa nha.”

“Cảm ơn ca ca!”

Những tiểu bằng hữu đều có phụ huynh đi cùng, họ đều không lo lắng trà sữa có vấn đề gì, trực tiếp để bọn nhỏ cảm ơn một phen.

Không phải là liếm sao?

Ai không biết chứ.

Giang Quỳ quay đầu liếc mắt nhìn Tôn Diệu Hỏa, đây là chiêu tuyệt sát!

.

Bong bóng: youtu.be/dWyJQ5jEYZM

Bạn đang đọc [Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    153

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!