Lâm Uyên trở thành danh nhân trong Câu lạc bộ hội họa. Sinh viên các chuyên ngành liên quan vẽ phác họa còn đem hắn tôn sùng giống như minh tinh nổi tiếng.
Nhưng chuyện này không có ảnh hưởng quá lớn với Lâm Uyên.
Học viện nghệ thuật Tần Châu thực sự có quy mô quá rộng, số lượng sinh viên các hệ đếm không hết, đủ loại danh nhân, thật sự là rất nhiều rất nhiều...
Nếu như không phải nhân vật có liên quan trọng yếu cùng một nhịp thở, ai lại nhớ được đây.
Thời gian sau đó, Lâm Uyên vẫn sinh hoạt như cũ.
Vào một ngày sáng sớm, khi Lâm Uyên vừa mở mắt, phát hiện bên ngoài mưa gió mãnh liệt.
Hắn không khỏi nhíu mày, mưa lớn như vậy, đối với việc ra ngoài thật sự rất bất tiện. Hết lần này tới lần khác hắn lại có kín lịch học vào sáng nay.
Lúc này điện thoại vang lên, là Tôn Diệu Hỏa gọi tới.
Giọng nói của hắn có dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí: "Học đệ, hẳn không có quấy rầy đến ngươi đi, lần trước không phải nói thu âm bài hát mà, chúng ta khi nào thì bắt đầu công việc vậy? Ta bên này tùy thời đợi lệnh!"
"Chờ ta thông báo đi."
Lâm Uyên liếc nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Tôn học trưởng, bây giờ ngươi có rảnh giúp ta một việc được không?"
"Học đệ cứ nói?"
"Lái xe đưa ta đi học." Lâm Uyên nhớ học trưởng Tôn Diệu Hỏa mới mua xe, lần trước ăn cơm xong còn nhắc qua việc này.
"Học đệ nhắn tin gửi ta địa chỉ."
Tôn Diệu Hỏa chẳng những không cảm thấy phiền toái, ngược lại ngữ khí càng có chút hưng phấn. Cho nên Lâm Uyên cảm thấy có lẽ học trưởng Tôn Diệu Hỏa là kiểu người ưa thích cảm giác lái xe.
Nửa giờ sau.
Lâm Uyên ngồi xe Tôn Diệu Hỏa tới cổng trường.
Sau khi dừng xe, Tôn Diệu Hỏa mở ra một cây dù đi mưa màu đen. Hắn nhanh chóng xuống xe, vừa dùng cây dù đi mưa che một bên cửa xe, một bên chủ động giúp Lâm Uyên mở cửa chỗ ngồi phía sau.
Cây dù đi mưa phạm vi có thể che kín có hạn, làm cho sau lưng Tôn Diệu Hỏa có một mảng dù che không tới, bị mưa tưới ướt đẫm.
Nhưng hắn cũng không để bụng, trái lại còn dặn dò Lâm Uyên: "Học đệ cẩn thận một chút."
"Cám ơn học trưởng."
"Chút chuyện này nói cảm ơn cái gì, trường học không để cho ta lái xe vào không thì ta đã đi thẳng tới hệ soạn nhạc rồi. Học đệ cần ta hỗ trợ che dù không?" – Trên mặt Tôn Diệu Hỏa luôn chất đẫy nụ cười.
"Không cần."
"Vậy chiếc dù này cho ngươi dùng."
Tôn Diệu Hỏa cười đem cây dù màu đen cho Lâm Uyên, sau đó chính mình trở lại trong xe, hướng Lâm Uyên vẫy tay từ biệt, nhiệt tình trước sau như một.
"Tạm biệt."
Lâm Uyên cũng phất tay một cái, sau đó nâng cây dù đi tới phòng học.
Vào đến nơi, sau khi cất gọn cây dù, Lâm Uyên phát hiện bầu không khí trong phòng học có chút không đúng lắm.
Ngay cả người bình thường luôn rất có sức sống như lớp trưởng, hôm nay mặt cũng giống quả cà dầm sương, cả người ủ rũ.
Mọi người xì xào oán trách:
"Ngày hôm qua ai trực nhật vậy, thời điểm đi về lại không đóng cửa sổ."
"Bình thường không đóng cửa sổ thì thôi, quá lắm thì phòng học bị mưa hắt ướt một chút. Nhưng lần này thật sự phiền toái, báo tường chúng ta vất vả làm xong lại bị trận mưa này hủy rồi!"
"Đúng vậy."
"Cũng vì không đóng cửa sổ, lớp trưởng cùng phó văn nghệ bọn họ bận bịu nửa tháng mới làm xong báo tường, giờ thì nát hơn phân nửa rồi."
Báo tường là dùng phấn màu để vẽ.
Phấn màu vốn là rất sợ nước vào, một trận mưa to cả đêm, hủy đi nửa bên báo tường cũng là sự tình đương nhiên.
"Lần này xong đời."
"Chúng ta chỉ có thể bổ cứu thích hợp, nhưng mọi người liền đừng hi vọng gì với phần thưởng nữa, thời gian đã không còn kịp rồi. Chưa nói sáng nay chúng ta còn học kín lịch, chỉ có một chút giờ nghỉ buổi trưa thôi."
"..."
Nghe vậy, Lâm Uyên liếc nhìn báo tường.
Quả thật hai tuần trước, tổ văn nghệ trong lớp liền có chương trình bắt đầu làm báo tường rồi.
Vì chuyện này, bọn họ bỏ ra rất nhiều khí lực, thời gian, tâm huyết. Có lúc buổi tối bận đến rất khuya mới về ký túc xá.
Bây giờ tác phẩm tân tân khổ khổ hoàn thành bị hủy diệt, đổi lại là Lâm Uyên, tâm tình cũng sẽ không tốt.
Lúc này.
Trong góc có một nữ sinh đeo kính giơ tay, dùng thanh âm kèm tiếng khóc nức nở nói: "Ngày hôm qua là ta trực, bởi vì đi quá vội cho nên quên đóng cửa sổ, thật có lỗi với mọi người..."
"Không có chuyện gì, không trách ngươi."
Lớp trưởng Tào Bân cố nén thất lạc, an ủi:
"Ai cũng không nghĩ tới sáng hôm nay sẽ mưa to như vậy. Ngày hôm qua dự báo thời tiết còn nói là trời nắng. Ngoài ra cũng trách phòng học của chúng ta thiết kế không hợp lý, đặt tấm bảng đen cách cửa sổ quá gần, các phòng học còn lại đâu có sắp xếp giống như phòng học của chúng ta đâu."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Phó văn nghệ Nghiêm Mộng Giai thanh âm có chút khàn khàn: "Buổi chiều chính là bình chọn báo tường rồi, thầy cô phụ trách bình chọn cũng sẽ không quan tâm báo tường của chúng ta có phải bị mưa hắt hủy đi hay không."
Phải biết, báo tường này là hoạt động chung, mọi người bỏ ra thời gian nửa tháng mới hoàn thành, chất lượng cao vô cùng. Thành phẩm có khả năng tranh giành hạng nhất hoạt động thiết kế báo tường toàn khối năm hai đại học!
Năm ngoái.
Chính là Nghiêm Mộng Giai chỉ huy mấy người bạn học trong lớp biết hội họa, họa ra một phần báo tường rất ấn tượng, hơn nữa đoạt được hạng nhất hoạt động báo tường toàn khối năm đầu đại học.
Nhưng bây giờ.
Khoảng cách bình chọn chỉ còn nửa ngày, báo tường thật tốt lại bị mưa phá quá nửa, hết lần này tới lần khác còn không có thời gian kịp bổ túc, chuyện này làm cho mọi người gấp gáp mồ hôi đầy đầu ——
Tần Nghệ mỗi năm đều có hoạt động bình chọn báo tường.
Lam Tinh có không khí nghệ thuật cực kỳ nồng đậm. Tần Nghệ là học viện chuyên về nghệ thuật càng trọng thị điểm này. Cho nên các ban đều rất để ý đối với hoạt động báo tường thường niên.
Mỗi năm các báo tường đoạt giải đều được triển lãm trên sân trường, để cho lớp học đoạt giải nở mày mở mặt. Trường học cũng sẽ cấp cho một vài chỗ tốt, thậm chí tặng điểm số khích lệ sinh viên, có thể nói là cho đủ thể diện.
"Vào học trước đã rồi tính."
Lớp trưởng mở miệng nói: "Thời gian sau khi học xong buổi sáng thì bổ túc một chút, có thể làm tới trình độ nào thì làm. Mấy người cũng không cần quá nhăn nhó, ngược lại làm không tốt cũng không có gì trừng phạt."
Mọi người gật đầu.
Nhưng giờ học hôm nay, tất cả mọi người đều chẳng còn tâm tư nghe giảng. Nhất là nhóm phụ trách ra báo tường, càng là mặt buồn rười rượi. Phó văn nghệ Nghiêm Mộng Giai lần này phụ trách hoạt động, cả người đều là trạng thái phi thường ấm ức.
Không có biện pháp.
Chỉ đợi xong giờ học mọi người liền bổ túc một chút.
Đáng tiếc loại bổ túc này hiệu quả cũng không tốt, vết tích trước sau chênh lệch quá rõ ràng, ngược lại để cho báo tường nhìn có chút nhoe nhoét. Bên phải phong cách đơn giản ráp với bên trái tinh xảo, hình ảnh thật sự hoàn toàn xa lạ.
Buổi trưa.
Phó văn nghệ Nghiêm Mộng Giai cùng đám người không đi, hướng mặt về phía báo tường ngẩn người. Lớp trưởng Tào Bân không nhìn nổi, không nhịn được nói: "Mọi người trước đi phòng ăn ăn cơm đi đã, cơm nước xong lại tới sửa một chút."
"Còn có thể làm sao đây?"
Nghiêm Mộng Giai nhún vai một cái, đi ra ngoài.
Những người khác trong tổ báo tường cũng đi theo, lần lượt rời khỏi.
Mấy người này đều rời đi, Tào Bân lại không đi cùng, chỉ là ngẩng đầu lên, giống vậy hướng về phía tấm bảng đen ngẩn người.
Lúc này, sau lưng Tào Bân bỗng nhiên truyền tới thanh âm có chút quen thuộc:
"Nếu không, để ta thử một chút?"
"Ah?"
Tào Bân lúc này mới phát hiện, trong phòng học còn có một người: "Lâm Uyên?"
Lâm Uyên không chỉ là bạn cùng lớp với Tào Bân, hơn nữa trước đây còn từng là bạn cùng phòng ký túc xá. Chỉ là bây giờ Lâm Uyên đã dọn ra ngoài ở mà thôi.
Nhưng hai người quan hệ cũng không tệ lắm.
Có rất ít người không có thiện cảm với Lâm Uyên, huống chi Tào Bân còn là một lớp trưởng có trách nhiệm, rất được đồng học ủng hộ. Đối với thân thể không tốt của Lâm Uyên cũng có chiếu cố nhiều hơn.
"Ngươi biết hội họa sao?"
Tào Bân trong mắt dấy lên một tia hi vọng.
Sau đó hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, thở dài nói:
"Coi như ngươi vẽ tốt, thời gian của chúng ta cũng không đủ đâu. Buổi chiều liền bắt đầu bình xét so tài báo tường giữa các lớp rồi..."
"Thời gian vậy là đủ."
Lâm Uyên nói xong, lấy điện thoại di động ra tìm số Chung Dư.