Về chuyện thay lòng này chính bản thân Đỗ Cửu chắc chắn từ chối, nhưng chết ở chỗ thiết lập của Alsace lại là như vậy, cho dù có thích một người tới đâu thì bản chất của y vẫn là một nam phụ phản diện, ích kỷ, ghen tị, cố chấp, âm hiểm, những tính cách xấu xa này không bởi vì y hiểu được tình yêu mà biến mất ngay, nếu là vậy thì e rằng trên đời đều toàn là người tốt rồi.
Kỵ sĩ trưởng rất tốt nhưng Alsace ong bướm quen thói, từ mười hai tuổi đến mười tám tuổi hiện giờ, trừ nửa năm ở cạnh người yêu cố định là kỵ sĩ trưởng ra thì mấy năm trước bạn giường đều tới lui nườm nượp.
Có thể ở bên kỵ sĩ trưởng nửa năm không đổi đã là hết mức rồi.
Bạn bảo nếu yêu một người tới vậy thì làm sao còn đi tìm những kẻ khác à?
Đúng thế, y yêu kỵ sĩ trưởng nhưng chuyện này hoàn toàn không cản trở chuyện y tìm kẻ khác đâu, y muốn kỵ sĩ trưởng nhưng cũng muốn những người đẹp khác, chuyện này đâu hề mâu thuẫn với nhau, đúng chứ?
Thứ gọi là hoàn cảnh hình thành suy nghĩ chính là vì suy cho cùng thế giới này vẫn là một thế giới cổ đại, chỉ cần giai cấp phong kiến còn tồn tại thì những thứ như tam thê tứ thiếp không hề là chuyện đùa, cùng lắm thì đổi thành dạng vợ bé và tình nhân mà thôi.
Cho dù là theo chế độ một vợ một chồng như hiện đại nhưng kẻ có tiền có quyền nào lại không trái ôm phải ấp chứ, huống hồ gì đây là xã hội cổ đại cam chịu hợp pháp.
Không bàn tới những người khác mà chỉ nói tới quốc vương thôi, ngoài sáng thì bên cạnh vương hậu còn có thêm hai vương phi, trên thực tế còn lén lúc nuôi không ít tình nhân, thậm chí có lúc còn sẽ cùng đại thần đi chơi đào. Còn có Viêm Thần, ba người con trai của ông do ba người phụ nữ khác nhau sinh ra, mà đó chỉ là con trai trong giá thú thôi đấy, nhưng đã tới địa vị này rồi thì phòng trong phòng ngoài hay không có phòng nào cũng chả khác gì nhau.
Còn chưa nói tới lứa trạc tuổi y, Arthur thầm thích Lông Vũ Nhỏ nhiều năm nhưng cũng đâu tự kiềm chế đâu, nên chơi bời thế nào thì vẫn chơi bời thế ấy, Victor tình sâu như biển với Horn nhưng khi cần giải quyết vấn đề sinh lí thì chưa thấy gã phải tự tuốt bao giờ.
Từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy thì làm sao có thể trông cậy Alsace sẽ một lòng một dạ yêu đương tới già chứ. Với y mà nói có thể giữ mình chung thủy với kỵ sĩ trưởng nửa năm đã hay lắm rồi.
Y yêu kỵ sĩ trưởng à? Dĩ nhiên là yêu, tự mình tỏ tình thì đúng là đã động lòng rồi, đó không phải yêu thì là gì nữa? Đỗ Cửu phân tích tới lui cảm thấy y thật sự yêu kỵ sĩ trưởng, nhưng có một nửa lại đặt vào thứ tình yêu mà bản thân y bỏ ra chứ không đặt lên người kỵ sĩ trưởng.
Có thứ gọi là tuổi trẻ cuồng si, Alsace cũng ôm khao khát với tình yêu như người bình thường, ngày ấy rình rang mà tỏ tình thay vì bảo rằng y yêu kỵ sĩ trưởng thì chi bằng bảo là y đang bày tỏ với tình yêu thì đúng hơn, nếu không phải kỵ sĩ trưởng dũng sĩ cứu người đẹp thì đổi đại thành ai khác đều được cả, y bày ra thứ mà bản thân nghĩ là yêu chứ không phải thật lòng yêu kỵ sĩ trưởng.
Dưới sự lãng mạn to lớn rất dễ khiến bản thân nảy sinh ra thứ tự cho là rung động.
Lúc ấy người ta rất khó để phân biệt được cuối cùng là động lòng vì hoàn cảnh hay thật sự động lòng vì người trước mắt, đặc biệt Alsace còn là người sắp xếp tất cả nên có khả năng không nhỏ chính y tự khiến mình cảm động tự khiến mình say mê.
Chỉ là sau đó trong phút chốc bị cảm động bởi cái nhìn thâm tình của kỵ sĩ trưởng, cùng một màn dũng sĩ cứu người đẹp mới khiến y mang tình cảm kia ra đặt lên người hắn.
Bây giờ đã qua nửa năm, bao nhiêu cảm động bất chợt trước kia cũng dần dần lắng xuống, nếu nói theo khoa học thì là phản ứng hóa học của pheromone đã biến mất, có lẽ với người bình thường thì cần một hai năm nhưng với Alsace chỉ cần nửa năm là hết.
Đương nhiên tình cảm của y với kỵ sĩ trưởng vẫn còn đó, chỉ là lúc mới bắt đầu thì thích thú, về sau dần yên ắng mà thôi, với cậu ấm mắc bệnh tuổi dậy thì đam mê chạy theo kích thích mà nói thì sao có thể vừa lòng với cái kiểu bình yên này chứ?
"Đây đúng thiệt là có tiềm năng làm M mà." Đỗ Cửu không nhịn được làu bàu. Bộ không thể hưởng thụ ngày tháng ngọt ngào à, sao cứ phải đi tìm kích thích lung tung mới chịu được hả, không phải M thì là cái gì?
Hệ thống đã kéo xong băng ghế hạt dưa ra ngồi xem trò hay, thuận miệng nói: "Vai ác ấy mà, có tí tật xấu cũng bình thường thôi."
"Mi nói xem nói ta dựa theo thiết lập của Alsace mà thay lòng thì tỷ lệ có thể bình an sống sót là bao nhiêu?" Y cực kì nghi ngờ cứ làm tiếp dám chừng thiệt sự sẽ tự mình đâm đầu vào chỗ chết đấy.
Hệ thống cũng nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ giúp y: "Hẳn là không tới mức đó đâu, ảnh hưởng của Tần Cửu Chiêu đã dần dần trở về rồi nên kỵ sĩ trưởng không thể nào lại giết ngươi, nhưng mà xây tầng hầm giam cầm dạy dỗ gì gì đó thì biết đâu chừng, dĩ nhiên có khi hắn lại lựa chọn chia tay ngươi." Nghĩ tới tuồng ngược luyến tình thâm sắp diễn, số liệu cả người nó đều phấn khích rung rung.
Đỗ Cửu: "Vui sướng khi người ta có chuyện không cần lồ lộ như vậy biết không?"
Tuy y đã phân tích tâm lý Alsace nhưng muốn thực hành thật thì vẫn hơi chần chừ, suy cho cùng y thật lòng thích Tần Cửu Chiêu, cũng thích kỵ sĩ trưởng, muốn y bước ra một bước này thật sự có hơi khó.
Nhưng mà y lại không thể không làm, Tần Cửu Chiêu trong kỵ sĩ trưởng còn chưa được đánh thức hoàn toàn nên hiện giờ y không thể OOC được, dù sao y cũng phải kiên trì chờ tới lúc hắn tỉnh lại.
Y suy đi tính lại, chỉ có thể cố gắng làm vài chuyện nhỏ trước trong phạm vi thiết lập nhân vật, không cần mới vào đã chơi một quả to, lần này y thật sự mong mỏi Tần Cửu Chiêu phải nỗ lực nhốt y vào phòng tối gì đó, y đồng ý cả hai tay luôn đấy!
"Thiệt là không sao ngờ được sẽ có một ngày ta lại chờ mong bản thân bị Tần Cửu Chiêu nhốt trong phòng tối tới vậy luôn ấy."
Y thiệt sự cảm thấy chuyện đời nổi trôi, Thiên Đạo xoay vần.
Vứt đi nỗi lo "thay lòng đổi dạ" trong bụng thì Đỗ Cửu và kỵ sĩ trưởng ở bên nhau cực kỳ hòa hợp, mỗi ngày hai người cùng tới cùng lui, qua nửa năm đã khiến cả những người vốn không coi chuyện bọ họ ra gì cũng bắt đầu có mấy phần tin rằng họ là tình yêu đích thực.
Lại một đêm làm lụng cực khổ, Đỗ Cửu xoa đôi mắt mơ màng mặc cho kỵ sĩ trưởng ôm y đi rửa mặt, đợi hai người chuẩn bị xong bước ra thì bữa sáng đã được người hầu dọn lên.
Kỵ sĩ trưởng phết mứt trái cây lên bánh mì, đưa y: "Tối hôm qua tam vương tử tới tìm cậu, bảo ba ngày sau là sinh nhật cậu, hỏi cậu có định làm gì không."
Đỗ Cửu nhận lấy, ngẫm nghĩ một lát, nói mới nhớ ba ngày sau đúng là sinh nhật 18 tuổi của Alsace, ở hiện đại vừa đúng tuổi trưởng thành nhưng ở thế giới này còn phải đợi thêm hai năm nữa.
Hơn này chuyện quan trọng là cốt truyện bắt đầu chính vào, vai chính thụ Luther xuất hiện!
Cốt truyện cũng không mở đầu ở cảnh Luther xuyên qua mà vào thẳng từ chỗ cậu ta bước vào học viện Ma Võ làm thầy giáo, những chuyện xảy ra trước đó đều đan xen kể ra trong phần sau.
Dựa theo cốt truyện miêu tả thì bởi vì sinh nhật Alsace nên cả lớp E nắm tay nhau náo loạn trường học một trận ra trò, đúng lúc hai bên đang lao vào sống mái thì Luther xuất hiện, dùng một màn giả ngầu nhưng lại tự nhiên không hề ô dề vả mặt lần đầu khiến 13 người lớp E ê chề, đợi tới ngày hôn sau nhìn thấy giáo viên mới của bọn họ là Luther lập tức thù mới hận cũ ào ào kéo về, liên tiếp đối đầu với cậu ta một tháng trời, mãi tới khi cậu ta đánh đổ được Barra đồng thời được người cảm nắng cô là Claymont đón nhận thì mới mở ra được một kẽ hở.
Thật ra Đỗ Cửu không có ác cảm gì với Luther, thậm chí còn có một chút thiện cảm, dù gì thì xem cốt truyện cũng thấy cậu ta thật sự là một người không tồi, hơn nữa vì cậu ta mà lớp E trừ Alsace ra thì 12 người còn lại đều phấn chấn hẳn lên, còn khiến bọn họ càng ngày càng tốt đẹp.
Có lẽ là do nhận lấy một phần tính cách thánh phụ của Cửu Từ Lương ở thế giới trước, hoặc có thể là do một khiếu bị thiếu kia của y dần dần vẹn toàn mà qua nửa năm quen biết, Đỗ Cửu thật sự có cảm giác mình là bạn tốt với những thiếu niên thiếu nữ này, Arthur trăng hoa, Theodore nghịch ngợm, Claymont hàm hậu ngay thẳng, chị gái hào sảng Elsa, em gái mít ướt Barra, thậm chí ngay cả Reid âu sầu luôn chui dưới tầng hầm và Jasmin lạnh lùng không thích gần gũi người khác, qua hơn nửa năm này đã mang tới cho y thật nhiều niềm vui.
Từ đáy lòng y hy vọng những thiếu niên thiếu nữ ấy có thể càng ngày càng tốt lên, thoát khỏi gông xiềng của thiên phú mà tìm được cuộc đời của riêng mình.
Y bị thiết lập trói buộc nên không thể làm gì được, nhưng Luther lại không như vậy, cậu ta được sắp đặt sẵn để tới đây khuyên nhủ bọn họ.
Cho nên y không quan tâm tí nào đáp: "Tùy đi, dù sao quay đi quay lại vẫn chỉ có bao nhiêu đó." Sinh nhật quý tộc ngoài yến hội ra thì còn gì khác nữa đâu, hơn nữa lấy thân phận y thì cho dù là tình nguyện hay không, những học viên xuất thân quý tộc trong trường vẫn phải tới chúc mừng y.
Nhưng mà lần này chắc chắn sẽ không diễn ra như trong cốt truyện gốc, cũng không biết là Arthur hay Theodore sẽ ra ý tưởng nữa.
"Được." kỵ sĩ trưởng đồng ý.
Đỗ Cửu cắn hai ba cái hết bánh mì, gian manh đảo đảo mắt: "Ngươi định tặng quà cho ta à?" Y kiêu ngạo giương cằm, "Không phải cái gì ta cũng sẽ nhận đâu đấy!"
Kỵ sĩ trưởng giúp y lau đi vệt mứt trái cây bên miệng, không đáp lời ra vẻ đã ngầm hiểu rồi, nhưng thật ra lại khơi lên sự tò mò của Đỗ Cửu.
Hôm nay là thứ hai, 13 người lớp E không cần phải tới phòng học điểm danh mỗi ngày nhưng mỗi tuần vẫn cần có mặt một lần, đây là quy định do hiệu trưởng đưa ra, đáng lý phải ngồi hết cả ngày nhưng nhìn tình hình giáo viên đều bị bọn họ đùa giỡn tới tức giận, không ai tình nguyện tới đây dạy nên tới bây giờ chỉ cần tới điểm danh một phát là có thể tự do thân ai nấy lo.
Trên đường từ ký túc xá tới phòng học có thể gặp được không ít học sinh vội vàng chạy đến chạy đi, Đỗ Cửu dẫn theo kỵ sĩ trưởng vừa ngó trái ngó phải vừa đủng đỉnh dạo bước.
"Người này không được, không cao bằng kỵ sĩ trưởng, người này chiều cao thì được đấy nhưng dáng người vừa nhìn là biết không đẹp bằng kỵ sĩ trưởng, người kia tạm được nhưng mặt lại không đẹp, người đó..."
Đúng vậy, chính xác, y đang tìm đối tượng để "ngoại tình", dựa theo tính cách Alsace thì cho dù muốn "ngoại tình" nhưng có kỵ sĩ trưởng như châu như ngọc đặt trước mặt, làm sao lại có thể tìm một người kém hơn hắn chứ, phải có một mặt nào đó hơn kỵ sĩ trưởng hoặc là kiểu người có vẻ ngoài hoàn toàn khác với hắn, khiến hai mắt y lập tức phát sáng, phải xuống tay bất chấp lửa giận của kỵ sĩ trưởng.
Kỵ sĩ trưởng không biết trong đầu Đỗ Cửu đang tính toán cái gì, chỉ hết lòng hết dạ đi theo bên cạnh y, nếu hắn biết được suy nghĩ của Đỗ Cửu, Đỗ Cửu cũng không biết mình có bình an đi tới phòng học hai không nữa.
"Ồ? Người này không tồi!" Đang lúc vẩn vơ trong lòng, Đỗ Cửu bỗng thấy được một thiếu niên có thể khiến y sáng cả mắt.
Thân hình cao lớn nhưng lại không quá cường tráng, eo ra eo chân ra chân, màu tóc đỏ rực như ngọn lửa, đôi mắt vàng kim còn muốn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, vừa nhìn đã biết được là người có tính cách hào sảng.
Nhan sắc đủ điểm, hơn nữa còn hơi quen, đúng là người yêu của Lông Vũ Nhỏ Ivan trong lòng Arthur - Miles.
Làm sao đây, không thể kìm được trái tim nhộn nhạo muốn thay bạn tốt thọc gậy bánh xe.
Đỗ Cửu trầm tư hai giây, dù sao cũng phải trêu, trêu vào một người nổi tiếng như vậy xác suất thành công hiển nhiên là sẽ thấp hơn một ít, còn có thể kéo dài được một thời gian, lỡ đâu chọc trúng một tên vừa mở lời đã đồng ý ngay thì chẳng lẽ y phải nằm yên đợi bị chịch sao? Phải biết rằng người của thế giới này trên mặt kia thật sự không bận tâm linh tinh là mấy.
Nhìn xem không khí không giống học sinh trạc tuổi ở thế giới khác là biết, ở hiện đại tư tưởng thoáng tới vậy mà còn chưa thấy học sinh nắm tay nắm chân mút môi nhau, ban ngày ban mặt dắt nhau vào rừng cây nhỏ đâu đấy.
Vì vậy trong chớp nhoáng Đỗ Cửu lập tức dừng bước, cất tiếng: "Miles?"