Ngay giây phút hắn kéo tay cậu rời đi thì Tề Minh bỗng điên lên, ánh mắt anh ta nhìn hai người bọn cậu cực kỳ kinh khủng.
“Đứng lại.”
Mặc cho anh có gào thét thì Tề Bạch Ân vẫn không đoái hoài gì đến kẻ điên dại bi3n thái đằng sau.
Đôi bàn tay ấm áp bao lấy tay Hạ Dương, dắt cậu ra khỏi nơi khiến con tim sợ hãi.
Hạ Dương nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, không hiểu sao lúc này cậu lại thấy yên tâm đến lạ.
Đột nhiên một lực rất mạnh nắm lấy cổ áo cậu kéo ra đằng sau.
Hạ Dương hoảng sợ quay lại thì phát hiện kẻ đó chính là Tề Minh.
Anh ta nhìn chằm chằm Tề Bạch Ân, đôi mắt tràn đầy sự chiếm hữu và ép buộc.
Tề Minh sau khi kéo cậu ra thì nắm lấy tay Tề Bạch Ân, anh ta dùng sức chà mu bàn tay của hắn cho đến khi nó đỏ ửng lên, tưởng chừng như da của hắn rách ra đến nơi.
“Ai cho em nắm tay người khác? Hả?”
Tề Bạch Ân lạnh lùng rút tay ra, đẩy anh một cái: “Cậu ấy không phải người khác.”
Hạ Dương còn đang run sợ bỗng sững sờ.
Cậu vừa nghe thấy gì vậy? Từ khi nào mà Tề Bạch Ân đối xử dịu dàng với cậu như vậy? Chẳng phải mới hôm qua hắn còn căm hận cậu lắm sao?
Hình như có gì đó sai sai…
Hạ Dương ngẩn ngơ nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng lại đẹp trai cực kỳ của Tề Bạch Ân.
Cậu muốn nhìn ra được điều gì đó từ đôi mắt hắn, nhưng chưa để cậu nhìn được bao lâu thì Tề Minh đã đi đến cạnh cậu, anh ta nhẹ nhàng chạm vai cậu như một học trưởng quan tâm đàn em, thế nhưng lời anh nói ra lại làm cậu sởn tóc gáy.
“Anh cảnh cáo cậu nên tránh xa em ấy ra.
Không được lại gần Tiểu Ân nữa.”
“Tại… tại sao tôi phải tránh… cơ chứ?” Cậu lắp bắp, gương mặt thoắt cái trắng bệch.
Lúc này cả ba người đang tranh cãi ngoài hành lang, đám đông tụ tập xem rất đông.
Họ bàn tán xôn xao.
“Ê tụi bây nhìn kìa, tiểu thiếu gia nhà họ Hạ mới nãy còn huênh hoang nói Tề gia chẳng bằng Hạ gia, vậy mà giờ cậu ta lại run như cầy sấy khi đối diện với anh Tề.
Haha mắc cười ghê.”
“Nhìn cũng biết rồi mà, tuy bây giờ Tề gia vẫn chưa bằng Hạ gia, nhưng anh Tề tài giỏi như vậy thì thế nào cũng sẽ đem Tề gia phát triển nhanh chóng thôi.”
“Thôi cho tôi xin! Tuy tôi ghét cái cậu Hạ Dương kia thật nhưng phải công nhận một điều là bây giờ Tề gia có gắn cả chục cái động cơ cũng chẳng thể nào đuổi kịp sự phát triển thần tốc của Hạ gia đâu.”
“Ừm tôi cũng đồng ý với cậu ấy.
Tuy Tề học trưởng giỏi thật nhưng nhà của Hạ Dương còn ba người anh đỉnh của chóp kia kìa.
Không kể đến người nắm gia sản Hạ gia - người con trai thứ hai Hạ Thiên nhá, các cậu không biết người con cả Hạ Thành Chí đến thủ trưởng còn phải nể mặt bảy phần à, ngoài làm chính trị gia thì anh ấy còn làm tham mưu trưởng cho Thủ tướng đấy.”
“Đúng rồi chưa hết đâu nhé! Các cậu không biết anh ba của Hạ Dương sở hữu cả một tập đoàn lớn về khoa học công nghệ à? Ngoài những thiết bị tối tân đáng giá hàng trăm tỷ đô la thì người con thứ ba Hạ Đình Chương này còn có một đội ngũ kỹ xảo công nghệ chuyên phục vụ việc sản xuất phim cho các ngôi sao Hollywood đấy.”
“Ê tụi bây đang bênh Hạ Dương đấy à? Các anh của cậu ta xuất sắc nhưng cậu ta thì như cớt nhé.
Học hành chẳng ra đâu lại còn hay ức hiếp người khác, chỉ được mỗi cái mặt.”
“Có phải mọi người nhằm trọng điểm rồi hay không vậy? Không ai thấy thái độ của anh Tề đối với Tề Bạch Ân rất kỳ lạ hả?”
“Đúng rồi, y chang kiểu thấy người yêu mình đi ngoại tình với người khác ấy.”
“Đâu, tôi lại thấy giống kiểu chủ nhân muốn giành lại món đồ chơi không nghe lời thì đúng hơn!”
Những lời bàn tán xôn xao cứ tiếp tục vang lên nhưng Hạ Dương lại không mấy để tâm.
Bởi mọi sự chú ý của cậu lúc này đều tập trung lên người của Tề Minh.
Hay nói đúng hơn là mọi sự sợ hãi!
Tề Minh ngoài mặt thì dịu dàng nhưng sự cảnh cáo trong mắt anh ta khiến người khác phải kinh sợ.
Hạ Dương run lên một cái, trong giây phút hoảng loạn chẳng hiểu sao cậu lại làm ra một hành động còn đáng sợ hơn gấp nghìn lần.
Hạ Dương hất tay Tề Minh ra, cậu chạy sang chỗ Tề Bạch Ân, sau đó đi ra sau lưng hắn núp.
Không chỉ thế, cậu còn nhẹ nhàng kéo áo Tề Bạch Ân, đôi mắt rưng rưng nước ánh lên vẻ sợ hãi.
“Ân Ân, tớ sợ!”
Tề Bạch Ân: “...”
Tề Minh: “...”
Mọi người: “...”
Ủa alo? Ai đây vậy trời?
Trùm trường Hạ Dương đang núp sau lưng kẻ mà ngày nào cậu ta cũng bắt nạt, sau đó than rằng bản thân đang sợ hãi hay sao?
Hạ Dương bị người khác chiếm xác hả?
À không, chắc Tề Bạch Ân cũng biến thành người khác luôn rồi.
Cậu ta ghét nhất người ức hiếp mình vậy mà bây giờ lại nhẹ nhàng vỗ về Hạ Dương, cho trùm trường núp sau lưng mình, thậm chí ánh mắt Tề Bạch Ân nhìn Hạ Dương còn có chút… cưng chiều?
Mọi người đồng loạt xoa xoa mắt, chắc họ nhìn nhầm rồi đi!
Đến cả Hạ Dương còn ngạc nhiên.
Trong lúc hoảng loạn cậu đã vô thức núp sau lưng Tề Bạch Ân, chẳng hiểu sao lúc đó có một thế lực nào đó nói với cậu rằng: Chỉ cần ở cạnh hắn thì cậu sẽ an toàn, hạnh phúc, thậm chí cho dù có là ba tên tra công cũng chẳng thể làm gì được hắn.
Cũng chẳng hiểu tại sao nữa! Dù kết cục trong sách là nhân vật chính thụ bị ba tên tra công giam cầm.
Thế nhưng chỉ ngay giây phút này thôi, Hạ Dương kệ mẹ nguyên tác, kệ cha OOC sẽ bị bệnh, cậu chỉ tin vào trực giác của bản thân.
Nhận được sự che chở của Tề Bạch Ân, bỗng dưng trái tim cậu dịu lại, đầu óc thanh tỉnh, người dần ấm lên.
Sự sợ hãi cũng dần dần vơi đi.
Nhưng có một người thì lại không như vậy? Tề Minh nhìn thấy cảnh này thì tức điên lên được.
Rõ ràng Tề Bạch Ân là của anh, đứa trẻ đáng yêu đó từ khi được đưa về Tề gia đã là của anh.
Chỉ có anh mới được chạm vào, nếu kẻ khác dám làm đứa trẻ của anh rung động… thì người đó sẽ phải trả giá đắt!
Anh gằn giọng: “Tiểu Ân, ngay khi anh vẫn còn bình tĩnh thì em mau buông tay ra.”
Tề Bạch Ân lạnh lùng nhìn anh, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ: “Tại sao tôi phải buông?”
“Vì em là của anh.”
“Ha.” Tề Bạch Ân bỗng phì cười, như thế hắn vừa nghe một câu chuyện cười nhạt nhẽo nhưng vẫn cố tình cười để làm đối phương vui: “Tôi chưa bao giờ là của anh.
Tôi là của chính bản thân tôi, sau này sẽ là của người tôi yêu.
Nhưng anh mãi mãi không phải người tôi yêu.
Đừng ảo tưởng nữa.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi cực kỳ căm ghét Tề gia các người.”
Tề Minh siết chặt tay, bất chấp đám đông đang trầm trồ trước lời bày tỏ mà nhào đến ôm lấy Tề Bạch Ân.
“Tiểu Ân, em là của anh.
Chỉ có thể là của anh thôi, mau đi với anh!”
Anh ta như một con thú điên dại nhào đến.
Trên mặt Tề Bạch Ân biểu hiện rõ sự chán ghét.
Còn Hạ Dương thì cực kỳ ngạc nhiên, bởi lẽ tình tiết này hoàn toàn không hề xuất hiện trong nguyên tác.
Khoảng thời gian này đáng lẽ ra Tề Minh đang cùng hai tên tra công còn lại thực hiện kế hoạch bỉ ổi là khiến Tề Bạch Ân bị toàn trường cô lập, khiến hắn bị tung tin xấu là cặp kè với ông này bà nọ mới đạt thành tích cao.
Chẳng lẽ là do sự xuất hiện của cậu hay sao?
Hạ Dương cắn môi, thầm nghĩ nếu chuyện này đã có dính líu đến cậu thì cậu sẽ dũng cảm đối mặt với nó.
Bản thân Hạ Dương từ nhỏ đã không sợ bất cứ điều gì.
Cho dù tối nay về có bệnh nằm liệt giường thì cậu cũng không bận tâm.
Nhìn Tề Minh đang lao đến vồ vập ôm lấy Tề Bạch Ân, Hạ Dương nhào lên đằng trước, một tay chặn đứng anh ta lại.
Sau đó cậu vung tay tát thẳng vào gương mặt của kẻ bi3n thái, một cú tát dùng hết sức lực, tiếng “chát” vang vọng khắp hành lang.
Trước sự ngạc nhiên của Tề Bạch Ân, sự ngỡ ngàng cùng không dám tin của Tề Minh và mọi người, Hạ Dương sảng khoái bonus thêm một cú đạp nữa.
Thẳng chân đạp tra nam ngã lăn ra đất.
Ừm, đánh tra nam sướng cả người!.