Hít sâu một hơi, Vệ Long đem «Cái chết của tiểu lại» đọc lại từ đầu tới cuối một lần nữa.
Lần thứ hai đọc xong, biểu tình Vệ Long có chút phức tạp, trong miệng thốt ra hai chữ:
"Cao Minh!"
Chính mình đã coi thường Sở Cuồng rồi.
Đây căn bản không phải một câu chuyện đơn giản để cho người ta đọc xong dở khóc dở cười
Giữa những từ ngữ miêu tả mang chút hài hước của Sở Cuồng, kì thực lại tràn đầy cay độc, trào phúng ——
Châm chọc!
Tiểu nhân vật trong lúc vô tình đắc tội đại nhân vật, dù là đại nhân vật đã biểu đạt tha thứ, tiểu nhân vật cũng khó tránh khỏi kinh hồn bạt vía, hoang mang không chịu nổi một ngày. Bởi vì đại nhân vật chính là có năng lực như vậy, có thể tùy tiện quyết định vận mệnh tiểu nhân vật.
Đây là bi ai của những kẻ thân là tiểu nhân vật.
Sở Cuồng không viết rõ ràng bối cảnh diễn ra câu chuyện.
Nhưng hiển nhiên, đây là thời đại mà một tên tướng quân có thể quyết định sinh tử của tiểu lại. Hắn xây dựng cố sự tựa hồ như vì phê phán chế độ phong kiến chuyên chế kia, luôn chèn ép bất công với những người tầng dưới trong xã hội.
Nhưng mà hiểu như vậy quá nông cạn.
Sau khi đọc xong cố sự, cẩn thận suy nghĩ một chút, đây đâu phải hiện tượng chỉ có trong thời đại phong kiến đâu. Trong xã hội hiện đại chúng ta đang sống không phải cũng như vậy sao?
Hạ vị giả thường sẽ nhìn những hành vi của thượng vị giả, sau đó cho ra giải độc mà bản thân tự nhận là chính xác.
Các nhân viên công sở chỉ cần bị lãnh đạo trừng mắt, sẽ bất an nghĩ lại mình rốt cuộc đã làm sai điều gì.
Nếu như có người không cẩn thận đắc tội lãnh đạo, khẳng định đầy trong đầu đều là suy nghĩ sợ hãi kiểu ‘phải bị trù dập’.
Giống như Vệ Long trước đây từng đọc qua một tin tức:
Chẳng qua chỉ là một lãnh đạo công ty bán hàng mà thôi, lại có thể bắt nhân viên quỳ trên đất, lấy phương thức làm nhục nhân cách đi trừng phạt nhân viên bán hàng không đạt chỉ tiêu.
Vệ Long lúc đó cảm thấy khó hiểu. Càng làm cho hắn khó hiểu là đám nhân viên kia còn không phản kháng, ngoan ngoãn làm theo. Đây không phải mang tính chất giống như tướng quân quyết định sinh tử của tiểu lại sao.
Trên thế giới này có một số hiện tượng vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt.
Cho nên mới có nhiều ‘tiểu lại’ chết đi như vậy...
Nắm bắt chính xác tâm tư thượng vị giả, có thể có được sự thưởng thức của đại nhân vật. Nhưng nếu như hiểu sai ý, vậy tiền đồ tương lai khả năng sẽ nửa bước khó đi.
Rất nhiều lúc, chính là những tiểu lại kia tự khoác lên cho mình gông xiềng nô tính.
Tại sao mình cảm thấy buồn cười?
Tại sao mình không cảm thấy cố sự đang khoa trương?
Cũng là bởi vì loại tình huống này ở xã hội hiện đại cũng chẳng lạ lùng gì.
Ý tưởng trong câu chuyện của Sở Cuồng quá cao. Rõ ràng là cố sự mượn xưa nói nay!
Xuyên thấu qua hơn nghìn chữ ngắn ngủi, đi phê phán một ít hiện tượng xã hội, biểu đạt tư tưởng bản thân.
Đây là phong cách sáng tác cực kỳ cao minh.
Đây là nghệ thuật trào phúng!
Rất khó tưởng tượng, trong lúc tuyệt đại đa số tác giả viết truyện ngắn còn đang đeo đuổi tính thú vị, tính thời sự, Sở Cuồng đã bắt đầu theo đuổi cách dùng văn tự đi biểu đạt một ít tư tưởng của bản thân. Đây là nguyên nhân Vệ Long cảm thấy rung động.
Nhưng độc giả sẽ thích kiểu như vậy sao?
Vệ Long có chút không đoán nổi, dù sao mỗi người có tiêu chuẩn thưởng thức không giống nhau. «Cái chết của tiểu lại» có thể là một tác phẩm có ý cảnh cao nhất trong toàn bộ tác phẩm tham dự. Nhưng ý cảnh tuyệt đối không phải là tất cả yếu tố làm nên một truyện ngắn hấp dẫn.
"Suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì." - Vệ Long nhẹ nhàng cười một tiếng.
Vô luận độc giả hợp khẩu vị bộ này hay không, lần bình chọn tác phẩm sắp tới, «Cái chết của tiểu lại» cũng không thể thiếu. Vệ Long cảm thấy câu chuyện này xuất hiện ở lần hoạt động sắp tới, thậm chí trên ý nghĩa giúp hoạt động tăng thêm một cấp độ chuyên nghiệp.
.
Thời gian sau đó, Lâm Uyên mỗi ngày đều sẽ đi một chuyến tới Câu lạc bộ hội họa.
Chính mình luyện tập vẽ phác họa, cũng dạy người khác phác họa, kiếm tiền kiếm danh vọng hai việc đều vui vẻ thuận lợi.
Chuyện này giúp cho Lâm Uyên mỗi ngày đều có thu nhập ít nhất một nghìn đồng, cộng lại hàng tháng còn cao hơn tiền lương cơ bản ở Tinh Mang. Hoàn toàn là một con đường tài phú mới!
Cùng lúc đó, học qua lớp hướng dẫn một kèm một của Lâm Uyên, trình độ vẽ phác họa của sinh viên hệ mỹ thuật tăng lên trên diện rộng, cũng là càng ngày càng nhiều.
Sự tình phát triển đến mức độ này, ngay cả giảng viên hệ mỹ thuật Tần Nghệ đều biết chuyện, Câu lạc bộ hội họa có một đại thần đang dạy phác họa.
Không thể không để ý tới.
Thường thường cách vài ngày, trong lớp liền có một sinh viên bỗng nhiên đem trình độ phác họa đề cao mạnh. Cảm giác thật giống như sự kiện linh dị, khiến người tò mò.
Có giảng viên hỏi thăm qua sinh viên trong lớp mới biết, nguyên lai gần đây Câu lạc bộ hội họa có một đại thần tới mở lớp dạy một kèm một thu phí. Trình độ những sinh viên này tăng lên, cũng là vì đại thần dạy quá tốt.
Nghe được tin tức này, nhất là lại biết vị đại thần kia chỉ là sinh viên hệ soạn nhạc năm hai, rất nhiều giảng viên đều trợn tròn mắt.
Nhưng các giảng viên trong hệ đương nhiên sẽ không ngăn cản loại chuyện này. Trình độ vẽ phác họa của bọn sinh viên tăng lên là chuyện tốt. Tiêu tiền cầu học không đáng sợ, đáng sợ là tiêu tiền không thấy được hiệu quả.
Từ kết quả của các sinh viên hệ mỹ thuật từng học kèm với vị đại thần kia liền thấy, những tên này bỏ tiền thực ra đã kiếm lớn!
Thậm chí có giáo viên còn gợi ý cho những sinh viên thành tích vẽ phác họa không tốt, đi Câu lạc bộ hội họa, tìm vị đại thần kia bái sư học nghệ.
Cứ như vậy.
Câu lạc bộ hội họa gần đây số đơn sinh viên xin vào ngược lại tăng nhiều hơn không ít. Hỏi một chút nguyên nhân, đều là hướng về phía vị phác họa đại thần kia mà tới.
Đối với chuyện này, hội phó Trịnh Lượng cười không khép được miệng, thêm càng nhiều người sẽ càng xin được thêm nhiều kinh phí hoạt động từ trường học.
Không nghĩ tới có Lâm Uyên trấn giữ Câu lạc bộ hội họa, vẫn còn thêm hiệu quả này, đây chính là biển quảng cáo sống rồi!
Hội đoàn có Lâm Uyên, như vớ được bảo bối!
Lâm Uyên thì đối với chuyện này lại lạnh nhạt không để tâm lắm, tính cách hắn đều nhất quán trước giờ như vậy.
Hôm nay, sau khi tan lớp lần nữa đi tới Câu lạc bộ hội họa.
Lâm Uyên mới vừa vào cửa, đã có người chuẩn bị trước cho hắn giá vẽ, cái ghế nhỏ, gọt xong bút chì cùng với đồ uống mà hắn ưa thích và các thứ quà vặt nhỏ.
Đây chính là đãi ngộ hiện này của Lâm Uyên ở Câu lạc bộ hội họa.
Mà sau khi Lâm Uyên ngồi vào chỗ của mình, xung quanh đã vây rất nhiều người, một nữ sinh trong đó nhấc tay, kích động nói: "Đại thần, hôm nay đến phiên ta!"
"Đại thần, xác nhận." - Chung Dư liếc nhìn biểu ghi chú trên điện thoại di động, hướng Lâm Uyên gật đầu một cái.
Bởi vì quá nhiều người tìm Lâm Uyên học phác họa, hắn căn bản không thể để ý được hết. Cho nên người tự xưng đại đệ tử của Lâm Uyên - Chung Dư, chủ động nhận trách nhiệm. Chung Dư để cho các sinh viên hẹn trước với hắn, rồi dựa theo thứ tự sắp xếp lịch học. Mọi người muốn học vẽ phác họa với Lâm Uyên, phải hẹn trước!
Lâm Uyên đồng ý.
Loại hình thức này duy trì tới hôm nay, đã được một tuần.
Nhưng hẹn trước với Lâm Uyên học phác họa quá nhiều rồi, tất cả mọi người đều xếp hàng chờ đợi. Đây cũng là nguyên nhân nữ sinh kích động như vậy sau khi đến phiên mình, giờ học của Lâm Uyên quá khó đặt trước đi.
Tốn hai tiếng, Lâm Uyên dạy xong nữ sinh này.
Chung Dư đã sớm đưa tới cà phê, cười híp mắt:
"Cốc vừa nãy lạnh rồi, đây là cốc mới, đại thần mời dùng."
"Cám ơn."
Lâm Uyên nhấp một ngụm cà phê đối phương đưa tới, nhiệt độ vừa vặn.
Lúc này bên tai hắn bỗng nhiên vang lên âm thanh gợi ý của hệ thống:
"Sư giả, dành cho người dạy nghề dẫn đạo. Kí chủ gần đây liên tục dạy dỗ học sinh, đạt được thành tựu vĩnh cửu [Sư Giả]."
Lâm Uyên sửng sốt: "Có ý gì?"
Hệ thống đưa ra giải thích:
"Sư giả là một loại thành tựu đặc thù. Đây là khi ký chủ đạt đến tiêu chuẩn thiết lập của hệ thống liền đạt được, thông số tiêu chuẩn để đạt được các loại thành tựu đã ẩn đi.
Sau này toàn bộ học sinh được kí chủ dạy dỗ, đều có thể nhận được gấp đôi sức lĩnh ngộ trong khi học tập. Theo số người kí chủ dạy càng ngày càng nhiều, sức lĩnh ngộ mà Sư Giả tăng lên cho người học cũng càng ngày càng cao!"
Lâm Uyên: "..."
Hệ thống còn có loại chế độ này?
Đây là muốn ta chuyển nghề làm thầy giáo?