Ngay phía trên Câu lạc bộ hội họa chính là phòng làm việc độc lập của hội trưởng.
La Vi làm hội trưởng câu lạc bộ hội họa. Gần đây bởi vì vấn đề rớt tín chỉ tương đối nghiêm trọng nên đã lâu không tới Câu lạc bộ, không nghĩ tới hôm nay vừa lộ diện liền bị mấy học sinh ngăn cửa, tố cáo ——
"Dạy học thu phí?"
La Vi cảm thấy mới mẻ, nhíu mày: "Những ai học?"
Mấy tên sinh viên đi tố cáo bày dáng vẻ lòng đầy căm phẫn: "Chung Dư, Lý Giai, còn có Triệu Nghiên mấy người bọn hắn thường bỏ tiền thuê Lâm Uyên dạy riêng, phá hoại bầu không khí nghệ thuật của Câu lạc bộ hội họa chúng ta."
"Diễn ra bao lâu rồi?"
"Hơn mười ngày đi."
"Khó trách..." - La Vi như có điều suy nghĩ.
Mấy tên sinh viên đi tố cáo sững sờ, hội trưởng lại không đại phát lôi đình, có người không cam lòng hỏi:
"Khó trách cái gì?"
La Vi nhìn người mở miệng, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: "Khó trách gần đây Chung Dư cùng Lý Giai đem thành tích phác họa đề cao nhanh như vậy."
"A...?"
"Hai người bọn họ học cùng lớp với ta, các người biết chứ? Ngày hôm qua kiểm tra vẽ phác họa, Chung Dư xếp thứ tư, Lý Giai xếp thứ năm, bọn họ lúc trước không lợi hại như vậy, ta còn buồn bực làm sao đột nhiên trình độ đề cao lớn thế, nguyên lai là ở Câu lạc bộ hội họa tìm người dạy riêng. Vị đại thần này của chúng ta có trình độ sư phạm cao trên cả mong đợi rồi." La Vi mở miệng nói.
"Cái gì?"
Những người tố cáo sửng sốt.
Lúc này hội phó Thẩm Lượng vừa vặn đi vào.
La Vi nhìn đối phương cười một tiếng: "Ngươi tới đúng lúc, nghe nói Câu lạc bộ hội họa chúng ta gần đây xuất hiện một vị phác họa đại thần, tiến hành dạy vẽ thu học phí?"
"Ừ."
Thẩm Lượng liếc nhìn mấy cái người cáo trạng: "Cái này cũng không nằm ngoài quy định của Câu lạc bộ chúng ta. Ngoài ra ta có đi khảo sát, người học qua lớp dạy riêng của Lâm Uyên đều gia tăng trình độ rất nhanh. Người ta tiêu tiền nâng cao trình độ là hành vi tự nguyện, hơn nữa kết quả cũng chứng minh bọn họ không hề bị lừa."
"Ta biết rồi, mấy người các ngươi về đi thôi." - La Vi nhìn về phía mấy người đi tố cáo nhàn nhạt nói:
"Đem tâm tư đặt trên hội họa, có lẽ sẽ có trợ giúp đối với trình độ của các ngươi. Loại cấp bậc phác họa cao thủ này không thể vì tiền mà tiến hành dạy học thu phí. Hay các ngươi cảm thấy mấy người Chung Dư không thông minh như mình? Mấy tên gia hỏa đó tinh lắm, chuyện không có lợi bọn họ sẽ ngoan ngoãn bỏ tiền sao?"
"..."
Vài người đi tố cáo trố mắt nhìn nhau, sau đó cả đám ảo não rời đi.
La Vi nhìn theo bóng lưng mấy tên kia, khá có hứng thú nói:
"Xem ra thật là cao thủ rồi, chỉ mới dạy vài ngày liền mạnh mẽ đem trình độ mấy tên kia tăng lên trông thấy. Nhân vật như vậy, chờ ta thi lại xong, nhất định phải đi gặp hắn."
"Quả thật rất lợi hại, ta cảm thấy trong hội đoàn chúng ta không có ai so được trình độ vẽ phác họa với hắn.” - Trịnh Lượng vẻ mặt chịu phục nói:
"Thực ra vừa mới bắt đầu ta cũng cảm thấy phương thức rêu rao dạy học thu phí của hắn không ổn, nhưng sau khi thấy mấy người học với hắn gia tăng thành tích rất nhanh, ta mới hiểu người ta quan tâm có lẽ căn bản không phải tiền, làm như vậy chẳng qua chỉ vì để cho người học càng quý trọng cơ hội thôi. Nhưng hội trưởng ngươi mỗi kỳ đều rớt tín chỉ nghiêm trọng như thế, có thể bị lưu ban hay không? Sau này phải gọi ngươi là học muội rồi?"
"Cút."
La Vi mắt trợn trắng.
Lần này sự tình kéo nhau đi tố cáo thì không giải quyết đc gì, nhưng chuyện những người bỏ tiền thuê Lâm Uyên dạy riêng, thành tích phác họa trên lớp toàn bộ đề cao mạnh mẽ, lại từ Câu lạc bộ hội họa dần dần lan truyền.
Tên Chung Dư kia càng thêm đắc ý khoe điểm bài thi phác họa của mình. Ở trong Câu lạc bộ hội họa khoe khoang trình độ bản thân tăng lên, hơn nữa còn nói khoác không biết ngượng tuyên bố:
"Ta là đệ tử đầu tiên của Đại Thần – Đại đệ tử!"
Toàn bộ tranh cãi về dạy học thu phí đều biến mất, Lâm Uyên thoáng cái thành bánh ngọt trong Câu lạc bộ hội họa, rất nhiều người bắt đầu tranh cướp nhau giờ dạy của Lâm Uyên.
Không có ai là kẻ ngu!
Trình độ của mấy người Chung Dư tăng lên quá nhanh!
Huống chi coi như là ngu thật, thấy trình độ đội Chung Dư tăng lên, cũng phải rõ ràng chất lượng dạy học thu phí của Lâm Uyên tốt như thế nào!
.
Trình độ sư phạm của Lâm Uyên thực ra chưa chắc so được với những giảng viên kinh nghiệm phong phú trong trường. Nhưng trong tiết học trên lớp, một giảng viên phải dạy quá nhiều sinh viên, một lớp học trung bình cũng trên ba chục người, không thể nào dạy cẩn thận chu toàn từng người một.
Lâm Uyên thì khác, hắn có trình độ hội họa cấp chuyên nghiệp.
Lấy trình độ của hắn, tiến hành dạy riêng kèm 1 vs 1 là khái niệm hoàn toàn bất đồng, Lâm Uyên minh bạch đạo lý này. Cho nên mặc dù người muốn đăng ký giờ học với hắn ngày càng nhiều, rất nhiều người vì xếp hàng tranh một suất mà dẫn đến mâu thuẫn, nhưng hắn vẫn giữ vững sách lược chính mình chỉ dạy một kèm một.
Mỗi ngày chỉ dạy một người vẽ phác họa, như vậy mới có thể có chân chính đề cao trình độ người học.
Nhưng vì để cho ngưỡng cửa của bản thân không bị đám hội viên này đạp sập, Lâm Uyên vẫn làm một ít điều chỉnh:
Hắn tăng giá!
Chương trình dạy học thu phí một kèm một của Lâm Uyên nguyên bản là hai trăm một giờ, tăng mạnh lên năm trăm một giờ!
Trong số sinh viên kẻ có tiền cũng chỉ là số ít. Giá cả thuê Lâm Uyên dạy thoáng cái tăng hơn gấp đôi, quả nhiên để cho rất nhiều sinh viên biết khó mà lui.
Nhưng thời gian tiếp theo, Lâm Uyên như cũ không thiếu học sinh là được.
Coi như năm trăm một giờ, cũng có rất nhiều sinh viên nguyện ý trả tiền.
Mà sau giờ dạy học một kèm một mỗi ngày, Lâm Uyên cũng đều công khai tiến hành một lần vẽ tranh. Chuyện này làm cho các thành viên trong Câu lạc bộ hội họa rất cảm động.
"Đây là công khai chỉ dạy cho chúng ta rồi. "
"Đại Thần quả nhiên vẫn chiếu cố đến đám sinh viên nghèo chúng ta."
"Đúng vậy, chỉ nhìn cách vẽ của đại thần, liền có thể học được rất nhiều thứ."
"Nghe nói trước đây còn có mấy người kéo nhau đi tố cáo đại thần với hội trưởng, thật không có lương tâm. Chẳng qua hội trưởng bên kia cũng chẳng quan tâm đến họ."
"..."
Mặc dù Lâm Uyên gia nhập Câu lạc bộ hội họa không bao lâu, nhưng trong lúc nhất thời lại ngưng tụ được danh tiếng nhất định. Thời điểm hắn công khai vẽ tranh, bên người luôn luôn sẽ có một số thành viên trong câu lạc bộ chủ động đưa tới trà sữa hoặc là cà phê cùng với các loại quà vặt nhỏ.
Lâm Uyên cũng rất cao hứng. Bởi vì hắn phát hiện sau khi dạy một kèm một thu phí, chính mình công khai vẽ tranh, điểm danh vọng lại tăng lên nhất định.
Cái này làm cho tiến độ nhiệm vụ tiến triển hết sức khả quan.
Chỉ cần cứ tiếp tục công khai vẽ tranh như vậy, để cho mọi người xung quanh lần lượt sinh ra công nhận đối với tác phẩm của mình, thì cái nhiệm vụ một nghìn danh vọng của hệ thống khẳng định có thể hoàn thành viên mãn.
"Xong việc."
Kết thúc buổi vẽ tranh công khai hôm nay, Lâm Uyên từ trong sự chăm chú sùng bái của các hội viên câu lạc bộ đứng dậy rời đi. Lúc này hắn cần về nhà nghỉ ngơi.
.
Bây giờ đã sắp đến cuối tháng.
Lâm Uyên không quên chính mình còn phải tham gia hoạt động do nền tảng văn học Bộ lạc tổ chức, cho nên hắn dự định tối nay liền đem bản thảo truyện ngắn đã sớm hoàn thành gửi tới.
Có thể lấy hạng nhất hay không thì khó nói.
Nhưng vào top 3 Lâm Uyên vẫn rất có lòng tin.
Nghĩ như vậy, về đến nhà, Lâm Uyên dựa theo địa chỉ email của người liên lạc Bộ lạc văn học cung cấp, đem tiểu thuyết của mình gửi đi.
Cùng lúc đó.
Điện thoại của Tổng biên tập Bộ lạc văn học Vệ Long phát ra thanh âm thông báo.
"Sở Cuồng gửi bản thảo?"
Vệ Long đứng dậy nhìn một cái, trên mặt xuất hiện biểu cảm hứng thú, câu chuyện mà hắn nhận được tên là
«Cái chết của tiểu lại».