Nhóm sinh viên hệ hội họa lặng đi mất vài giây, sau đó tại bên trong phòng học yên tĩnh bỗng nhiên vỡ tung những tiếng kinh hô!
"Con mẹ nó!"
"Đây là đẳng cấp thần tiên à?"
"Trước đây trong nhóm chat, là ai nói đại thần vẽ bột nước không được cho nên tìm chúng ta tới trợ giúp? Đây là con mẹ nó không được?"
"Quá kinh khủng đi."
"Nếu như nói đây là không được, vậy sinh viên hệ hội họa cũng nên cuốn gói chăn đệm về nhà, sau khi về nhà mẹ còn hỏi tại sao lại từ bỏ hội họa."
"Chúng ta đúng là đến giúp đỡ."
"Nhưng không phải hỗ trợ vẽ một chút, mà là hỗ trợ lấy nước, đưa bút, giữ cái ghế, dâng khay màu các thứ các thứ..."
"..."
Đám sinh viên này choáng váng.
Lớp trưởng Tào Bân cũng choáng váng.
Hắn cho là Lâm Uyên gọi học trưởng hệ hội họa tới là hỗ trợ vẽ một chút. Nhưng chính hắn không ngờ tới Lâm Uyên gọi đám người này tới, chính là để cho những người hội họa chuyên nghiệp này làm trợ thủ!
Như này không phải chỉ cần có tay là được?
Chung Dư hung hăng nuốt nước miếng một phát, có chút chật vật mở miệng nói: "Nguyên lai Đại thần ngoại trừ vẽ phác họa, bột nước cũng lợi hại như vậy sao."
Phổ cập một chút kiến thức chuyên ngành.
Vẽ phác họa liên quan đến nghiên cứu hình khối cùng không gian, mà bột nước chính là màu sắc cùng biểu hiện phong cảnh. Cố gắng tìm ra điểm liên hệ giữa hai phong cách vẽ, đại khái chính là chúng đều theo đuổi cảm giác lập thể nhất định. Cho nên rất nhiều họa sĩ thành danh cũng chỉ theo đuổi một phong cách chuyên sâu.
Có người là phác họa.
Có người là bột nước.
Có người họa tranh sơn dầu.
Có người họa Quốc Họa.
Ngoại trừ chuyên về một phương hướng, những họa sĩ thành danh này đôi lúc cũng nghiên cứu những phong cách khác, thực lực cơ bản sẽ không quá kém. Nhưng hiếm có ai luyện thêm một lĩnh vực đến chuyên sâu chuyên nghiệp.
Cho nên...
Mọi người lúc trước đều đương nhiên cho rằng, Lâm Uyên là người tương đối chuyên về phác họa. Ai có thể nghĩ Lâm Uyên lại là một thiên tài có thể đồng thời đem phác họa cùng bột nước khống chế đến lô hỏa thuần thanh?
Đây mới là chân chính Đại thần!
Phải biết đang có mặt ở đây, không ít người đều là sinh viên hệ hội họa cực kỳ giỏi vẽ phác họa, nhưng bây giờ đám sinh viên năm ba được khen là cao thủ này, toàn bộ đều quỳ phục! Không biết là ai kêu trước:
"Đại Thần dạy ta bột nước!"
Những lời này nhắc nhở mọi người, trong nháy mắt đưa tới phản ứng giây chuyền xung quanh. Một đám sinh viên đỏ mắt tranh nhau nói: "A a a a ta cũng phải học bột nước với đại thần!"
"Đại thần sủng hạnh ta!"
"Quỳ xin đại thần ngửa bài!"
Đào tạo ra một nhóm phác họa cao thủ, trình độ dạy học của Lâm Uyên đã quá rõ ràng. Bây giờ Lâm Uyên lại thi triển khả năng vẽ bột nước của mình, đám người này tự nhiên biết cơ hội tới có bao nhiêu khó khăn, mỗi một người đều kích động như điên!
"Năm trăm một giờ."
Lâm Uyên biểu tình không hề thay đổi, thực ra khuôn mặt tự nhiên lạnh nhạt kia đang mệt như chó, chẳng buồn vui vẻ khi có thể mở rộng nghiệp vụ kiếm tiền. Thể chất của hắn vẫn rất kém, vẽ nhập tâm liên tục một bức tranh lớn như vậy là lần đầu tiên hắn thực hiện.
Chung Dư gắng sức chen lên phía trước:
"Các ngươi mỗi một người đều đừng mẹ nó tranh nhau, muốn học bột nước cũng phải đăng ký trước với ta, đừng quên ta mới là đại đệ tử của đại thần!"
"Đừng mặt dày!"
Lúc này đã có người tức giận: "Ngươi chen lên làm gì? Khẳng định lại đem tên mình đăng ký đầu tiên, rõ ràng là ta xin học trước!"
"..."
Đương nhiên chỉ là lời nói, mọi người vẫn biết quy củ, đàng hoàng xếp hàng đăng ký lịch học với Lâm Uyên ở chỗ Chung Dư, Chung Dư cũng đúng là dày mặt đem tên mình xếp ở vị trí đầu tiên.
"Đi nha."
Lâm Uyên nói với Tào Bân mấy câu, sau đó rời phòng học.
"Đại thần đi đâu?"
"Tới phòng ăn ăn cơm."
Một đám sinh viên hệ hội họa nhanh chóng đuổi theo, cả nhóm la hét muốn mời khách, chỉ để lại Tào Bân im lặng nhìn báo tường suy nghĩ xuất thần.
.
Nghiêm Mộng Giai cùng tiểu tổ nghệ thuật của nàng cơm nước xong cũng trở về ký túc xá, vì mọi người đều biết báo tường đã không thể cứu. Nhưng Tào Bân bỗng nhiên gọi điện thoại muốn bọn họ đi qua một chuyến, mấy người chỉ có thể lê xác uể oải lên đường.
Đến đúng phòng học 502 giảng đường D, Nghiêm Mộng Giai sau khi vào cửa liếc nhìn báo tường, liền quay lại mở miệng nói.
"Thật giống như đi nhầm phòng học."
"À?"
Nam sinh sau lưng Nghiêm Mộng Giai cũng vào cửa nhìn một cái, kết quả liền sửng sốt:
"Hình như đi nhầm thật, đây là tầng mấy?"
"Không sai chứ."
Sinh viên phía sau đã thấy bóng lưng Tào Bân đứng trước báo tường: "Đó không phải là lớp trưởng của chúng ta sao?"
Mấy người trố mắt nhìn nhau.
Vài giây sau, tất cả đồng thời vọt vào phòng học, ngơ ngác nhìn bức tranh sơn thủy trên bảng, mấy người phảng phất trúng một chiêu định thân quần thể.
"Các ngươi tới rồi à."
Tào Bân quay đầu nhìn mấy người Nghiêm Mộng Giai một cái, nói: "Ta phải đi ăn cơm, không biết phòng ăn đã đóng cửa chưa."
"Đây là...?"
Nghiêm Mộng Giai ngơ ngác nhìn báo tường, trong lúc nhất thời lại có chút mờ mịt. Báo tường trước đó đã bị lau đi, thay vào đó là một bức tranh sơn thủy để cho người ta không nhịn được mà thán phục!
Từ lúc bọn họ tan học tới giờ, thật giống như chưa tới hai tiếng chứ?
Ma pháp?
Là ma pháp phải không?
Tào Bân hoàn toàn hiểu phản ứng của mọi người, cười giải thích: "Lâm Uyên vẽ."
Nam sinh sau lưng Nghiêm Mộng Giai kia có chút không xác định nói:
"Lâm Uyên ngươi nói, là Lâm Uyên mà chúng ta quen biết kia sao?"
Tào Bân không trả lời, nhìn về phía Nghiêm Mộng Giai: "Lâm Uyên nói, tên người phụ trách báo tường viết tên ngươi. Nhưng ta cảm thấy không tốt lắm, không bằng các ngươi xếp ở sau tên của hắn đi, cũng có điểm thưởng."
"Ồ được."
Nghiêm Mộng Giai cơ hồ trả lời theo bản năng.
.
Buổi chiều còn có lớp, nhưng khi Lâm Uyên cơm nước xong trở lại phòng học, trong lớp bỗng nhiên có người hô lên:
"Lâm Uyên tới!"
"Lâm Uyên trâu bò!"
"Báo tường là ngươi vẽ?"
"Hai giờ vẽ xong?"
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Uyên, phảng phất giống như mới nhận thức hắn vậy.
Nghiêm Mộng Giai đi đến bên người Lâm Uyên, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
"Ừm."
Lâm Uyên đi về chỗ ngồi của mình.
Các bạn học lộ ra ngầm hiểu, cùng nhau nở nụ cười. Đối với phản ứng của Lâm Uyên lại không có một chút cảm giác kỳ quái.
Ngạo mạn?
Không không không.
Cái này rất Lâm Uyên.
Lúc này trên hành lang bỗng nhiên truyền tới tiếng lào xào rối loạn. Các giảng viên hệ mỹ thuật phụ trách bình chọn báo tường đã tới, mà người đi đầu rõ ràng là nhân vật số một hệ mỹ thuật - Khổng An!
Các bạn học nhất thời ngồi nghiêm chỉnh.
Giảng viên làm giám khảo lục tục vào cửa, lão Khổng đi đàng trước, liếc nhìn báo tường, bỗng nhiên sững sốt.
Không chỉ Khổng An.
Một vài giảng viên bột nước phía sau hắn, cũng không nhịn được trừng lớn con mắt, cái báo tường này là trình độ sinh viên có thể hoàn thành?
Bọn họ thuê người bên ngoài đi?
Hay là vị giáo sư nào len lén giúp một chút?
Qua chừng mấy giây, Khổng An mới chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút nghiêm túc: "Báo tường lớp các ngươi là ai làm?"
"Lâm Uyên!" - Nghiêm Mộng Giai mở miệng đầu tiên.
Lâm Uyên chỉ có thể phối hợp giơ tay lên.
Nghi ngờ trong lòng Khổng An nháy mắt biến mất toàn bộ.
Lão nhìn về phía Lâm Uyên, lại quay đầu nhìn báo tường một chút, lại nhìn Lâm Uyên, rồi quay lên báo tường, lại nhìn Lâm Uyên một chút, lại nhìn báo tường một chút, lại nhìn Lâm Uyên một chút...
Thật sự không phải bị lỗi lặp chữ, động tác của lão Khổng đúng là như vậy, lặp lại nhiều lần.
Sau đó, Khổng An biểu tình có chút phức tạp hỏi: "Một mình ngươi vẽ?"
Lâm Uyên: "Ừm."
Khổng An đi tới gần báo tường, yên lặng thưởng thức một phen, nói: "Nguyên lai ngươi vẽ bột nước cũng tốt như vậy, chỉ là một ít chi tiết còn chưa phối cảnh đúng chỗ, có nhiều không gian để tiến bộ."
"..."
Thôi xin! Một tấm bảng đen lớn như vậy, chỉ có hai giờ để vẽ, chi tiết làm sao có thể chu đáo chu toàn?
Mấy người Nghiêm Mộng Giai muốn mở miệng giải thích, nhưng Lâm Uyên không lên tiếng, mấy người chỉ có thể nhịn lại.
Lúc này một tên lão sư nhìn về phía Lâm Uyên nói: "Là Khổng giáo sư yêu cầu quá cao, trong mắt của ta, vẽ thế này đã phi thường hoàn mỹ, chỉ là vệt màu này giống như vừa mới hoàn thành chưa lâu?"
Lâm Uyên nói: "Gần đây trời mưa, có hơi ẩm ướt."
Mọi người bên trong lớp học: "..."
Đại lão, tại sao không nói cho đối phương biết, vết màu không có khô, ngoài trời mưa ẩm cũng là vì báo tường này thật ra do ngươi tốn hai tiếng tùy tiện vẽ?
Được rồi.
Hắn là lười giải thích.
Điểm này, vẫn rất Lâm Uyên.