“Hả? Cậu nói gì bé thế, nói lớn lên xem nào?”
Tề Bạch Ân cất viên kẹo vào túi: “Không có gì.”
Hạ Dương “xì” một tiếng, lại bắt đầu rủ rê: “Đi ăn tối không, hôm nay tôi bao.”
“Được.”
Vốn tưởng Tề Bạch Ân sẽ từ chối, ai dè hắn lại đồng ý ngay tắp lự khiến cậu ngạc nhiên.
Sao cậu cảm giác dạo này Tề Bạch Ân dịu dàng với cậu vậy ta?
Hừm… chắc là do ảo giác của cậu thôi!
========
Lúc nãy cả hai có đi qua một quán cơm gia đình.
Vì ở Hạ gia chỉ toàn ăn sơn hào hải vị, lâu rồi chưa ăn cơm bình dân nên Hạ Dương nằng nặc đòi vào đó.
Tề Bạch Ân lại thử cậu: “Thiếu gia chân yếu tay mềm của nhà họ Hạ lại đòi ăn cơm bình dân?”
Cậu chỉ biết cười gượng: “Ha ha, chuyện bình thường mà.
Bổn thiếu gia tuy giàu mà không kiêu.
Tại sao con nhà giàu lại không được ăn cơm bình dân cơ chứ?”
Nghe cậu đáp vậy Tề Bạch Ân cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn cậu thật sâu sau đó lẳng lặng đi phía sau Hạ Dương.
Ở trước quán có treo một chiếc chuông gió.
Cả hai vừa đẩy cửa vào thì chuông gió kêu lên “leng keng”.
Quán ăn được thiết kế bày trí vô cùng trang nhã, từng hàng bàn ghế được xếp ngay ngắn.
Không chỉ yên tĩnh mà còn có phòng riêng.
Tuy nói là quán ăn gia đình nhưng chủ yếu là học sinh sinh viên đến vì quán này nổi tiếng giá rẻ cơm ngon.
Phục vụ đem menu ra, sau khi chọn được món mình thích, cậu hỏi hắn: “Này chọn đi, cậu muốn ăn gì?”
Tề Bạch Ân chỉ vào một món: “Cái này.”
Hạ Dương nói phục vụ, những ngón tay xinh đẹp của cậu chỉ vào tên các món ăn trên menu: “Chị ơi cho chúng em một cơm sườn và một cơm sườn bì chả.
Hai phần lấy nước mắm cay hết ạ.”
Chị phục vụ gật đầu: “Dạ vâng, vậy hai bạn có muốn dùng thêm đồ uống không ạ?”
“Không cần đâu chị.
À mà chị nhớ lấy nước mắm thật cay vào nhé, em thích ăn cay lắm.”
Nghe cậu nói đến chữ “cay”, Tề Bạch Ân bỗng nhíu mày khó chịu, thế nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì.
Hạ Dương rất thích ăn cay, đối với cậu các món cay có sức hấp dẫn rất lớn, bùng nổ vị giác, thế nên theo bản năng cậu nghĩ ai cũng ăn được cay, nhưng nào có dè trên đời này có một lại người gọi là… tội đồ của những trái ớt.
Vâng, xui xẻo thay đó chính là Tề Bạch Ân.
Lúc hai dĩa cơm được mang lên, hắn chần chừ không dám ăn, mùi cay xộc thẳng vào mũi khiến Tề Bạch Ân nhíu mày lại.
Trong đầu hắn lúc này đang có hai luồng đấu tranh giữa ăn và không ăn.
Rốt cuộc lý trí chiến thắng.
Hắn không thèm động đũa mà chỉ chăm chú nhìn cậu ăn.
Từ lúc phần ăn được bưng ra, Hạ Dương chỉ biết cắm cúi ăn mà chẳng để ý gì đến xung quanh cả.
Lý do là vì cậu quá đói, hơn nữa hương vị cơm sườn bình dân quen thuộc khiến cậu hoài niệm về khoảng thời gian khó khăn ở kiếp trước, khi ấy chỉ cần đi qua mấy quán cơm sườn, được hít mùi sườn nướng và hương thơm của cơm canh nóng hổi là cậu đã vô cùng mãn nguyện rồi.
Chưa bao giờ cậu dám nghĩ bản thân sẽ có ngày không cần nghĩ ngợi cũng đã có thể chi tiền ra mua hai dĩa cơm sườn một cách thoải mái như vậy.
Đến khi gần ăn xong Hạ Dương mới ngước lên cho đỡ mỏi cổ, mắt cậu chạm với ánh nhìn của Tề Bạch Ân khiến Hạ Dương giật mình.
“Cậu không ăn đi, làm gì nhìn tôi mãi thế?”
“Hạ Dương.” Hắn gõ gõ lên bàn: “Không ai dạy cậu khi gọi món phải hỏi xem người khác muốn ăn gì à?”
Hạ Dương khó hiểu: “Tôi có hỏi rồi mà! Chẳng phải cậu đã nói mình muốn ăn món cơm sườn bì chả rồi còn gì?”
“Tôi có nói mình muốn ăn cay?”
Hạ Dương khựng lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn từ dưới lên trên, đến khi ánh mắt va phải dĩa cơm sườn vẫn còn nguyên và chén nước mắm đỏ lè cay xè trên bàn.
Khóe miệng cậu co rút, khó tin mở lời: “Cậu… lớn già đầu thế này rồi mà vẫn không ăn được cay à?”
Tề Bạch Ân: “...”
“Há há há!!!” Hạ Dương cười bò trên bàn, cậu không tin mình lại có thể nắm lấy “điểm yếu” của Tề Bạch Ân như thế: “Vậy sao cậu không ăn cơm với đồ ăn đi, khỏi ăn nước mắm.”
Mặt hắn đen như đít nồi.
Lạnh lùng nói: “Nếu ăn như thế sẽ không nếm trọn vị của cơm sườn.
Hơn nữa không phải do độ tuổi lớn nhỏ mà không ăn được cay.
Đó là tùy vào từng người, có người thích vị cay bùng nổ trong miệng, muốn tận hưởng sự kích thích thì họ có thể ăn cay.
Nhưng tôi biết ăn ớt dễ gây ra các bệnh về đường ruột và dạ dày, bản thân tôi cũng không tiếp xúc với ớt từ nhỏ vì tôi ghét cảm giác cay cay đó, thế nên tôi không ăn được ớt.”
“Thế tóm lại là cậu không ăn được ớt chứ gì? Bày đặt biện minh.” Cậu nén cười, nhìn bộ dạng cố gắng tìm cách để lấp li3m cho việc không ăn cay được của hắn khiến cậu không nhịn được cơn mắc cười: “Thôi thôi không sao, tôi hiểu mà… há há… à không, để tôi gọi phục vụ đem nước mắm không cay lên cho cậu… há há…”
Tề Bạch Ân: “...”
“À mà sao cậu không nghĩ ra cách gọi phục vụ xin chén nước mắm khác nhỉ? Học sinh giỏi nhất khối mà vậy đó.”
“...” Hắn có thể nói là do nhìn thấy chén nước mắm cay xè khiến hắn khó chịu được không?
Thật ra những lý do lấp li3m khi nãy chỉ là hắn nói bừa.
Nguyên nhân thật sự khiến Tề Bạch Ân chán ghét và ám ảnh những món cay là do khi còn bé hắn từng bị đổ bột ớt vào mắt, dù bây giờ trọng sinh về hắn mạnh mẽ bao nhiêu thì những ký ức khủng khiếp thuở ấu thơ vẫn không thể nào phai được.
Một chén nước mắm khác được đem ra.
Tề Bạch Ân cuối cùng cũng ăn no bụng.
Dù Hạ Dương đã chạm đến nỗi đau của hắn, thế nhưng không hiểu sao hắn lại không cảm thấy phản cảm.
Ngược lại còn có chút buồn cười, bất lực cùng… cưng chiều?
=========
Sau khi ăn uống no nê, cậu và hắn cùng nhau đi bộ về ký túc xá.
Trước đó Hạ Dương đã đặt sẵn xe để nó đậu trước cổng khu B.
Cậu vỗ vỗ vai hắn: “Phòng cậu tối tăm lắm đấy, nhớ mở rèm với đèn lên cho sáng và thoáng khí.
Tôi về đây.” Nói rồi cậu xong người rời đi.
Nhưng chưa đi được bao xa thì tay cậu đã bị Tề Bạch Ân nắm lấy.
Hắn mỉm cười nhìn cậu.
“Khoan đã, cậu chưa vào phòng tôi sao biết nó tối?”
Hạ Dương: “...” Chết mịa hố hàng rồi!
“Trả lời đi.” Ánh mắt hắn rất cố chấp, giống như bắt buộc cậu phải nói ra bí mật gì đó.
Hạ Dương lắp bắp: “Thì… thì… cậu hỏi lạ nhỉ? Tôi có nhỏ em họ tên Hạ Ôn, cậu cũng đã từng nói hứng thú với nó rồi còn gì.
Con bé về kể tôi nghe ngày nào cũng đến phòng cậu đưa cơm.
Thế nên… nên… tôi biết về không gian phòng của cậu thì có gì là đáng ngờ đâu.
Ha ha…” Vừa nói cậu vừa gãi đầu cho đỡ ngại ngùng.
Đôi mắt đỏ như máu của Tề Bạch Ân lóe lên, ý niệm điên cuồng trong con ngươi ấy khiến cậu sợ hãi.
Hạ Dương cảm thấy bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nuốt chửng cậu.
Thế nhưng cuối cùng Tề Bạch Ân cũng không làm gì cả.
Hắn thả tay cậu ra.
“Nói với “cô ấy” sau này đừng đi rêu rao việc riêng tư của tôi.
Tôi không thích.”
Hạ Dương khó khăn gật đầu: “Ừm ừm tôi biết rồi.
Tôi về nhé, giờ tối quá rồi, mai gặp.”
“Về cẩn thận.”
Cậu chỉ chờ có câu này thôi liền ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi chỗ này.
Hic, sao hôm nay cậu xu thế, ba lần lỡ miệng rồi.
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Hạ Dương, Tề Bạch Ân cười lạnh.
Âm thanh của hắn hòa theo gió bay đi mất.
“Cậu còn định giấu tôi đến bao giờ đây, Hạ Dương?”.