"Nếu tôi nói khó thì sao?"
Tư Mẫn Văn chậm rì rì hỏi lại, trên khuôn mặt là biểu cảm né tránh.
Song Lý Tài Đô lại ép cô phải đối diện với sự thật rằng anh có tình cảm với cô mà cô lại không đón nhận tình cảm của anh.
Anh rất muốn biết lý do.
Vì thế, Lý Tài Đô đã hỏi: "Tại sao?"
Tại sao ư?
Tư Mẫn Văn trầm mặc, tự tìm câu trả lời cho chính mình.
Vì cô muốn trở về thời đại của mình sinh sống, cho nên cô sợ phát sinh quan hệ sâu sắc với người ở đây thì sẽ khó lòng trở về.
Có lẽ là chỉ đơn giản vậy thôi.
Tuy đơn giản nhưng lại khiến Tư Mẫn Văn bứt rứt vô cùng.
Thực ra cô không quá bài xích, quá cự tuyệt chuyện đó, có một người để dựa dẫm cũng tốt mà, hơn nữa, người đó còn là Thống đốc Lý Tài Đô nữa, làm người yêu anh chắc hẳn rất tuyệt.
Tư Mẫn Văn nghĩ vậy, lòng lại chưa sẵn sàng.
Cô nghiêng mặt đi, nhếch khóe môi, hàm hồ đáp: "Chẳng tại sao cả!"
Lý Tài Đô xoay mặt cô lại, ngón tay thô ráp ma sát với chiếc cằm trơn láng tạo một xúc cảm tê tê, bồi hồi.
"Em mà còn không thành thật thì anh sẽ hôn em!"
Không nói nhỏ nhẹ được tiếp nên quay ra uy hiếp cô sao?
Tư Mẫn Văn khoanh tay một cách kiêu ngạo: "Anh dám hôn?"
Ánh mắt Lý Tài Đô bỗng tối sầm lại, đồng tử đen thẫm khắc lên vẻ thâm trầm không rõ.
Anh nở nụ cười khiến cô phải chợt rùng mình.
"Mẫn Văn, em quá coi thường anh rồi."
Người đàn ông dứt lời liền dùng một động tác kéo cô sát lại, vô cùng dứt khoát, nụ hôn sau đó ập xuống hệt như che trời lấp đất.
Anh táo bạo ngậm mút cánh môi mềm mại như thạch của cô, từ từ đưa lưỡi vào trong tham lam quấn lấy, dù cô có rụt, có tránh cũng không thoát được "ma trảo" của anh, bị anh trêu đùa mềm nhũn.
Tư Mẫn Văn hơi khuỵu gối, khoảnh khắc kế tiếp lập tức bị Lý Tài Đô kéo thẳng lại, một tay anh ôm chặt vòng eo con kiến, một tay khẽ vuốt ve mặt cô.
Da cô thật mịn, thật mỏng, trắng tinh, tưởng chừng chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ lưu lại vết đỏ, vết xước.
Bị anh cướp đoạt hết dưỡng khí, Tư Mẫn Văn liền hổn hển há miệng, muốn hít thở nhưng lại tạo cơ hội cho anh càn quấy.
Nụ hôn của anh cháy bỏng và mạnh mẽ khiến nhịp tim cô đập dồn dập, nội tâm như chao đảo, mong manh giữa yêu và không yêu.
Đến tận khi Tư Mẫn Văn đập đập vào người Lý Tài Đô thì anh mới chịu lưu luyến tạm dừng nụ hôn.
Anh khẽ cười, đầy đắc ý: "Anh dám hôn, em có muốn thử lần nữa không?"
"Lý Tài Đô!"
Tư Mẫn Văn thẹn quá hóa giận, lập tức đưa tay ôm mặt, sợ anh sẽ thực sự làm vậy.
Một lúc qua đi, khi đã bình ổn, cô mới ngước mắt nhìn anh.
Từ góc độ này cô thấy sống mũi anh thật cao, đôi môi anh giống như vẫn còn vương lại hương vị của cô, nhếch lên nụ cười của kẻ chiến thắng, đôi mắt thì đầy thâm tình vị ý, còn đôi lông mày rậm lại nhẹ nhàng nhướng lên cao.
Một khuôn mặt như điêu khắc, giây phút này lại ở gần cô trong gang tấc, khiến cô cảm nhận rõ ràng nhịp thở của mình lại đang ngưng trệ.
Thế rồi, cô nghe Lý Tài Đô đột nhiên nói bằng giọng ấm áp: "Mẫn Văn, đồng ý ở bên anh, được không? Sau này, em không chỉ là bạn gái, là người yêu anh mà sẽ còn là vợ anh."
Đây là đưa ra lời cam kết sao?
Tư Mẫn Văn bất lực: "Tôi chỉ muốn sống cuộc đời bình yên, anh đi tỏ tình với tôi làm gì?"
Hỏi vậy nhưng không ngờ anh sẽ đáp lại rằng: "Con anh cần mẹ, còn anh cần em."
Họ cần cô sao?
Cần cô nên mới giữ cô ở lại, cô quan trọng trong trái tim họ nên họ mới hết lần này đến lần khác bày tỏ sự yêu thương đối với cô?
Tư Mẫn Văn nghĩ lại, có những lần Lý Vân Phúc đã vô tình nói những lời gán ghép cô với Lý Tài Đô.
Lúc chỉ có hai cô cháu, cậu bé than thở ba nuôi đã cô đơn lẻ bóng bao nhiêu năm, sống mà không có lấy một mảnh tình vắt vai, rằng anh đã khổ sở thế nào khi sống một mình.
Lý Tài Đô bận công việc nên ít dành thời gian quan tâm được cậu bé.
Mãi cho đến khi cô xuất hiện, ba nuôi cậu bé mới thường xuyên trở về nhà, chơi với cậu, cười nhiều hơn.
Bây giờ cậu bé đã có cả anh và cô chăm sóc, cho nên cậu cảm thấy đó là công lao của cô, ngày càng kéo gần khoảng cách giữa cậu bé với Lý Tài Đô hơn.
Nghĩ đến, Tư Mẫn Văn liền thất thần, lòng vừa lâng lâng hạnh phúc vừa có chút đau đớn, xót xa.
Hốc mắt cô chợt đỏ lên, dọa cho Lý Tài Đô kinh hãi.
Anh luống cuống đưa tay lau nước mắt cho cô, lần đầu tiên nói chuyện lắp bắp: "Em...!em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ, em ơi!"
Tư Mẫn Văn òa lên, chúi mặt vào ngực anh, có chút nức nở: "Anh làm em sợ thì có!"
Lý Tài Đô cảm nhận được dòng nước mắt giàn giụa đang thấm ướt chiếc áo sơ mi mặc trong của mình.
Gió lạnh tạt qua, anh kéo hai vạt áo khoác rộng lên người Tư Mẫn Văn rồi vỗ về cô.
Chục phút trôi qua, đứng dưới tư thế này có chút mỏi.
Bấy giờ, Tư Mẫn Văn mới chịu rời ra, trực nhìn anh.
Lý Tài Đô không dám kinh động đến cô nữa, mỉm cười dịu dàng hết sức có thể, cứ thế cầm tay cô đẩy cô vào xe.
Lần này, Tư Mẫn Văn đã biết thắt dây an toàn, do đó không phải phiền anh nữa.
Trong bầu không khí mờ ám, chiếc xe bon bon khởi hành.
Xe đi qua những khu phố cùng những ngôi nhà cao ngất, len lỏi giữa dòng người tấp nập.
Lúc này, Tư Mẫn Văn bỗng nhiên thèm ngọt.
Cô nhìn thấy một tiệm bánh phía xa khi đang đợi đèn đỏ, sau khi suy nghĩ liền quay sang nói với anh, ngón tay chỉ về phía đó.
"Chúng ta qua tiệm bánh kia được không?"
Hai mắt Lý Tài Đô hơi sửng sốt, bởi không ngờ Tư Mẫn Văn sẽ thoải mái đưa ra yêu cầu với anh.
"Sao, không được à?"
Lý Tài Đô giật mình gật đầu, đèn giao thông vừa chuyển xanh, anh nhanh chóng lái qua đó.
Anh bế Lý Vân Phúc xuống xe, dường như đã ngủ đủ giấc, cậu bé dụi mắt tỉnh dậy, khẽ khàng kêu một tiếng ba.
"Ừ."
"Vân Phúc tỉnh rồi à? Vừa hay, chúng ta đi ăn bánh ngọt."
Tư Mẫn Văn cười nói, bước vào tiệm.
Cô gọi ba chiếc bánh ngọt socola, khi nhân viên mang bánh lên, cô ta len lén liếc Lý Tài Đô một cái, thầm cảm thán anh trông thật giống một người.
Nhưng người đó chưa có gia đình, hơn nữa bên cạnh sẽ không xuất hiện những người phụ nữ như vậy...
Tư Mẫn Văn đẩy hộp bánh về phía hai cha con, bình thản nói: "Ăn đi!"
Rồi cô cúi đầu, ăn một miếng.
Lý Tài Đô nhíu mày nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt, bỗng dưng cảm thấy cổ họng ngập tràn vị béo khiến anh có chút khó chịu.
Lý Tài Đô kì thị, đẩy chiếc bánh ra: "Anh không ăn bánh ngọt."
Mặt Tư Mẫn Văn không biến sắc: "Anh mau ăn đi, không ngọt đâu."
Lúc nãy, cô đã đặc biệt dặn nhân viên làm một chiếc bánh từ socola nguyên chất, ít đường, ít béo dành cho anh.
Bởi cô biết anh không thích ăn những thứ ngọt ngấy.
Lý Tài Đô nhíu mày sâu hơn, nhưng cuối cùng vẫn nghe cô, ngập ngừng ăn một miếng nhỏ.
Quả nhiên, trong miệng chỉ có một vị ngọt rất dịu nhẹ, đọng lại cuống họng, còn lại toàn là vị đắng ngon miệng.
Lý Vân Phúc nhìn Tư Mẫn Văn, cậu nhóc ăn một miếng bánh ngọt trong đĩa của cô, khó hiểu: "Cô Mẫn Văn, bánh của con với cô đều ngọt mà, tại sao của ba lại không ngọt?"
"Vì ba con không thích ngọt."
Tư Mẫn Văn hiền hòa đáp.
Lý Tài Đô vô cùng ấm lòng, thích thú.
Anh cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: "Mẫn Văn, em quan tâm anh!".