Mấy ngày kế tiếp, cứ sau thời gian lên lớp Lâm Uyên lại một mực suy nghĩ con đường thu về giá trị danh vọng hội họa --
Đầu tiên nghĩ đến là mở triển lãm tranh – Bỏ qua.
Làm triển lãm tranh cần phải có người tài trợ. Người chưa có một chút danh tiếng hay tác phẩm ấn tượng nào như Lâm Uyên, sẽ không có ai ngu ngốc bỏ tiền cho hắn mở triển lãm.
Về phần tự trả tiền?
Lâm Uyên đời này cũng sẽ không tự trả tiền làm triển lãm tranh.
Tiếp theo chính là bám càng. Tìm danh họa nổi tiếng trong nghề, thể hiện một chút năng khiếu hội họa với họ, người ta công nhận rồi nói giúp đôi câu vài lời, có thể bớt đi rất nhiều đường quanh co, danh vọng cũng sẽ tăng lên rất nhanh. Nhưng Lâm Uyên không quen biết họa sĩ nào như vậy.
Loại bỏ hai con đường này, Lâm Uyên có thể nghĩ đến phương án trực tiếp nhất:
Đào danh vọng từ chính những sinh viên trong trường!
Tần Nghệ lớn như vậy, nếu chỉ cần một nghìn điểm danh vọng khả năng cao là dư sức. Vậy nên trước tiên phải xem nơi nào có thể cung cấp giá trị danh vọng.
Sau khi vòng vo khảo sát, Lâm Uyên phát hiện trường học có một câu lạc bộ hội họa.
Gia nhập câu lạc bộ hội họa, có lẽ có thể lấy được cơ hội tăng danh vọng nhanh chóng. Đúng ra mà nói, Lâm Uyên nên nghĩ đến nơi này đầu tiên, trường lớn như Tần Nghệ không thiếu nhất, chính là đủ loại hội đoàn.
Vận động có câu lạc bộ bóng rổ, bóng đã, dance-sport...v.v.
Nghệ thuật có câu lạc bộ đàn dương cầm, hội họa, thư pháp, thơ cổ...v.v.
Những câu lạc bộ hội đoàn này có quy mô rất lớn, bởi vì Tần Nghệ bản thân liền là học viện nghệ thuật.
Thậm chí còn có một số câu lạc bộ cá biệt như câu lạc bộ trinh thám, côn trùng, thiên văn... có quy mô nhỏ hơn một chút
Nhưng một sinh viên năm hai như Lâm Uyên, vì lý do cơ thể có tuyệt chứng, ốm yếu nên từ lúc nhập học đến nay chưa hề tham gia hoạt động câu lạc bộ. Ngoài chuyên ngành âm nhạc của hắn thì sinh viên ngành khác hắn chỉ quen duy nhất một người, là hệ sân khấu điện ảnh – Giản Dịch.
Không có biện pháp, Lâm Uyên chỉ có thể đơn giản tự tìm tới cửa, ghi danh xin gia nhập.
Mô hình hoạt động hội đoàn, câu lạc bộ, được trường học ủng hộ, sắp xếp văn phòng hoạt động, khu vực sinh hoạt riêng. Bình thường lúc nào cũng có người trực tại đó, mỗi tháng còn xin được kinh phí hoạt động nhất định.
"Có nền tảng hội họa rồi chứ?"
Sau khi Lâm Uyên nói rõ ý định, không ngoài dự liệu bị vặn hỏi một phen.
"Có."
Lâm Uyên trả lời khẳng định.
Đối phương nhìn xuống tài liệu của Lâm Uyên: "Ngươi là sinh viên hệ âm nhạc, trong câu lạc bộ chúng ta hình như không có ai học hệ âm nhạc, tuyệt đại đa số đều là sinh viên mỹ thuật..."
"Có quy định hạn chế sao?"
"Cũng không có hạn chế gì, chỉ là nếu ngươi không có ưu thế chuyên môn, ở câu lạc bộ đại khái sẽ khó hoạt động. Dù sao trong câu lạc bộ của chúng ta vẫn có không ít đại thần, bình thường để triển lãm ra bên ngoài những tác phẩm xuất sắc của hội viên, đều có số lượng danh ngạch cố định. Ngươi chắc chắn ngươi muốn gia nhập sao?"
Triển lãm tác phẩm?
Hai mắt Lâm Uyên toả sáng: "Ta muốn gia nhập."
Đối phương cười có chút đắc ý: "Vậy ngươi điền tờ đơn này đi, thuận tiện viết ra lịch học của bản thân luôn, chúng ta sẽ căn cứ thời gian của ngươi để cân nhắc có hay không gọi ngươi tham gia một số hoạt động.”
Mục đích của hắn không phải là khuyên Lâm Uyên rút lui!
Câu lạc bộ hội đoàn trong trường đều rất khát vọng có nhiều sinh viên gia nhập, bởi vì thành viên càng nhiều đại biểu hội đoàn càng lớn. Mỗi một hội đoàn cũng hi vọng câu lạc bộ nhà mình là câu lạc bộ lớn nhất trường, cho nên gặp người đích thân xin gia nhập, câu lạc bộ chỉ có thể cao hứng.
Hơn nữa người mới tuyệt đối sẽ không bị mình dọa chạy!
Bởi vì tuyệt đại đa số người mới nghe được tác phẩm của thành viên còn có thể tham gia hoạt động triển lãm, cũng sẽ không nhịn được động tâm. Dù là trình độ tác phẩm của những người mới này căn bản không có khả năng xuất đầu lộ diện.
Điền xong đơn xin gia nhập.
Đối phương ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn liền nhanh chóng đóng dấu phê duyệt, tựa hồ sợ Lâm Uyên đổi ý:
"Có chuyện quên nói cho ngươi, sau khi gia nhập câu lạc bộ ngươi phải giành chút thời gian tham gia hoạt động trong hội. Nếu như ngươi nhiều lần vắng mặt hoạt động, chúng ta sẽ khai trừ ngươi ra khỏi hội đoàn. Đây là để phòng ngừa có một số đồng học chỉ là nhất thời nổi hứng muốn tham gia câu lạc bộ hội họa chúng ta, sau đó lại ngại tham dự hoạt động phiền toái. Cái này ta phải nói rõ với ngươi ngay từ đầu."
Không phải quên nói.
Đây rõ ràng là sợ Lâm Uyên sau khi nghe nửa đường cân nhắc lại, cho nên trước tiên cứ điền đơn gia nhập đã.
"Không thành vấn đề."
Chương trình học của hệ soạn nhạc cũng không nặng, Lâm Uyên ngoài giờ học thời gian rảnh rất nhiều, cho nên hắn đáp ứng rất sảng khoái, nhưng loại chuyện gia nhập hội đoàn này dường như so với Lâm Uyên tưởng tượng đơn giản hơn nhiều lắm.
.
Duyệt xong đơn xin gia nhập, sinh viên đại diện của câu lạc bộ hội họa đứng lên nói với Lâm Uyên:
"Hiện tại có rảnh không? Ta dẫn ngươi đến tham quan khu vực hoạt động của câu lạc bộ chúng ta một chút."
"Được."
Lâm Uyên đi theo đối phương, không bao lâu liền tới trước một tòa nhà cao tầng:
"Trong đây có rất nhiều câu lạc bộ, là nơi trường học cung cấp cho hội sinh viên hoạt động. Câu lạc bộ hội họa của chúng ta ở tầng một.”
Đi vào cao ốc Lâm Uyên mới phát hiện, khu vực hoạt động của câu lạc bộ hội họa lại là một căn phòng học lớn rộng tới mấy trăm mét vuông. Lúc này trong phòng học có không ít thành viên, đang ôm giá vẽ vẽ một chút, có người vẽ phác họa, có người vẽ màu nước, có người vẽ tranh sơn dầu, còn có người tiến hành sáng tác Quốc Họa, trong không khí tràn đầy đủ loại mùi thuốc màu.
"Người mới?"
Một thành viên phụ trách ở câu lạc bộ nhận lấy hồ sơ của Lâm Uyên, nhìn hắn một cái: "Năm thứ hai đại học hệ soạn nhạc à, năm thứ nhất đại học sao ngươi không tới?"
Phần lớn học sinh đều là ngay khi năm đầu đã cân nhắc tham gia hoạt động đoàn hội.
Lâm Uyên nói: "Thời điểm năm thứ nhất đại học ta còn không nghĩ sẽ vẽ vời gì."
Đối phương nhíu mày, chắc chắn Lâm Uyên là một thuần người mới: "Không mang dụng cụ vẽ tranh, vậy ngươi trước quét dọn phòng vẽ một chút đi, dụng cụ quét dọn ở cách vách phòng vệ sinh."
"Ừm."
Lâm Uyên làm theo.
Người đem Lâm Uyên mang đến lộ ra nụ cười. Người mới sẽ được sắp xếp quét dọn vệ sinh, không chỉ có Câu lạc bộ hội họa là như vậy, những hội đoàn khác tình huống cũng rất tương tự.
Lâm Uyên bắt đầu đàng hoàng quét dọn.
Mặc dù nói là quét dọn một chút, nhưng phạm vi lại rất lớn, trên đất đầy vụn tẩy cùng vỏ bút chì gọt ra, hơn nữa khắp nơi đều là giá vẽ, Lâm Uyên quét gặp vướng víu rất mất công.
.
Chung Dư đang tiến hành vẽ phác họa phỏng theo nhân vật, giờ phút này gặp vấn đề khó khăn, chính vò đầu bứt tai không hiểu sao sửa thế nào cũng không giống. Lúc này bên tai chợt nghe một giọng nói:
"Phiền toái đem chân nhấc ra."
"Quét chỗ khác trước đi."
Chung Dư cũng không ngẩng đầu lên, mở miệng nói.
"Một chút là xong." - Lâm Uyên nhìn dưới chân đối phương đầy vụn tẩy rơi ra sau khi bôi xóa, nếu như bỏ qua chỗ này không quét ngay, kẻ có chứng cưỡng bách thâm niên như hắn không thể chịu nổi.
"Ây."
Chung Dư hơi mất kiên nhẫn, liếc nhìn Lâm Uyên, giọng có chút bất thiện: "Mặt lạ hoắc, mới tới câu lạc bộ?"
"Ừ."
"Khóa nào?"
"Năm nay năm thứ hai đại học."
"Học trưởng năm thứ ba đại học hôm nay sẽ dạy ngươi một quy củ, thời điểm quét dọn ở Câu lạc bộ hội họa chúng ta, phải trật tự, đừng quấy rầy đến các học trưởng đang trong quá trình sáng tác."
"Ngươi không phải đang vẽ phỏng theo sao?"
Lâm Uyên nghi ngờ, vẽ phỏng theo là không phải sáng tác.
Chung Dư mất hứng dừng vẽ, trợn mắt nhìn Lâm Uyên, cả giận nói:
"Ha, nếu không đưa bút cho ngươi, ngươi tới vẽ?"
"Cũng được."
Lâm Uyên nói: "Vẽ xong ngươi liền đem chân nhấc ra."
Chung Dư: "..."
Học đệ này là nghiêm túc sao, nghe không ra ta đang nói lẫy?
Lâm Uyên lại không suy nghĩ nhiều, bởi vì vội vã quét dọn khu vực còn lại cho nên hắn cầm lên một cây bút chì bên cạnh, trực tiếp hoa tay lên vẽ.
Học trưởng này đã hoàn thành phác bố cục, tạo khối, đánh sáng tối vài chỗ.
Mặc dù đối phương tạo khối không phải quá tốt, nhưng Lâm Uyên vẩy ba nét bút liền điều chỉnh lại.
Sau đó là xử lý chi tiết.
"Con mắt không cân đối... Tóc đường cong quá cứng... Cánh mũi lại đánh bóng trước à, bóng mờ đậm quá..."
Lâm Uyên liếc mắt nhìn bán thành phẩm của học trưởng, gần như toàn là khuyết điểm. Mặc dù người bình thường không nhìn ra, nhưng những khuyết điểm này ở trong mắt của Lâm Uyên, tự nhiên phóng đại vô số lần.
Hắn cầm lên tẩy, lả tả lau sạch 2 phần 3.
Chung Dư cũng không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Lâm Uyên lau sạch thành quả chật vật vẽ một tiếng của mình:
"Ngươi..."
Lâm Uyên không phản ứng đến hắn, nghiêng nghiêng thân thể, cổ tay nhanh chóng lay động, trực tiếp sửa đổi rất nhiều chỗ thiếu sót của học trưởng, phác những đường cong càng thêm mượt mà gọn gàng.
So với sáng tác một tác phẩm mới, Lâm Uyên vẽ phỏng theo mẫu có sẵn, tốc độ có thể nói rất kinh khủng.
Mười phút sau.
Lâm Uyên thẳng người lại, liếc nhìn tác phẩm đối tượng mình cần phỏng theo, chênh lệch không bao nhiêu:
"Bây giờ có thể nhấc chân một chút?"
"À...?"
Chung Dư nhìn Lâm Uyên tùy ý sửa đổi bức tranh của mình, ánh mắt từ phẫn nộ đến ngây ra, tới cuối cùng lại xem rất chăm chú, vừa vặn mười phút.
Mà ở trong vòng mười phút ngắn ngủi, tận mắt nhìn Lâm Uyên đem bức họa này của mình sửa đổi đến trình độ chính mình không dám nhận. Tâm linh mong manh nhỏ bé của Chung Dư tao ngộ trùng kích chưa từng có!