Gặp phải Cố Tịch, thường thường có nghĩa là có phiền toái xuất hiện, vậy tại sao không để cho Cố Tịch giải quyết phiền toái?
Cái này gọi là lấy độc trị độc!
Lâm Uyên cảm thấy mình rất cơ trí.
Có Cố Tịch gia nhập, hiệu suất làm việc của mọi người quả nhiên tăng lên rất nhiều.
Bởi vì lúc trước, đám người hệ soạn nhạc chỉ có thể trông cậy vào Lâm Uyên một mình giúp mọi người đệm piano, Lâm Uyên không có cách nào phân thân.
Bây giờ Cố Tịch gia nhập, trực tiếp giúp Lâm Uyên chia sẻ hơn một nửa lượng công việc, đôi khi Lâm Uyên đàn lâu mệt mỏi, còn có thể qua một bên nghỉ ngơi đôi chút.
"Cố Tịch đồng học, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi."
Nhìn Cố Tịch bận bịu tứ phía, đám sinh viên hệ soạn nhạc cũng có chút ngại ngùng.
Mọi người không nghĩ tới, Cố Tịch đồng học lại nhiệt tình như vậy.
Nàng chẳng những đồng ý giúp đỡ mọi người đệm đàn cho ca khúc, mà còn bỏ công bỏ sức gần như đến mức liều mạng, từ đầu tới cuối đều không màng nghỉ ngơi!
Đồng thời thái độ của nàng đối với mọi người cũng phi thường thân thiện, không có chút nào ngạo khí cùng lạnh nhạt.
"Ta không mệt."
Cố Tịch cười trả lời.
Không mệt dĩ nhiên là không có khả năng, nhiều người như vậy cần giúp, người có trình độ đàn dương cầm cao thế nào đi nữa cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, đây không phải vấn đề về trình độ.
Nhưng nếu Cố Tịch so sánh thân thể mệt mỏi với tinh thần, lại là hưng phấn trước giờ chưa từng có ——
Khúc phụ cần mình hỗ trợ!
Đừng nói Lâm Uyên tìm mình nhờ đệm đàn dương cầm.
Coi như Lâm Uyên để mình giúp khuân gạch Cố Tịch nàng cũng tuyệt đối không nói hai câu, sắn tay áo lên cố gắng khuân tốt!
Được khúc phụ yêu cầu, là vinh hạnh của bản thân.
Trong giới nghệ sĩ biểu diễn dương cầm, không biết có bao nhiêu người muốn cướp cơ hội hỗ trợ khúc phụ cũng không có cửa đâu!
Huống hồ đối với Cố Tịch mà nói, đây vốn chính là cơ hội mà nàng tha thiết ước mơ.
Cơ hội tiếp cận Lâm Uyên!
Cơ hội lấy lòng Lâm Uyên!
Cho nên bây giờ Cố Tịch thậm chí có cảm giác biết ơn đám bạn học hệ soạn nhạc này, nếu không phải có bọn họ, khả năng Lâm Uyên thật sự chẳng có việc gì cần nhờ đến mình.
Nàng sợ không phải mệt mỏi.
Nàng sợ là mình ở trong mắt khúc phụ không có chút giá trị nào, khúc phụ làm sao lại ưu ái người không có giá trị chứ?
Mà trong quá trình này.
Các bạn học trong hệ soạn nhạc cũng nhỏ giọng trao đổi với nhau:
"Lời đồn thật sự không thể tin."
"Cố Tịch rõ ràng rất bình dị gần gũi."
"Cảm giác nàng nhiệt tình giống như Lâm Uyên vậy."
"Có khả năng những người ưu tú, đều không phải kiểu người lạ chớ gần giống mọi người tưởng tượng. Ban đầu Lâm Uyên vừa mới chuyển đến hệ soạn nhạc, chúng ta không phải cũng cho rằng Lâm Uyên là người rất cao ngạo lạnh lùng sao, sau khi tiếp xúc mới phát hiện Lâm Uyên thật tốt vô cùng."
"..."
Những lời này đứt quãng truyền vào tai Cố Tịch, để cho tâm tình của nàng càng thêm vui vẻ.
Cứ như vậy, chính mình cũng có thể thay đổi một ít hình tượng của bản thân trong lòng Lâm Uyên, thay thế những ấn tượng ác liệt khi trước chứ?
Nàng len lén quan sát phản ứng của Lâm Uyên.
Lâm Uyên đang thoải mái ngồi nghỉ ngơi trên ghế, đối với năng lực cùng thái độ của mình, tựa như có vẻ hài lòng?
Trong nháy mắt, Cố Tịch càng thêm hăng hái!
Đương nhiên.
Cũng có đồng học mơ hồ suy đoán, Cố Tịch đồng ý giúp đỡ có thể là bởi vì Lâm Uyên, cho nên có người len lén hỏi Lâm Uyên, tại sao Cố Tịch sẽ đồng ý giúp đỡ.
Lâm Uyên lắc đầu một cái.
Hắn làm sao biết Cố Tịch nghĩ như thế nào?
Không phải là Cố Tịch từng nói, có cần gì thì cứ yêu cầu là được.
Đối với những sự tình như vậy, Lâm Uyên đều không thấy kỳ quái.
Bởi vì những lời tương tự Lâm Uyên thường xuyên nghe được.
Bắt đầu từ khi còn học mẫu giáo, người xung quanh liền thường nói như vậy, hơn nữa quả thật rất ít có người cự tuyệt thỉnh cầu của mình.
Chính là bởi vì bạn học xung quanh đều dễ nói chuyện như vậy, cho nên Lâm Uyên cũng rất dễ nói chuyện.
Người khác có thể tùy tiện giúp ta, ta đương nhiên cũng muốn tận lực giúp đỡ người khác.
Thẳng đến 1:40 PM.
Rốt cuộc có người đề nghị: "Thời gian không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi một chút, mời Lâm Uyên cùng Cố Tịch đồng học đi ăn cơm thôi!"
"Được."
Lâm Uyên tinh thần tỉnh táo.
Cố Tịch thấy Lâm Uyên đồng ý, liền vội vàng gật đầu theo, nàng làm sao có thể bỏ qua cơ hội cùng ăn cơm với Lâm Uyên:
"Vậy thì cảm ơn."
.
Trong khuôn viên trường có phòng ăn tập thể, tự nhiên cũng có quán cơm.
Nhưng quán ăn đắt hơn so với phòng ăn tập thể một chút.
Vì cảm tạ Lâm Uyên cùng Cố Tịch hỗ trợ, các bạn học đương nhiên sẽ không mời khách ở phòng ăn, trực tiếp tới quán cơm xịn nhất trong trường, gọi một bàn thức ăn ngon.
Lâm Uyên ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, quán cơm còn đưa lên một đống đồ ngọt điểm tâm sau bữa ăn.
Lâm Uyên nháy mắt liền nhìn trúng thạch pudding trong đó.
Đồ ngọt hắn thích ăn nhất có hai loại, một loại là kem ly, một loại là thạch pudding lạnh.
"Đây là chỗ đặc sắc của quán."
Thạch pudding lạnh chỉ có hai phần, các bạn học đương nhiên sẽ không tranh, một bên giới thiệu, một bên đem hai phần thạch pudding lạnh chia cho hai vị nhân vật chính Lâm Uyên cùng Cố Tịch.
Ăn thật ngon.
Lâm Uyên vui vẻ ăn xong phần thạch pudding lạnh vị ô mai, lại có chút chưa thỏa mãn.
Đồng học bên cạnh tự nhiên nhìn ra Lâm Uyên rất thích thạch pudding này, chỉ có thể lúng túng cười nói: "Thạch pudding lạnh ở đây số lượng hạn chế, nhà bọn họ mỗi ngày chỉ làm như vậy thôi, để lần sau chúng ta mua cho ngươi."
"Ta còn chưa ăn." - Cố Tịch cơ hồ theo bản năng mở miệng:
"Nếu không ngại, phần của ta cho ngươi ăn..."
Các bạn học xung quanh lần lượt nhìn về phía Cố Tịch.
Vừa mới bắt đầu ánh mắt còn chút quỷ dị, ngay sau đó lại dần dần thoải mái.
Nguyên lai vị nữ thần dương cầm Cố Tịch này, cùng các bạn nữ trong lớp kia không có gì khác biệt nha. trong lớp những nữ sinh kia rất thích đem đồ ăn vặt mà mình thích nhất cho Lâm Uyên ăn.
Chú ý tới ánh mắt quỷ dị xung quanh, Cố Tịch thực sự không có ý ngượng ngùng.
Nàng để ý chỉ có khúc phụ.
Ánh mắt người khác có cái gì tốt mà để ý?
Nhưng nàng có chút hoảng, trong nội tâm vẫn đắn đo: "Ta như vậy có phải tỏ ra quá tận lực lấy lòng hay không?"
Lâm Uyên nói: "Vậy được."
Hắn vui vẻ đón nhận ý tốt của Cố Tịch.
Trên thế giới này ai sẽ cự tuyệt kem ly cùng thạch pudding lạnh đây?
Cố Tịch thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Lâm Uyên thật rất thích ăn thạch pudding lạnh.
Đúng, hình như hắn còn thích ăn kem ly, vậy mà lần trước mình dám tranh cùng hắn... nhưng mà có tranh được đâu nhỉ?
Cơm nước xong.
Lúc xế chiều.
Lâm Uyên và Cố Tịch tiếp tục đệm đàn giúp các bạn thu bài hát, cứ như vậy bận đến tối mịt, hai người bọn họ rốt cuộc giải quyết xong cho mọi người.
Tất cả bạn học đều liên tục nói cám ơn.
Sau khi mọi người rời đi, Cố Tịch ngồi co quắp trên ghế.
Giày vò đủ một ngày, nàng đã mệt muốn chết rồi, vì để cho công việc của Lâm Uyên nhẹ nhàng một chút, nàng tranh làm rất nhiều chuyện.
Nhưng nghĩ đến lần này đã cải thiện một chút quan hệ với Lâm Uyên, tâm tình Cố Tịch lại phấn chấn, dùng sức nắm chặt quả đấm nhỏ.
"Ổn trọng."
"Không thể nóng vội!"
Cố Tịch tự động viên mình, lấy được công nhận của khúc phụ là một con đường rất dài, nàng đối với chuyện này có đầy đủ kiên nhẫn.
.
Mà bên trong công ty giải trí Tinh Mang.
Lúc chuẩn bị tan việc, Tôn Diệu Hỏa bỗng nhiên rùng mình, có cảm giác một trận nguy cơ vô hình đang tới.
"Chẳng lẽ Giang Quỳ lại muốn ra tay?"
Tôn Diệu Hỏa tự nhận liếm công vô địch, duy nhất một lần thất bại, chính là thời điểm đối mặt với Giang Quỳ.
Đến nay hắn vẫn không thể quên được hình ảnh Giang Quỳ vì Lâm Uyên mà mua toàn bộ các vị trà sữa.
"Đây là một kình địch."
Tôn Diệu Hỏa cũng nắm chặt quả đấm một phát.