“...”
Câu trả lời của Lâm Uyên đánh nát một ít nhận thức của Hoàng Bản Vũ từ trước đến nay, nhưng nghĩ tới trong trường học còn có một thành phần trình độ càng quái dị như Cố Tịch, hắn bỗng nhiên lại có chút thích nghi được.
Đây là chuyện tốt.
Điều này nói rõ trường học chúng ta nhân tài đông đúc chứ sao.
Trên thực tế không có thính giác chuyên nghiệp như Hoàng Bản Vũ, tuyệt đối thưởng thức không ra kỹ xảo của Lâm Uyên có bao nhiêu chuyên nghiệp. Các bạn học trong lớp chỉ có thể ra một cái kết luận đại khái chính là:
Lâm Uyên đánh đàn dương cầm rất lợi hại.
Nhưng từ lúc Lâm Uyên thể hiện một khúc sau đó, Hoàng Bản Vũ không nói kiểu "Ta không phải nhằm vào ai, ta là nói các vị đang ngồi ở đây như thế nào... như thế nào" loại lời nói đả kích phạm vi lớn nữa.
Thay vào đó, Hoàng Bản Vũ lên tiếng có tiền tố đi kèm, ví dụ:
"Ngoại trừ Lâm Uyên đồng học, chỗ này các ngươi đều phải trọng điểm nhớ kỹ."
"Ngoại trừ Lâm Uyên đồng học, ta tin tưởng những người khác sẽ không biết nơi này tại sao phải làm như vậy."
"Ngoại trừ Lâm Uyên đồng học, bài hát này mọi người sau giờ học cũng phải chuyên cần luyện tập, nhất là bộ phận cuối để đánh ra cảm xúc rất khó."
"Ngoại trừ Lâm Uyên đồng học..."
“...”
Ngược lại sau khi xong một tiết Piano, ‘Ngoại trừ Lâm Uyên đồng học’ sáu cái chữ gần như thành câu cửa miệng của Hoàng Bản Vũ.
Đại khái ở trong lòng Hoàng Bản Vũ hi vọng, Lâm Uyên tốt nhất giống như Cố Tịch, cũng đừng lên lớp Piano nữa.
Hắn nguyện ý cho điểm ưu!
.
Sinh hoạt thường nhật trên sân trường, cũng sẽ không bởi vì Lâm Uyên thể hiện một khúc nhạc tại lớp Piano mà có gì thay đổi.
Cứng rắn nói có thay đổi, đại khái chính là ở trong lớp Lâm Uyên lại được thêm tình cảm của các đồng học.
Đúng vậy.
Thân thể kém, dáng dấp đẹp trai, học tập khắc khổ, đàn Đàn dương cầm còn lợi hại hơn, ưu tú như vậy tính cách lại tốt, đồng học rất khó có người ghét.
Thực ra.
Thời điểm Lâm Uyên vừa mới chuyển đến hệ Soạn nhạc, đồng học trong lớp đều cho là Lâm Uyên rất cao lạnh, nhưng mọi người sau khi tiếp xúc, lại không có ai cảm thấy Lâm Uyên lạnh lẽo cô quạnh rồi ——
Ít nói cùng lạnh lẽo cô quạnh là hai khái niệm, nam sinh này chỉ là không thích nói chuyện mà thôi.
Sau thời gian dài, Lâm Uyên trước sau như một không thích chủ động nói chuyện, cũng trước sau như một nghiêm túc học tập. Bài chuyên ngành, thành tích của hắn đã hoàn toàn theo kịp tiến độ chương trình học, không hề bị ảnh hưởng bởi năm thứ hai đại học đột nhiên đổi ngành.
Mà ở trong những ngày bình lặng học tập và sinh hoạt trong trường, tháng ba bất tri bất giác đã tới.
Lúc này không khí đã ấm áp hơn nhưng còn có thời điểm lạnh. Khí tức sáng sớm tháng ba vẫn làm cho người ta không muốn ra khỏi chăn.
Kỳ mới nhất của «Võng Vương» phát hành, lượng tiêu thụ vẫn rất khả quan.
Cùng phát hành vào ngày một tháng ba, còn có tân tác của Sở Cuồng đăng trên tạp chí «Thú Độc».
Truyện ngắn cố sự «Món Quà Giáng Sinh».
Lâm Uyên ngày này còn nhận được mấy bộ sách Ngân Lam Thư Khố miễn phí gửi tới.
Nhận được tạp chí «Thú Độc», Lâm Uyên thấy thông tin giới thiệu «Món Quà Giáng Sinh» được đặt ở trang bìa vị trí dễ thấy nhất, ‘Sở Cuồng tân tác’ bốn chữ lớn thoáng cái đập vào mắt.
Điều này đại biểu các biên tập rất coi trọng đối với câu chuyện.
Nhưng ‘Sở Cuồng tân tác’ hiệu quả tuyên truyền thực ra không lớn. Bởi vì người mua tạp chí «Thú Độc» đồng thời lại thích đọc tiểu thuyết thanh xuân ảo tưởng không nhiều.
Sở Cuồng dù sao cũng lấy tiểu thuyết thanh xuân ảo tưởng thành danh.
Nếu như gặp những người mua «Thú Độc» không thích thể loại thanh xuân ảo tưởng, thậm chí không biết Sở Cuồng là ai. Nhưng thấy trang bìa tuyên truyền nổi bật, rất nhiều người cũng sẽ sinh ra tò mò đối với nội dung câu chuyện.
.
Hàn Tể Mỹ là người phụ trách nền tảng văn học của Bộ lạc. Mục tiêu công việc cùng nhiệm vụ tương lai của nàng là đem nền tảng văn học phát triển thành một nơi quen thuộc, dành cho những người có thói quen đọc phải nhớ đến ngay khi họ muốn tìm đọc thứ gì đó thú vị.
Là một nữ nhân ưa thích văn hóa đọc, nàng rất yêu quý công việc này của mình, ngoài ra mỗi tháng cũng đặt một ít tạp chí theo thói quen.
Tạp chí bán chạy ở Tần Châu đều có chất lượng cao, được đăng lên có rất nhiều truyện ngắn ưu tú.
Cũng không phải nói Hàn Tể Mỹ không thích trường thiên cố sự, chỉ là đối với nữ nhân cả ngày bận rộn trong công việc như nàng mà nói, trường thiên đọc quá tốn thời gian. Truyện ngắn bởi vì duyên cớ số trang ngắn, cho nên cũng sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian.
Hôm nay là đầu tháng ba.
Đủ loại sách sách truyện truyện mới được lên kệ, cho nên tháng này Hàn Tể Mỹ liền mua ước chừng sáu bản tạp chí. Nhưng quyển đầu tiên hấp dẫn nàng chú ý lại là kỳ mới nhất của tạp chí «Thú Độc».
Không phải nàng ưa thích «Thú Độc» bao nhiêu, mà là bởi vì trang bìa quyển tạp chí này, lại đang tuyên truyền Sở Cuồng tân tác.
Phải biết tháng trước Sở Cuồng vẫn còn ở nền tảng văn học của Bộ lạc, đăng lên một truyện ngắn đến nay sức ảnh hưởng còn rất mạnh đây.
Câu chuyện «Mỹ Nhân Nhân Tạo», ý tưởng thật phi thường khéo léo, là một tác phẩm hiếm có.
Hàn Tể Mỹ vốn đang đang chờ mong Sở Cuồng có thể ở nền tảng văn học của Bộ lạc viết thêm một ít truyện ngắn mới, không nghĩ tới bây giờ Sở Cuồng đã hoàn toàn dời đi trận địa, chạy đến «Thú Độc» đăng bài rồi.
"Nhìn một chút ngươi lần này viết cái gì."
Mặc dù nội tâm cảm thấy đáng tiếc, Sở Cuồng không có tiếp tục lựa chọn bộ lạc làm nơi phát hành tác phẩm, nhưng Hàn Tể Mỹ rất hiếu kỳ Sở Cuồng lần này tân tác viết cái gì.
Trực tiếp lật qua mấy cái truyện ngắn. Hàn Tể Mỹ xem «Món Quà Giáng Sinh» trước.
Rất nhiều người khả năng không hiểu "Món Quà Giáng Sinh" là ý gì, còn tưởng rằng nhân vật chính trong cố sự tên là Giáng Sinh đây. Nhưng Hàn Tể Mỹ làm một độc giả chất lượng cao, lại biết nhân vật chính trong cố sự hơn phân nửa không phải Giáng Sinh ——
Cái này cùng truyền thuyết lễ giáng sinh tại Ngụy Châu có liên quan.
Tần Châu cũng có lễ Giáng sinh, nhưng lễ Giáng sinh ở Tần Châu cũng không phải một ngày lễ chính thức, thậm chí không có ngày nghỉ. Người Tần Châu đối với ngày lễ này chỉ coi như một dịp vui vẻ kỷ niệm trong năm.
Ngụy Châu bên kia bất đồng.
Bọn họ từng có thói quen tổ chức lễ Giáng sinh, không ít người theo Cơ Đốc giáo. Truyền thuyết lúc Chúa Jesus lúc sinh ra đời, có ba vị có đại học giả đưa tới lễ vật, từ đó thì có tập tục tặng quà lễ Giáng sinh ——
Đây cũng là giải thích về tựa đề cố sự.
Lúc này Hàn Tể Mỹ bắt đầu đọc:
‘Ngày mai sẽ là lễ Giáng sinh rồi, A phu nhân chỉ có ba đồng tám xu tiền. Để mua cho chồng mình một món quà, rõ ràng nàng nhịn ăn nhịn dùng đã mấy tháng, có thể tiết kiệm được bao nhiêu nàng đều gom góp lại, kết quả chỉ có từng đó.’
Lại kêu A phu nhân?
Sở Cuồng cũng quá lười đặt tên rồi.
Hàn Tể Mỹ tại nội tâm phỉ nhổ, nhưng vẫn hiểu điều mà câu chuyện muốn biểu đạt.
Đây là một nữ nhân có sinh hoạt quẫn bách. Nàng đang ngồi nhìn số tiền không nhiều trên tay, phiền não vì lễ Giáng sinh sắp tới nhưng với số tiền thế này thì mình có thể mua được lễ vật gì cho chồng chứ?
Bối cảnh câu chuyện hẳn ở rất nhiều năm trước.
Khi đó giá trị của tiền còn khá cao.
Nhưng hiển nhiên ba đồng tám xu tiền là không nhiều.
‘Nàng đột nhiên xoay người, đứng ở trước tấm gương dựng tại vách tường, nhìn hình ảnh của chính mình trong gương. Lúc này con mắt nàng trong suốt sáng ngời, nhưng hai mươi giây sau, ánh mắt ấy dần chuyển sang nét cương cường quyết tuyệt, gương mặt hơi trắng bệch. Nàng nhanh chóng cởi dây buộc tóc để mái tóc xõa xuống lưng.’
Nàng sẽ làm gì?
Hàn Tể Mỹ suy đoán ý đồ của A phu nhân.
Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết phong phú, nàng thậm chí còn triển khai những liên tưởng khoa trương. Ví dụ như A phu nhân bán đứng thân thể của mình để đổi tiền, kết quả gặp phải người khách quen đầu tiên là chồng mình...
Không phải Hàn Tể Mỹ tư tưởng đen tối.
Ở trong một vài niên đại đặc thù, từng có rất nhiều người bởi vì sinh hoạt mà phải bán mình, sự tình cũng không hiếm thấy. Sở Cuồng có lẽ là muốn miêu tả một mặt tàn khốc của thời đại kia. Chẳng qua nếu lí do chỉ vì quà giáng sinh, có phải đã quá khiên cưỡng rồi?