Chương 92: Tôi Có Một Bí Mật

Phiên bản 39336 chữ

Nhóm giải phóng quân đồng tâm hiệp lực, ngăn chặn được đê đập ở thành phố T, nước lụt đang dần dần rút lui, nhà này của Nhiếp Văn Viễn ở địa thế tốt cho nên hiện tại mặt đất đã không còn nước đọng, chỉ có điều khắp nơi đều là bùn nhão, một bước đạp xuống rồi nâng lên, đế giày có thể dính một mảng bùn lớn.

Trần Phi duy trì tư thế bị đạp ngã lúc nãy, hai tay dính đầy bùn, bên trên quần áo xen lẫn một ít lá cây bị mục nát, thoạt nhìn có chút chật vật, vị trí bị đạp trên đầu gối rất đau, trán toát mồ hôi lạnh, thân mình cứng ngắt không nhúc nhích, đầu cũng không dám nâng một chút.

Bên tai là giọng nói của cậu anh ta, không phải đang nói chuyện với Trần Phi, mà là hỏi em trai anh ta, anh ta giật nhẹ khóe miệng trào phúng, lúc này rất muốn hỏi người cậu tôn kính một tiếng, anh trai không nên ra tay với em trai, vậy người làm cậu có thể ra tay với cháu trai mình sao?

Rốt cuộc vẫn không dám mở miệng hỏi, Trần Phi đối với cậu mình không đơn giản là sợ hãi, càng không thể đắc tội, cuộc đời anh ta chỉ vừa mới bắt đầu, sau này nhất định sẽ cần dựa vào quyền thế của người cậu này, đây là vấn đề rất hiện thực, không cho phép anh ta không suy xét đến.

Bỗng nhiên có một đường ánh mắt nhìn qua, thần kinh Trần Phi lập tức căng thẳng, anh ta ngừng thở, càng cúi đầu xuống thấp hơn.

Không rõ có phải xuất hiện ảo giác không, Trần Phi vậy mà lại cảm thấy cậu anh ta như đang muốn đá mình chết luôn.

Đường ánh mắt sắc bén vẫn chưa dừng lại, chẳng qua chỉ quét một cái là đã rút rồi, Trần Phi lại ra mồ hôi lạnh toàn thân, nguyên nhân anh ta khát vọng quyền thế, chính là từ người cậu này của mình, muốn giống như đối phương được người ta kính sợ, một ánh mắt cũng có thể khiến người ta không rét mà run.

Cho nên từ nhỏ đến lớn Trần Phi đều chứng minh triệt để hai chữ ưu tú, anh ta cố gắng xem sách học tập, lấy thành tích đứng nhất thi đậu đại học, cố gắng nắm giữ quen thuộc nhiều dạng kỹ năng, cũng chỉ vì muốn được cậu mình thừa nhận và khen ngợi.

Đáng tiếc lại không như mong muốn, Trần Phi bất luận có cố gắng thế nào, vẫn như trước không được cậu mình coi trọng, ngay cả Chu Vi Vi cũng có thể đạt được sự coi trọng từ cậu mình nhưng anh ta lại không thể.

Trần Phi từng cam chịu rồi lại phấn chấn lên, hết lần này đến lần khác, mấy năm nay người xung quanh đều khen anh ta, dùng đủ kiểu khen, những người đó nâng anh ta lên tới tận trời nhưng chỉ có cậu của anh là không để vào mắt.

Hiện tại cậu anh ta cảm thấy anh ta không đúng chút nào, ra tay với em trai cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, còn dùng giọng điệu răn dạy, Trần Phi rất muốn cười, lại cười không nổi, thật mẹ nó gặp quỷ mà.

Phải biết hai năm trước, em trai anh ta cùng bạn bè phạm tội, gây ra mạng người, trong nhà trước tiên tìm đến cậu anh ta, hi vọng người cậu này có thể ra tay giải quyết, nhưng lúc đó người cậu này không hề ra mặt.

Ngày em trai bị bắt ngồi tù đó, người cậu này cũng như thế, thong dong bình tĩnh, một chút cũng không cảm thấy quyết định của bản thân có vấn đề gì, tư tưởng hắn tương đối truyền thống, cho rằng một người đã làm sai chuyện thì phải nhận trừng phạt, ai cũng không thể ngoại lệ.

Trần Phi có thể khẳng định, dù em trai anh ta chết trong lúc lao động cải tạo, hoặc sau khi đi ra lêu lổng bị người ta đánh chết, người cậu này cũng sẽ không coi trọng, tại sao hiện tại lại bảo vệ như vậy chứ?

Anh ta đánh em trai một đấm, nếu phải nhận trừng phạt thì cũng phải chính tay em trai ra tay, có liên quan gì đến người cậu này chứ? Vì sao muốn thay đối phương ra mặt……

Đầu gối còn đau, Trần Phi hít một hơi, âm thầm cắn chặt răng, nghi hoặc đáy mắt càng trở nên nặng nề hơn.

Bầu không khí xung quanh rất kém.

Mũi Hoàng Đan tí tách nhỏ máu, bên trong khe hở đều là máu, một khắc cậu vừa bị Trần Phi đánh kia thiếu chút nữa đã đau ngất đi rồi.

Bởi tự nguyên nhân thể chất, từ khi còn rất nhỏ Hoàng Đan đã rời xa tất cả hết tất cả các sự kiện bạo lực, cậu cũng không xem náo nhiệt, thời điểm đi học hoặc đi làm, xảy ra mâu thuẫn với người khác, đều sẽ nói lý lẽ, quân tử động khẩu không động thủ.

Hai bên cùng nhau căng thẳng, Hoàng Đan ra tay với người đó, chính cậu cũng sẽ đau, huống hồ với cậu mà nói, mắng thô tục thì có thể, loại hành vi ra tay đánh người này là rất không tốt, tổn thương người khác cũng không có lợi gì cho mình cả.

Hoàng Đan cũng không thích vận động, bởi vì rất dễ bị thương, có thể khiến cậu đau đến nửa ngày, không riêng phải chịu đựng đau, còn phải nhận về ánh mắt khác thường của người khác nữa.

Dần dà, khi Hoàng Đan đối mặt công kích người khác, năng lực phản ứng sẽ rất không tốt, nếu vừa rồi đổi lại người khác, có lẽ đã có thể tránh đi được rồi.

“Đứng lên.”

Đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp, Hoàng Đan hoàn hồn, mi tâm gắt gao nhíu chặt, đau đớn ở mũi không giảm bớt, tầm mắt cậu bị hơi nước làm cho mơ hồ, khi chuẩn bị đứng lên, có một bàn tay lớn đưa đến chỗ mình.

Nhiếp Văn Viễn kéo người đang ngồi xổm dưới mặt đất lên, từ trong túi cầm ra chiếc khăn được xếp ngay ngắn.

Hoàng Đan nhận chiếc khăn của người đàn ông, nhanh chóng che lên mũi, tầm mắt cậu dừng ở trên người Trần Phi, không nói cái gì, rời đi cùng Nhiếp Văn Viễn.

Trần Phi bị bỏ quên trong rừng cây, không ai kêu anh ta một tiếng nào.

Cảm giác áp bức biến mất, Trần Phi sử dụng tay chân bò lên, anh ta tìm hố nước cách đó không xa, chuẩn bị bỏ tay vào bên trong, khi tay sắp vón vào bên trong hố nước thì anh ta đột nhiên thay đổi chủ ý.

Bà nội Ngô đang quét rác dưới mái hiên, nhìn thấy cả người Trần Phi bẩn thỉu, bà ta hoảng sợ, vội vàng buông chổi chạy qua,“Tiểu Phi, con không phải cùng Tiểu Vu đi ra ngoài sao? Sao lại thành ra thế này?”

Trần Phi miễn cưỡng cười vui,“Con chọc cậu tức giận rồi.”

Bà nội Ngô phủi mấy vết bùn trên người anh ta,“Bà nói sao chỉ thấy cậu con dẫn Tiểu Vu về, mà không thấy con đâu cả.”

Bà cụ ngẩng đầu, hai túi mắt rộng rãi, đôi mắt đục ngầu,“Tiểu Phi à, con nói thật với bà nội đi, có phải cậu con làm con thành ra như vầy không, nó đánh con sao?”

Trần Phi chớp chớp mắt,“Không có.”

Bà nội Ngô chụp cánh tay anh ta, không dùng sức lực gì,“Đứa nhỏ này con từ nhỏ đã không biết nói dối, khi nói dối thì sẽ nháy mắt, cậu con cũng thật là, cũng không nhìn xem con hơn hai mươi tuổi rồi, sao lại ra tay với con cơ chứ……”

Nhớ tới cái gì, giọng nói bà nội Ngô dừng lại, bà cụ nghi ngờ nói,“Tiểu Phi, mũi em trai con chảy máu chẳng lẽ……”

Trần Phi cúi đầu áy náy,“Là con làm.”

Bà nội Ngô nghe, không cảm thấy có cái gì cả,“Hai anh em cãi nhau ầm ĩ, không phải là chuyện thường ngày sao? Chảy một chút máu mũi thôi mà, có gì đâu, con đừng sợ, vào nhà với bà nội đi, bà nội tìm quần áo sạch sẽ cho con.”

Trần Phi nghe vậy liền lắc đầu,“Bà nội, con không vào đâu.”

Bà nội Ngô không nói hai lời kéo anh ta vào trong nhà,“Con cứ thế này mà trở về sao? Đừng nói gì nữa, nghe bà nội đi.”

Trần Phi bị bà nội Ngô kéo vào nhà, không nhìn thấy cậu và em trai anh ta.

Bà nội Ngô lấy dép lê cho Trần Phi,“Mũi nó không phải chỉ chảy chút máu thôi sao? Chỉ cần rửa ở nhà vệ sinh một tý là được rồi, có phải chuyện lớn gì đâu, cậu con còn theo vào, xem nó như đứa trẻ mới lớn vậy.”

Trần Phi bị một từ hình dung làm cho hoảng sợ,“Đứa trẻ sao?”

Bà nội Ngô nói ừ, bà cụ đi vào bên trong,“Con đổi giày trước đi, bà nội đi tìm quần áo cho con.”

Trần Phi không yên lòng đổi giày, anh ta không đi, chỉ đứng ở trước cửa, tay phải móc bùn trong ngón tay trái, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bà nội Ngô cầm quần áo ra,“Đây là quần áo lúc trước cậu con mặc, bà nội đều để lại hết, con mặc thử xem coi có vừa không.”

Trần Phi không nhận,“Bà nội ơi, tay con bẩn lắm.”

Bà nội Ngô dẫn anh ta đến phòng bếp,“Lấy xà phòng không? Bà đến nhà vệ sinh lấy cho con.”

Trần Phi nói không cần,“Để con tự đi được rồi.”

Anh ta đi đến cửa buồng vệ sinh, nghe được bên trong truyền ra tiếng nước xen lẫn tiếng nói của cậu mình, đang nói cái gì “Không được khóc ”“Ngả đầu ra sau”“ Chịu đựng đau một chút”.

Có thể là do tiếng nước quấy nhiễu, Trần Phi thế mà lại cảm giác giọng nói của cậu mình rất dịu dàng, anh ta tò mò đi về phía trước hai bước, người dán lên cửa.

Đúng lúc này, cửa mở ra từ bên trong.

Trần Phi không hề có phòng bị, lúc anh ta sững sờ thì đã đánh mất cơ hội chạy đi, chỉ có thể kiên trì ngẩng đầu,“Cậu ơi, bà nội kêu con đến lấy xà phòng.”

Nhiếp Văn Viễn cuộn cổ tay áo lên, trên tay ướt sũng, hắn vén mí mắt lên, bên trong sâu đen khác thường, khiến người ta sợ hãi.

Trần Phi nghe thấy được trên người cậu mình có mùi máu tươi, anh ta theo bản năng lui về phía sau một bước, lỗ chân lông toàn thân thít chặt lại rất nhanh, đó là một loại tư thế sợ hãi đến bất lực khi gặp phải kẻ địch mạnh mẽ.

Có điều Nhiếp Văn Viễn cũng không làm cái gì khác, hắn cất bước rời đi, cầm khăn mặt khô trở về buồng vệ sinh.

Cửa lại đóng lại.

Trần Phi không tiếp tục nghe lén, trước khi tránh đi anh ta nghe được tiếng nói bên trong, là Trần Vu nói chuyện, mang theo tiếng khóc nức nở nói rất đau, kêu cậu mình nhẹ một chút.

Cậu anh ta cũng nói chuyện, nói Trần Vu đừng lộn xộn nữa.

Trần Phi nghe rõ ràng, trong giọng nói của cậu mình không có không bình tĩnh hay chán ghét nào.

Câu nói của bà nội Ngô lẻn vào trong đầu Trần Phi, đứa trẻ sao? Giờ phút này anh ta ý thức được vô cùng rõ ràng, Trần Vu đó được hưởng đặc quyền từ cậu của anh ta, đó là đãi ngộ mà bọn họ chưa bao giờ có, bao gồm cả Chu Vi Vi.

Sớm biết ngày đó mình cũng đến đây rồi.

Trong lòng Trần Phi rõ ràng, Trần Vu rất sợ cậu mình, sau lưng thường nói cậu mình không đúng, rất khinh thường, còn nói cậu mình là nhà tư bản, thực ra bản thân cậu ta cũng không hiểu nhà tư bản là cái gì, chỉ biết nói hưu nói vượn mà thôi.

Người cậu này vẫn xem như không biết gì, mặc kệ Trần Vu không thèm dạy dỗ, quan hệ bọn họ mới xảy ra thay đổi trong khoảng thời gian này thôi.

Trần Phi đi đến bồn nước phòng bếp rửa tay, rửa bùn ở trong đầu ngón tay, hoang mang bị ghen tị và hối hận thay thế được, nếu anh ta cùng Trần Vu đến đây ở, làm gì còn có chỗ cho đối phương xen vào chứ.

Sống hơn hai mươi năm, Trần Phi chưa từng hối hận như vậy,  trong lòng anh ta rất tức giận, muốn tát miệng mình một cái, lúc trước bởi vì chuyện công việc mà oán trách người cậu này, nghẹn không nuốt nổi giọng điệu đó được, cho nên không đến đây, không ngờ giờ lại không dễ chịu đến vậy.

Hiện tại hối hận cũng không kịp.

Khi Hoàng Đan đi ra, nhìn thấy Trần Phi đang ngồi sô pha với bà nội Ngô, anh ta mặc quần áo trước kia của Nhiếp Văn Viễn, rất hợp người.

Trần Phi đứng lên, quan tâm hỏi,“Tiểu Vu, em không sao chứ?”

Hoàng Đan nhìn anh ta một cái, không nói chuyện.

Trần Phi bị nhìn rất không được tự nhiên, anh ta lại hỏi, người cũng đi qua,“Mũi còn chảy máu không? Xin lỗi nha, không phải anh cố ý đâu.”

Hoàng Đan vẫn không nói chuyện.

Sắc mặt Trần Phi có chút khó xem, anh ta thở dài,“Như vậy đi, em muốn giận anh thì đánh lại anh một cái đi, anh không đánh trả, cũng không trốn đâu.”

Nói lời đẹp này, giống như em trai cố tình gây sự, anh trai chẳng những không trách mà lại còn bao dung, tóm lại chính là một câu “Mày muốn làm thế nào thì làm thế ấy, tao đều sẽ chiều theo ý mày”.

Hoàng Đan không làm thế nào, bà nội Ngô thì đã ngồi không yên, trắng trợn đứng ra đảm bảo cho đứa trẻ Trần Phi tốt đẹp kia, dùng một loại ánh mắt rất không thích nhìn đứa trẻ không tốt,“Tiểu Vu, anh cậu cũng không phải cố ý, theo bà nội thấy, việc này cứ như thế đi.’’

Tầm mắt Hoàng Đan xê dịch đến ly thủy tinh trên mặt bàn.

Trần Phi cũng nhìn qua,“Tiểu Vu, đây là ly nước của em sao?”

Bà nội Ngô nói,“Cái gì của anh của em, giữa anh em các con còn phân biệt cái gì chứ?”

Trần Phi cười cười,“Bà nội, con không ngại, sợ Tiểu Vu ghét bỏ người anh trai này, để anh đi rửa ly cho em.”

Hoàng Đan nói,“Không cần.”

Ký ức nguyên chủ nói cho Hoàng Đan biết, người để ý là anh trai Trần Phi của cậu ta, ngại bẩn.

Lần này sợ là trong lòng Trần Phi có chuyện, tò mò cậu và Nhiếp Văn Viễn thân thiết được thế nào rồi, lo lắng nếu mình không để lại ấn tượng cho Nhiếp Văn Viễn thì công việc còn có thể tìm được hay không, có thể do anh ta suy nghĩ lung tung nên không chú ý chuyện cái ly thôi.

Hoàng Đan phát giác nụ cười trên mặt Trần Phi cứng đờ, trên mặt làm ra biểu cảm xấu hổ, trong lòng không rõ đang có cảnh tượng gì, tám phần là muốn đi móc cổ họng, lôi nước mới uống nôn ra, rồi đi đánh răng súc miệng.

Một bên bà nội Ngô thấy thằng oắt con không cảm kích thì trừng mắt,“Sao cậu còn ghi thù với anh cậu như vậy hả?”

Hiện tại Hoàng Đan không muốn nói chuyện với bà cụ, cậu chưa có kinh nghiệm sống chung với cụ già sống một đời người, lần này là một trải nghiệm mới, chuyện xảy ra so với mình tưởng tượng còn khó khăn hơn, cãi nhau sao? Nói lý lẽ sao? Hai loại này đều không thực hiện được.

Người già đều có chút cố chấp, tự mình nhận định mọi chuyện, dù ai nói nhiều hay nói ba hoa chích chòe*, cũng vô ích như thường.

* Ba hoa chích chòe: những chuyện lung tung, không đâu vô đâu.

“Lục tiên sinh, ông có cách nào không?”

Hệ thống,“Không có.”

Hoàng Đan nói,“Tôi giống Trần Phi dỗ bà nội vui vẻ, bà sẽ có cách nhìn khác với tôi không?”

Hệ thống, “Cậu không làm được.”

Hoàng Đan xoa bóp ngón tay, thật là không được, bản thân cậu chỉ có thể cười thật sự với người đàn ông, đối với người khác, hoặc là mô phỏng, hoặc là kéo khóe miệng một chút, hoàn toàn không phải đang cười.

Mặt không chút cảm xúc đi dỗ người khác, muốn dỗ cũng không được, bởi vì mình cũng không có tâm với chính bản thân mình nữa nói chi đến người khác.

Nhiếp Văn Viễn dọn dẹp buồng vệ sinh đi ra, khiến không khí phòng khách bị đè xuống càng thấp.

Bà nội Ngô là bề trên, lại ở chung với Nhiếp Văn Viễn thời gian dài nhất, mở miệng nói chuyện không hề do dự,“Văn Viễn, Tiểu Phi cũng vì lo lắng cho Tiểu Nhu, muốn mau chóng chạy về, cho nên trong đầu sốt ruột, nổi nóng với Tiểu Vu, thằng bé cũng vừa mới xin lỗi rồi.”

Bà ta lại nói,“Dì thấy Tiểu Phi cách một lát thì xoa đầu gối, mặt mũi trắng bệch, là con đá nó, Văn Viễn, mặc kệ nói thế nào, nó cũng là đứa trẻ, con dùng sức mạnh như vậy, nếu không chú ý, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.”

“Tiểu Phi và Tiểu Vu lại không giống nhau, mỗi ngày thằng bé đều đọc sách học tập, không giống Tiểu Vu từ sáng đến tối chỉ biết ra ngoài chơi, cùng một đám bạn bè chơi đùa, da thịt sẽ khỏe mạnh hơn rất nhiều.”

Nhiếp Văn Viễn cầm khăn lau tay,“Má Ngô.”

Bà nội Ngô tuổi lớn, đầu óc chuyển chậm, rõ ràng người khác sẽ đều biết bên trong tiếng gọi của Nhiếp Văn Viễn là cảnh cáo.

Trần Phi bị hù không dám thở mạnh.

Ánh mắt Hoàng Đan liếc đến chỗ người đàn ông.

Nhiếp Văn Viễn vừa vặn nghiêng đầu, phát hiện cháu ngoại trai đang nhìn mình, mắt vẫn còn hồng hồng,  bên trong có dấu vết vừa mới khóc xong, hắn nhíu mày, thờ ơ tiếp tục động tác lau tay.

Bà nội Ngô nhìn Nhiếp Văn Viễn không tỏ vẻ gì khác, bà cụ cho rằng chuyện này cứ thế cho qua, vì thế tới gần thêm chút nữa, đổi đề tài tiếp tục nói,“Tiểu Phi tốt nghiệp mấy tháng còn chưa tìm được công việc hài lòng, con có thể giúp đỡ chút không, đức hạnh đứa nhỏ này rất tốt, làm việc thận trọng, không kiêu không nóng, học tập lại ưu tú như vậy, ở bên ngoài sẽ không làm con mất mặt đâu.”

Nhiếp Văn Viễn đột nhiên ném khăn vào trong giỏ rác,“Cái gì gọi là công việc hài lòng? Muốn con đem vị trí chủ nhiệm này nhường cho nó luôn không?’’

Bà nội Ngô không dám tin người một tay mình nuôi lớn lại đi tính toán với thế hệ sau như thế, lời nói trong miệng còn rất giống như đang châm chọc,“Văn Viễn, lời này của con thật sự là……”

Ánh mắt Nhiếp Văn Viễn nhìn qua.

Bà nội Ngô lập tức ngậm miệng lại, trong lòng bà cụ rất tủi thân.

Hoàng Đan nhìn ra, bà nội Ngô chăm sóc Nhiếp Văn Viễn mấy chục năm, coi hắn như con trai mình, cũng xem mình như là mẹ của đối phương, không phân rõ ranh giới.

Vừa rồi bà nội Ngô nói, Trần Phi nghe thấy được, anh ta buông mí mắt, không nâng lên.

Nhiếp Văn Viễn dùng máy để bàn phòng khách gọi điện thoại cho Nhiếp Hữu Hương, nói sẽ đưa người trở về, hắn cúp điện thoại,“Đi thôi.”

Trần Phi nói,“Cậu ơi, con đi xe tới, cùng Tiểu Vu chạy trở về là được rồi ạ.”

Nhiếp Văn Viễn gọi tài xế lái xe đến ngoài cửa, không nhìn Trần Phi.

Mặt Trần Phi đỏ lên, lòng tự trọng cũng đã bị tổn thương nghiêm trọng, từ lúc anh ta đánh Trần Vu một đấm, người cậu này xô anh ta ra, đạp anh ta một cái cho đến hiện tại, anh ta cũng không suy nghĩ cẩn thận.

Người cậu này đang tức giận với anh ta, đến bà nội nói cũng không có tác dụng, là vì Trần Vu sao?

Nhiếp Văn Viễn hướng về phía cháu ngoại trai lớn gật đầu,“Con ngồi phía trước đi.”

Trần Phi say xe, cho rằng cậu mình suy nghĩ cho mình, anh ta vội nói,“Không sao đâu, để Tiểu Vu ngồi phía trước đi ạ.”

“Tôi ngồi phía sau.”

Hoàng Đan nói liền khom lưng ngồi vào, từ bên kia Nhiếp Văn Viễn lên xe, ngồi kế bên cậu.

Trần Phi lại một lần nữa bị coi như vô hình, răng cắn chặt cũng sắp nát rồi, anh ta im lặng không nói ngồi trên ghế phó lái, đóng cửa xe lại, sắc mặt rất không tốt.

Trong xe rất im lặng, tài xế nhận ra được không đúng, chỉ hỏi nơi muốn đi rồi không nói thêm một chữ nào nữa.

Gáy Hoàng Đan dựa vào lưng ghế dựa, mắt nhìn con đường phía trước, trên mũi cậu có vết bầm tím, tản ra mùi thuốc rượu, không tiếng động tràn ngập ra.

Nhiếp Văn Viễn bên cạnh đang lật xem văn kiện, thỉnh thoảng gọi điện thoại.

Đừng nói Hoàng Đan và Trần Phi, đến tài xế cũng nhìn ra được Nhiếp Văn Viễn bề bộn nhiều việc, việc công việc tư đều có, nhưng hôm nay lại phá lệ, hoàn toàn không cần tự mình đưa người trở về.

Con đường thay đổi gồ ghề lồi lõm, xe chầm chậm xóc nảy, thân thể Hoàng Đan lên xuống, đung đưa trước sau, giống ngồi thuyền, trong dạ dày khó chịu, cậu theo bản năng nắm lấy sơ mi của người đàn ông.

Nhiếp Văn Viễn nhìn tay kia một chút, không làm ra hành động gì, ngầm đồng ý.

Ngay lúc sắp đến nơi, Trần Phi chống đỡ không nổi nữa, anh ta che miệng lại, giọng nói ong ong,“Bác trai, có thể dừng xe ở ven đường một chút không?”

Tài xế sợ anh ta nôn trong xe, nhanh chóng tìm chỗ dừng xe lại.

Trần Phi mở cửa xe chạy đi ra ngoài nôn mửa.

Trước khi tài xế ra khỏi cửa có uống thêm mấy ly nước, ông mót tiểu, nên nhân cơ hội đi ra ngoài đi tiểu, trong xe chỉ còn lại hai người Hoàng Đan và Nhiếp Văn Viễn.

Hoàng Đan mơ mơ màng màng thiếp đi.

Đầu vai Nhiếp Văn Viễn trầm xuống, một cái đầu dựa vào, hắn hình như không có việc gì vẫn cầm văn kiện xem.

Có hơi thở ấm áp phà vào, Nhiếp Văn Viễn tiếp tục giống như không có việc gì xem văn kiện, chưa đầy một lúc, trọng lượng đầu vai biến mất, hắn cau mày.

Hoàng Đan ngáp một cái,“Cậu ơi, cầm ngược rồi.”

Mặt Nhiếp Văn Viễn không đổi sắc xoay tờ văn kiện lại,“Mũi còn đau không?”

Hoàng Đan nói,“Đỡ nhiều rồi.”

Nhiếp Văn Viễn lật xem văn kiện,“Con có thể đánh trả.’’

Hoàng Đan cách mặt kính thủy tinh nhìn Trần Phi đang cọ bùn ở ven đường,“Anh con cao hơn con rất nhiều, con đánh không lại anh ta.”

Nhiếp Văn Viễn nói,“Vậy thì phải nghĩ cách.”

Hoàng Đan quay đầu,“Cậu ơi, cách nghĩ lấy bạo lực khống chế bạo lực của cậu là không đúng.”

Nhiếp Văn Viễn từ trong văn kiện ngẩng đầu lên,“Hử?”

Hoàng Đan nhìn người đàn ông trước mắt,“Vũ lực không giải quyết được vấn đề.”

Nhiếp Văn Viễn nhướn mày,“Khóc có thể giải quyết được à?”

Hoàng Đan không nói.

Khóe môi Nhiếp Văn Viễn vừa vẽ lên, hắn cười ra tiếng, ngay sau đó bản thân cũng sửng sốt, trong ấn tượng chưa từng cười như vậy bao giờ.

Hoàng Đan mím môi, cậu nghiêm túc nói,“Cậu à, khóc không thể giải quyết vấn đề, con biết chứ, con khóc không phải muốn trốn tránh, cũng không phải yếu đuối, chỉ do con bị đau thôi.”

Nhiếp Văn Viễn khép văn kiện lại,“Lại đây chút, cậu muốn sờ sờ đầu con.”

Hoàng Đan ngoan ngoãn đưa đầu qua, một bàn tay áp đến, xoa xoa tóc của cậu, bên tai là giọng nói của người đàn ông,“Lúc trước con không sợ đau.”

Hoàng Đan nói,“Người sẽ thay đổi, cậu ơi, lúc trước cậu cũng không sờ đầu con.”

Nhiếp Văn Viễn thu hồi tay lại,“Cũng đúng.”

Hoàng Đan chỉ tóc lại,“Phía bệnh viện nói thế nào? Tình huống chị họ có cần nằm viện lâu dài không?”

Nhiếp Văn Viễn nói,“Con bé vừa được tiêm thuốc, trước mắt vẫn chưa tỉnh lại, đợi con bé tỉnh lại làm kiểm tra, xem kết quả mới quyết định.”

Hoàng Đan hỏi,“Cậu ơi, lúc chị con múa, vì sao chị họ lại nhảy vọt lên sân khấu như vậy?Còn cào mặt chị con nữa.”

Giọng nói cậu đè thấp,“Mấy người biểu diễn trước đó, chị họ đều im lặng ngồi dưới sân khấu, đến lượt chị con mới kỳ lạ thôi.’’

Đôi mắt Nhiếp Văn Viễn tối đen, nhìn không thấy ánh sáng,“Tiểu Vu, con nghi ngờ tất cả những gì con có thể nghi ngờ sao?”

Hoàng Đan nói,“Không có, con không nghi ngờ cậu.”

Nhiếp Văn Viễn ngón trỏ gõ vài cái trên văn kiện,“Tại sao không nghi ngờ?”

Hoàng Đan bình tĩnh nói,“Cậu không phải người như vậy.”

Nhiếp Văn Viễn thu phản ứng của cháu ngoại trai vào đáy mắt,“Vậy con cảm thấy cậu là kiểu người nào?”

Hoàng Đan nói,“Có năng lực, có thủ đoạn, có quyền thế, có ngoại hình, có tiền, nhưng nghiện thuốc lá nặng, không thành thật.”

Lông mày Nhiếp Văn Viễn nhếch lên,“Cậu không thành thật lúc nào?”

Hoàng Đan nói,“Là người thì sẽ có xúc động, sẽ có dục vọng, cậu nói bản thân mình không có, đó là không thành thật.”

Nhiếp Văn Viễn muốn dạy dỗ, nhưng lại rơi vào hứng thú vô hình, không cách nào hình dung được cảm xúc đó là gì, hắn không đáng ghét, không bài xích, lại vô cùng xa lạ.

Im lặng ngắn ngủi qua đi, Hoàng Đan nghĩ nghĩ hỏi,“Cậu ơi, chuyện một vạn đồng điều tra được chưa ạ?”

Nhiếp Văn Viễn ý vị không rõ,“Con nhớ không ít chuyện nhỉ.”

Trong lòng Hoàng Đan lộp bộp một chút, cậu quan sát sắc mặt người đàn ông, định bắt được sự nghi ngờ mới nổi lên với cậu, hoặc dấu vết cậu cảm thấy mình đã vượt qua.

Nhiếp Văn Viễn nói,“Tiểu Vu, con sợ cậu tức giận thì phải ngoan ngoãn, đừng để ý quá nhiều, biết không?”

Hoàng Đan nói,“Dạ.”

Cậu dừng một chút,“Nhưng mà cậu ơi, tiền là con lấy từ chỗ Vương Minh, chuyện này có liên quan tới con nên con muốn biết rõ chân tướng sự việc.”

Nhiếp Văn Viễn xoa xoa mi tâm,“Người ở bên ngoài”

Hoàng Đan nghe hiểu được ý trong lời nói của người đàn ông, Lưu Toàn Võ lúc này không ở thành phố T, vẫn chưa tìm được gã ta.

Lưu Toàn Võ trộm tiền đi ra ngoài đánh bạc, rất hợp tình hợp lý.

Khi Hoàng Đan đánh dấu thông tin này thì cậu lại dao động, căn cứ kinh nghiệm vài lần trước đó, không đến cuối cùng thì không thể nói rõ cái nào là chân tướng được.

Nước lụt trong ngõ nhỏ chưa rút lui hoàn toàn, mực nước chỉ cạn một ít.

Xe dừng ở giao lộ, mấy người Hoàng Đan đi vào trong ngõ nhỏ, gian nan, bùn bay loạn xạ.

Nhiếp Hữu Hương sớm đã di chuyển ghế tre nhỏ ra ngồi ở cổng lớn vừa đợi vừa nói chuyện phiếm với bác Mã, bà trông thấy người thì liền đuổi bác Mã đi.

Bác Mã biết tính tình của Nhiếp Hữu Hương, ông cũng không giận, nhìn hướng Nhiếp Văn Viễn gật đầu chào hỏi sau đó chắp tay sau lưng đi về hướng nhà nhỏ của mình.

Nhiếp Hữu Hương nhìn dáng vẻ của con trai lớn không đúng lắm, quần áo trên người cũng không phải bộ mặc trước khi đi ra ngoài, vừa thấy nhìn đã biết là của Nhiếp Văn Viễn, bà chớp mắt, trực tiếp đi đến chỗ Nhiếp Văn Viễn, không nói câu nào gọi con trai lớn vào trong phòng.

Một lát sau, Nhiếp Hữu Hương và Nhiếp Văn Viễn ngồi ở dưới mái hiên, bà suy nghĩ rất nhiều, nửa ngày mới châm chước ra một câu,“Văn Viễn, Tiểu Phi nói hết mọi chuyện với chị rồi, thằng bé ra tay đánh Tiểu Vu là không đúng, chị đã nói thằng bé rồi.”

“Hai đứa nó là con trai chị, là cháu ngoại trai của em, em giúp bên nào, chị cũng không có gì để nói, có điều em vì Tiểu Vu bị chảy máu mũi mà đá chân Tiểu Phi nghiêm trọng như vậy, xương cốt đều bị thương, có chút không thể nói nổi rồi.”

Nhiếp Văn Viễn thổi thổi lá trà xanh bên trong ly trà,“Tiểu Vu sợ đau.”

Nhiếp Hữu Hương nghe vậy, giống như nghe được câu nói đùa vậy,“Là Tiểu Vu nói với em sao? Lời nó nói mà em cũng tin? Trước năm năm tuổi, còn có thể sử dụng dỗ dành để nó ăn ngon chơi đồ chơi, sau năm năm tuổi chỉ biết bay nhảy ở bên ngoài, hoàn toàn không ở trong nhà, không cần biết đó là ngày nào đó, lúc nó trở về thì xác định chắc chắn trên người có thương tích, chị chưa từng thấy nó khóc một lần nào.”

Nói xong thì bà than thở, trong lời nói không cảm thấy là mình đã sai,“Cũng trách nhà chị, từ khi sinh ra rất cưng chiều nó, muốn cái gì thì cho cái đó, chiều nó đến coi trời bằng vung, trưởng thành sai lệch, sau này muốn dạy dỗ cũng không thể dạy được.”

Nhiếp Văn Viễn uống một ngụm trà,“Ngày xưa thằng bé không sợ nhưng hiện tại rất sợ.”

Nhiếp Hữu Hương nghe không hiểu, cái gì mà lúc trước không sợ, bây giờ sợ chứ? Cũng không phải đổi người, bà rất muốn biết con trai nhỏ làm thế nào lại có thể có tiếng nói chung như bình thường với Nhiếp Văn Viễn, nên biết Nhiếp Văn Viễn không hề thừa nhận người vô công rỗi nghề, không có lý tưởng.

“Gần đây tâm trạng Tiểu Phi không tốt, Tiểu Nhu lại xảy ra chuyện, thằng bé có chỗ nào không đúng, em làm cậu nó, cũng đừng để trong lòng.”

Di động Nhiếp Văn Viễn vang, hắn đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

Nhiếp Hữu Hương đi tìm con trai nhỏ,“Tiểu Vu, mẹ kêu con nói nhiều lời hay về anh trai với cậu con, con có nói không?”

Hoàng Đan chưa nói.

Nhiếp Hữu Hương làm bộ nhéo lỗ tai cậu,“Mẹ hỏi con đó, con coi như gió thổi bên tai, thổi một chút rồi cho qua hả?”

Hoàng Đan trốn ra phía sau, người chạy tới trong sân.

Nhiếp Hữu Hương cả giận,“Mẹ nói còn chưa nói xong, con chạy cái gì?”

Hoàng Đan đứng ở dưới cửa,“Cứ nói vậy đi.”

Nhiếp Hữu Hương tìm xem chung quanh, không tìm được cái gì ném đến được,’’ Thằng nhóc thối, con muốn chọc mẹ con tức chết đúng không, con đứng ở cổng cũng không sợ người khác chê cười hả, trở về ngay!”

Hoàng Đan xê gần một chút, dừng ở cự ly không xa không gần.

Nhiếp Hữu Hương nhìn ra con trai nhỏ đề phòng mình, bà cũng không để ý,“ Cảm xúc chị con rất không ổn định, từ đêm nay bắt đầu, con và anh con thay phiên canh chừng đi, mẹ sợ con bé sẽ đi vào chỗ bế tắc.”

Hoàng Đan nói,“Đồ của con còn ở chỗ cậu.”

Nhiếp Hữu Hương ngồi trở về ghế trúc nhỏ,“Tìm thời gian quay lại lấy là được.”

Hoàng Đan nói,“Để con đi nói một tiếng với cậu.”

Nhiếp Hữu Hương trừng bóng dáng con trai nhỏ, bà lắc đầu lầm bầm lầu bầu,“Kì quái, hai người họ thân đến mức độ này rồi sao?”

Hoàng Đan tìm người đàn ông trong ngõ nhỏ,“Cậu ơi, buổi tối con không trở về với cậu được.”

Nhiếp Văn Viễn bỏ điện thoại vào túi quần,“Ừ.”

Tuy rằng Hoàng Đan rất muốn cùng người đàn ông ở chung dưới một mái nhà, nhưng cậu phải suy xét vì nhiệm vụ, Trần Tiểu Nhu và Trần Phi đều ở trong này, thuận tiện điều tra hơn.

Nhiếp Văn Viễn nói,“Theo cậu đi vào.”

Hoàng Đan theo sau.

Không bao lâu, mọi người đều ngồi ở nhà chính, trừ Trần Tiểu Nhu, cô ta tạm thời không ra khỏi phòng.

Nhiếp Văn Viễn đốt điếu thuốc hút, hắn không nói lời nào, những người khác cũng không phát ra âm thanh nào.

Hoàng Đan nhìn hai con gà mái trong sân.

Trần Phi đứng dựa vào tường, nửa thân mình trong bóng tối, anh ta đã tắm rửa, trên người vẫn đang ướt, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt lắm.

Kiên nhẫn Nhiếp Hữu Hương là kém nhất, nhịn không được hỏi,“Văn Viễn, em muốn nói cái gì thì cứ nói đi.”

Nhiếp Văn Viễn hút một hơi thuốc,“Chuyện công việc của Tiểu Phi, sau này đừng đề cập với em nữa.”

Lời này là lời từ chối rất kiên quyết, so với lần trước trên bàn cơm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, đã không còn là người bề trên dạy bảo đối với người vai dưới mà cho người ta một loại cảm giác vô cùng lạnh lùng xa cách.

Không khí nhà chính lập tức thay đổi.

Nhiếp Hữu Hương đứng lên,“Văn Viễn, em có thể nói loại lời này sao? Tiểu Phi chỉ có một người cậu là em, nó không đề cập với em thì còn có thể đề cập với ai chứ?”

Nhiếp Văn Viễn gẩy tàn thuốc trên nền xi măng,“Nó đã là người trưởng thành, nên nó phải tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của bản thân nó.”

Nhiếp Hữu Hương nghẹn họng.

Bà muốn phản bác thì lộ ra con trai không có năng lực, thua xa cậu mình, cái gì cũng có thể làm, còn không phản bác được, chẳng khác nào giống như lời quyết định của Nhiếp Văn Viễn.

“Nói thì nói vậy……”

Nhiếp Văn Viễn đặt ly trà lên trên bàn.

Chỉ động tác này, có thể ngăn chặn câu nói sau đó của Nhiếp Hữu Hương, đó là một thứ gì đó trên người làm quan chức, không phải kiểu mà dân chúng như bà có thể đối phó được.

Trần Phi tỏ thái độ bên trong bầu không khí khó tả,“Con biết ạ.”

Mặt Nhiếp Văn Viễn bị sương khói lượn lờ, giống một một con sư tử đực cường tráng mạnh mẽ, ngồi ở nơi đó, khiến cho lòng người lo sợ e ngại,“ Tinh thần Tiểu Vi không tốt lắm, chuyện con bé cào bị thương Tiểu Nhu là chuyện ngoài ý muốn, Hữu Hương, chị cũng đừng vì chuyện này mà trách các chị ấy, bỏ qua đi.”

Nhiếp Hữu Hương vô cùng tức giận,“Tôi bỏ qua được sao? Mấy năm nay cậu chăm sóc một nhà Nhiếp Tú Cầm không ít, tôi mở một con mắt nhắm một con mắt không đặt ở trong lòng, hiện tại cả nhà cô ta hại Tiểu Nhu, cậu còn thiên vị như thế sao!”

Nhiếp Văn Viễn mở miệng nói,“Chị.”

Hắn kêu tiếng chị này, da đầu Nhiếp Hữu Hương tê rần, một bụng oán giận bị ngăn lại, lên không được xuống không xong, khó chịu muốn chết.

Cho đến khi Nhiếp Văn Viễn đứng dậy đi ra ngoài, Hoàng Đan mới nói câu,“Cậu ơi, con tiễn cậu.”

Nhiếp Văn Viễn ừ một tiếng.

Hoàng Đan đi một đường cùng hắn ra ngoài.

Trong đầu Nhiếp Hữu Hương buồn bực,“Tiểu Phi, cậu con hôm nay có phải uống lộn thuốc rồi không?”

Trần Phi lạnh mặt,“Con không biết.”

Anh ta nói xong về phòng, đập cửa ầm một cái, vôi trên tường cũng rớt luôn xuống đất.

Nhiếp Hữu Hương không nói gì một lát, bà nhìn di ảnh bạn già thở dài,“Nhìn đi, con trai họ Trần của ông đều không làm người khác bớt lo được, là chê mạng người mẹ này quá dài, mong tôi chết sớm hay sao.”

Ban đêm Hoàng Đan ngủ ở bên ngoài phòng Trần Tiểu Nhu, cậu mơ mơ màng màng nghe được tiếng khóc, người mở choàng mắt, ngay sau đó bò dậy từ mặt đất gõ cửa,“Chị.”

Trong phòng truyền ra tiếng rống Trần Tiểu Nhu,“Tránh ra.”

Hoàng Đan nói,“Chị không sao chứ?”

Trần Tiểu Nhu không đáp lại, chỉ khóc ở trong phòng.

Hơn nửa đêm, nghe một người phụ nữ đang khóc, có chút nổi da gà, Hoàng Đan chà sát cánh tay, khoanh chân ngồi trên chiếu bắt muỗi.

Không qua bao lâu, Nhiếp Hữu Hương và Trần Phi lên lầu, hai người đứng ở cửa phòng khuyên bảo an ủi hết nước hết cái.

Hoàng Đan vẫn ở bên cạnh đứng, khi cậu cho rằng Trần Tiểu Nhu sẽ không mở cửa thì cửa mở từ bên trong ra.

Trần Tiểu Nhu đứng ở cửa, đôi mắt sưng đỏ dữ dội, trên mặt còn nước mắt, chổ bị Chu Vi Vi cào không thoa thuốc, nhìn thấy có chút giật mình.

Nhiếp Hữu Hương đau lòng con gái, nôn nóng nói,“Tiểu Nhu, ngày mai con với anh con nên đến bệnh viện một chuyến đi, có nghe thấy không?”

Trần Tiểu Nhu cười còn khó coi hơn khóc,“Đi cũng sẽ để lại sẹo thôi.”

Nhiếp Hữu Hương vừa nghe thì tức giận, không thể nhìn con gái mà mình kiêu ngạo sa sút như vậy,“Con cũng không phải bác sĩ, phải đi mới biết được chứ.”

Giọng điệu bà chậm lại,“Không sao đâu, sau này đừng ăn nước tương, sẹo sẽ tan ngay, nghe mẹ nói không sai đâu.”

Trần Tiểu Nhu khóc thành tiếng,“Mẹ, con không còn cái gì hết.”

Nhiếp Hữu Hương ôm lấy con gái, vỗ vỗ phía sau lưng cô ta,“Nói bậy, con còn trẻ, ngày con dài, hội diễn lần này con đứng hạng nhất, mặc kệ con có múa xong hay không, con vẫn là người múa tốt nhất, lãnh đạo trong đoàn của con đều biết điều đó cả.”

“Ai cũng hiểu được Phương Phương đạt hạng nhất, là do con không hoàn thành biểu diễn, nếu không làm sao có phần của cô ta được, xem đi, coi như cô ta chiếm được giải thưởng và vinh dự của con, cô ta cũng không thể đứng thẳng thân mình được.”

Trần Tiểu Nhu biết lý lẽ đó nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở.

Nhiếp Hữu Hương nháy mắt với hai đứa con trai,“Tiểu Phi, Tiểu Vu, các con nói chuyện đi chứ.”

Trần Phi nói không có tâm,“Đúng vậy, em gái à, em múa tốt nhất, Tiểu Vi cũng kém hơn em nữa.”

Hoàng Đan không nói chuyện, tầm mắt nhìn chằm chằm cổ áo Trần Tiểu Nhu, vừa rồi không biết có phải cậu nhìn lầm không, ngực đối phương nhìn như có xăm hình.

Đáng tiếc không thể gỡ ra quần áo ra nhìn thật giả.

Có lẽ do ánh mắt Hoàng Đan rất rõ ràng, Trần Tiểu Nhu phát hiện, cô ta khóc đến hoa mắt, xấu hổ và giận dữ nói,“Mày nhìn chỗ nào đó hả? Trần Vu, tao là chị mày đó!”

Hoàng Đan nói,“Em không nhìn.”

Trần Tiểu Nhu cười lạnh, cô ta lau mặt, đụng tới miệng vết thương, đau đến ngũ quan đều vặn vẹo, không đợi ba người Hoàng Đan nói cái gì đã đi vào phòng khóa cửa lại.

Ngày hôm sau Trần Phi dẫn Trần Tiểu Nhu đi bệnh viện.

Sau khi trở về Trần Tiểu Nhu nhốt mình ở trong phòng, vết sẹo trên mặt không tốt, cô ta không muốn đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Không ngờ ngày Hoàng Đan đến bệnh viện thăm Chu Vi Vi, Trần Tiểu Nhu ra cửa, cùng cậu đến bệnh viện, đi cùng còn có Trần Phi.

Nhiếp Hữu Hương không đi, không muốn nhìn thấy em gái ruột của mình, lần trước cãi nhau thành như vậy, năm nay chưa kết thúc, cũng sẽ không qua lại gì, dẩu sao người cần thể diện, cây cần vỏ mà.

Đến bệnh viện, Hoàng Đan cố ý lấy cớ rời đi.

Trước tiên cậu gọi điện thoại cho Nhiếp Văn Viễn, Trần Phi và Trần Tiểu Nhu rất thuận lợi ở riêng trong phòng bệnh.

Qua không đến ba phút, Hoàng Đan quay trở về, đứng ở ngoài cửa nghe lén.

Trong phòng bệnh không có khóc lớn, im lặng đến kỳ lạ.

Từ lần đó, Trần Tiểu Nhu gầy rất nhiều, hai bên má lõm xuống, đáy mắt có một mảng màu xanh, không thấy khí chất dịu dàng trên người cô ta đâu nữa, cả người đều tản ra một hơi thở của sự tiêu cực.

“Anh, anh nói một người điên rồi, còn có thể nhận ra ai là ai sao?”

Trần Phi nói,“Phải hỏi bác sĩ.”

“Bác sĩ có thể dùng được, kẻ điên sẽ không còn điên nữa rồi.”

Trần Tiểu Nhu cúi lưng,“Tiểu Vi, mày cào mặt tao như thế này, hại tao mất mặt trong hội diễn, lòng dạ của mày sao lại độc ác đến vậy hả?”

Chu Vi Vi nằm ở trên giường bệnh, đôi mắt trống rỗng.

Trần Tiểu Nhu cầm chặt cánh tay của cô, “Cậu nói tinh thần mày không tốt, mẹ tao nói mày điên rồi, tất cả mọi người đều nói mày có bệnh, Chu Vi Vi, mày đang giả vờ đúng không?”

Chu Vi Vi vẫn không có phản ứng.

Trần Tiểu Nhu tức đến cả người phát run, tay cào lên mặt Chu Vi Vi,“Mày đã điên rồi, tại sao con muốn hại tao?!”

Trần Phi đè lại bả vai em gái lại,“Tiểu Nhu, em bình tĩnh một chút đi.”

“Làm sao mà bình tĩnh đây? Hơn nửa tháng rồi, trên mặt em vẫn còn mấy dấu này, anh muốn em bình tĩnh thế nào đây? Anh, Chu Vi Vi cố ý, cô ta nhất định là cố ý, em……”

Miệng Trần Tiểu Nhu bị Trần Phi bịt kín,“Tiểu Vi đã như vậy, em cũng đừng ở trong này gây sự nữa, chúng ta đi thôi.”

Đôi mắt cô ta chợt lóe lên, không nói gì nữa.

Ngoài cửa Hoàng Đan rất không hài lòng nhíu mi, cậu xoay người lui đến góc.

Trần Phi và Trần Tiểu Nhu từ phòng bệnh đi ra, hai người bọn họ cũng không đợi em trai, đi thẳng luôn về nhà.

Hoàng Đan trở về phòng bệnh, bưng thau nước đến bên giường,“Chị họ, chị đừng cử động, để em lau mặt cho chị nha.”

Chu Vi Vi vẫn không nhúc nhích.

Hoàng Đan đem khăn mặt bỏ vào trong nước, chậm rãi tẩm ướt rồi vắt khô trùm lên mặt có chút sưng của Chu Vi Vi,“Kiên nhẫn một chút, một lát sẽ tốt thôi.”

Sau khi Chu Vi Vi gặp chuyện không may vẫn thường uống thuốc, người bao giờ cũng trốn ở trong phòng, mặt không thấy ánh sáng nên rất tái nhợt, có thể thấy được mạch máu màu xanh.

Hoàng Đan phát hiện môi Chu Vi Vi khẽ động, cậu xác định không phải mình xem hoa mắt thì cúi đầu xuống,“Chị họ, chị muốn nói cái gì?”

Chu Vi Vi há miệng.

Hoàng Đan đưa lỗ tai đến gần, cậu sợ đau, cho nên lo lắng lỗ tai bị cắn, may mà Chu Vi Vi không cắn lên, cũng không nói ra âm tiết hoàn chỉnh, trong cổ họng chỉ phát ra âm thanh mơ hồ, nghe vào tai giống như có đàm ở trong cổ họng vậy.

Chu Vi Vi cầm chặt Hoàng Đan.

Hoàng Đan không có tránh thoát, cậu đưa lỗ tai đến càng gần, cơ hồ dán lên môi Chu Vi Vi,“Cứu? Hay là cậu?”

Chu Vi Vi không lên tiếng nữa.

Hoàng Đan vừa nhấc đầu, mới nhìn thấy Chu Vi Vi đang khóc, cô không khóc đến tê tâm liệt phế hay gào khóc, mà chỉ lẳng lặng chảy nước mắt, để người nhìn, trong lòng chợt tràn ngập buồn bã.

Hoàng Đan lấy khăn mặt lau mặt cho cô,“Sẽ tốt thôi.”

Chống lũ giằng co trước sau hơn hai tháng mới kết thúc, nhóm giải phóng quân không muốn quấy rầy dân chúng, họ lén lút rời đi nhưng vẫn bị phát hiện.

Nhóm dân chúng như ong vỡ tổ vây  đến, bọn họ đem nước, thức ăn, thuốc để lên trên xe, sợ để lên chậm, giải phóng quân sẽ không nhận.

Hoàng Đan nhấc một túi bạc dứa lớn lên, nhanh chóng để vào trong lòng một giải phóng quân, giải phóng quân lờ mờ bị ép nhận, khi muốn trả trở về thì người đã không thấy.

Bên trong túi bạc dứa lớn có táo, trứng gà luộc, còn có chocolate nhập khẩu Nhiếp Văn Viễn cho Hoàng Đan.

Lúc Hoàng Đan sắp xếp, Nhiếp Văn Viễn ở bên cạnh nhìn, hắn không lên tiếng, còn giúp xách vào trong cốp xe.

Xe tải lục tục ra khỏi thành phố.

Tay Hoàng Đan cắm ở trong túi, đưa cổ xem, cho đến một chiếc xe tải cuối cùng biến mất trong tầm nhìn, cậu mới thở ra một hơi, xoay người trở về trong xe.

Nhiếp Văn Viễn nhắm mắt lại, hình như đã ngủ.

Hoàng Đan nhịn không được vén sợi tóc trên trán của hắn sang một bên, cậu biết đối phương không ngủ, cũng biết đối phương sẽ không ngăn cản động tác của cậu.

Tài xế cho là cháu ngoại trai nhỏ đang nghịch ngợm gây chuyện, không nhìn ra thứ khác.

Mi mắt Nhiếp Văn Viễn không mở ra,“Đưa xong rồi à?”

Hoàng Đan nói,“Dạ.”

Sau khi xe khởi động, Hoàng Đan dùng âm lượng chỉ có Nhiếp Văn Viễn nghe hỏi,“Còn chưa tìm được người sao?”

Cháu ngoại trai nhỏ đến gần, hơi thở ấm áp khiến cho lỗ tay Nhiếp Văn Viễn có chút nóng, hắn ừ một tiếng, không đẩy người ra.

Buổi tối Hoàng Đan không về nhà, đi đến nhà Nhiếp Văn Viễn.

Bà nội Ngô nhìn thấy Hoàng Đan, đôi mắt trừng ra nhìn một chút, hiếm thấy không nói lời khó nghe, thu lại không ít.

Nghĩ đến trong khoảng thời gian này, tay chân bà nội Ngô đã không duỗi dài ra được nữa rồi.

Nhiếp Tú Cầm đang ở bệnh viện trông coi Chu Vi Vi, trên lầu lạnh hơn rất nhiều so với dưới đất.

Hoàng Đan đến phòng ngủ Nhiếp Văn Viễn xem sách, cậu xem đến nhập tâm, thình lình nghe được tiếng ong ong vang,“Cậu ơi, di động của cậu vang kìa.”

Trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng Nhiếp Văn Viễn,“Con nghe đi.”

Hoàng Đan ấn nút nghe, đầu bên kia truyền đến tiếng Lưu Toàn Võ,“Văn…… Văn Viễn…… Cứu tôi…… Mau cứu tôi…… Có người muốn……”

Tiếng hét thảm thình lình lên, màng nhĩ Hoàng Đan phát đau, như có thứ gì đâm vào sọ cậu,  đau đến tay cậu run lên, gọi vài tiếng, cũng chỉ có tiếng ùng ục.

Trong nháy mắt chỉ có vậy, Hoàng Đan cho rằng đầu mình bị người ta đặt trong nước, lỗ tai bị đổ đầy nước, cậu không còn chú ý cái khác, lập tức lấy di động xông vào buồng vệ sinh.

Nhiếp Văn Viễn lau nước trên mặt, lưng dày vai rộng, eo thon, mông vểnh, tay dài chân dài, làn da màu lúa mạch, dáng người không thể bắt bẻ được, phần lưng có một vết sẹo dài, không biết để lại từ lúc nào.

Hắn không xoay người, quay lưng lại cháu ngoại trai nhỏ,“Luống cuống cái gì?”

Hoàng Đan vô tư thưởng thức,“Chú Toàn Võ xảy ra chuyện rồi.”

Sau khi tỉnh táo lại, cậu nhớ lại chi tiết mười mấy giây trong điện thoại,“Cuộc gọi bỗng nhiên bị gián đoạn, con không kịp hỏi chú ấy, chỉ nghe thấy tiếng nước rất lớn thôi.”

Tay Nhiếp Văn Viễn chợt dừng, ném khăn mặt đi ra ngoài, tay kéo cháu ngoại trai,“Cậu đi mặc quần áo, con thông báo cho tài xế đi, mà thôi, khỏi thông báo, con đi ngủ đi.”

“……”

Hoàng Đan nói,“Con đi với cậu.”

Nhiếp Văn Viễn nhìn cậu một cái rồi đi lấy di động gọi điện thoại, truyền đạt chỉ thị cho cấp dưới.

Rất nhanh có một chiếc xe lái đi ra, Nhiếp Văn Viễn trên ghế điều khiển, tóc của hắn còn ẩm ướt, ngọn tóc nhỏ nước, động tác chuyển tay lái vững vàng, trên mặt rất bình tĩnh, giống như không có việc gì có thể khiến cho lòng hắn lộn xộn, hoang man rối loạn cả.

Hoàng Đan ngồi ở bên cạnh Nhiếp Văn Viễn, trong lòng hỏi,“Lục tiên sinh, Lưu Toàn Võ hiện tại còn sống hay đã chết?”

Hệ thống,“Anh ta bị bỏ vào cái bao chứa đầy cát, đặt chung với bao cát ở chỗ đê vỡ, cậu cảm giác anh ta còn sống là đã chết?”

Mi tâm Hoàng Đan vặn lại, không nói gì thêm.

Bạn đang đọc Tôi Có Một Bí Mật của Tây Tây Đặc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!