Nhìn thấy trên người cậu từng vệt đỏ do mình tạo ra.
Con muỗi Tề Bạch Ân chỉ biết nhếch miệng cười thầm.
Hắn cố gắng lắm mới không để bản thân mình phát ra tiếng.
Bèn giả bộ ho khan vài tiếng.
“Khụ khụ, đúng là khách sạn này muỗi nhiều thật, tôi cũng bị chích vài cái.”
Nói rồi hắn giở tay áo lên, trên đó là vài vết đỏ do hắn đã lén nhéo lúc nãy, đề phòng Hạ Dương nghi ngờ thì còn có đường lấp liếm.
Nhìn thấy những dấu vết ấy, tuy vẫn còn bán tín bán nghi nhưng cậu đã tin một nửa, vì có nhiều muỗi nên cả hai mới bị chích.
Hạ Dương đẩy đẩy Tề Bạch Ân ra ngoài: “Được rồi, muỗi chích thì kệ nó thôi, tuy kỳ lạ là bị muỗi chích mà tôi không ngứa, nhưng cũng chả sao.
Giờ tôi phải tắm rửa thay đồ để chút nữa còn đi Tokyo Skytree với mọi người.”
Tề Bạch Ân nhướn mày nhìn cậu, thoạt nhìn có vẻ không hề muốn đi ra chút nào.
Nhưng cuối cùng hắn cũng phải buồn bã đi ra vì sự đuổi khéo kịch liệt của Hạ Dương.
*******
Hôm nay cả nhóm sẽ đi Tokyo Skytree.
Tokyo Skytree là một tháp phát sóng, nhà hàng và đài quan sát tại quận Sumida của thủ đô Tokyo, Nhật Bản.
Tháp là cấu trúc cao nhất tại Nhật Bản từ năm 2010 và đạt đủ độ cao là 634,0 mét (2.080 ft) vào tháng 3 năm 2011, do vậy trở thành tháp cao nhất trên thế giới, thay thế tháp Quảng Châu, và là cấu trúc cao nhì trên thế giới sau Burj Khalifa (Theo Wikipedia).
Sau khi cả đám chuẩn bị xong xuôi thì đã là 5h chiều, thật may là Tokyo Skytree sẽ mở cửa từ 8h sáng đến 22h tối và thời gian đón khách lượt cuối là 21h.
Người ta thường nói quan sát Tokyo khi về đêm là đẹp nhất, dưới những ánh đèn hoa lệ và nếp sống văn minh hiện đại, đây nhất định sẽ là một khung cảnh không thể bỏ qua trong đời người.
Chính vì thế mà Hạ Dương mới dẫn mọi người đi tham quan vào giờ này.
Thật ra cậu chưa đi bao giờ cả, kiếp trước nghèo rớt mồng tơi thì làm sao có thể đi đến những chỗ sang chảnh như thế này được? Có ngày cậu còn phải nhịn đói để mua đồ ăn vặt cho mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện.
Để tỏ ra mình là một đại thiếu gia đã từng đi rất nhiều nước thì mấy ngày trước khi bay cậu đã phải tra cứu rất rõ về Nhật Bản, đặc biệt là những địa điểm mà cả đám sẽ đi qua.
Mặt trời lặn dần, ánh hoàng hôn màu đỏ chiếu rọi khắp muôn nơi.
Thang máy càng đi lên cao thì nền trời càng đẹp, bầu không khí của Nhật Bản thật sự rất tốt, vô cùng trong lành.
Để tránh cho mọi người đói khi tham quan thì Hạ Dương đã nhờ người đặt bàn trước ở một nhà hàng trong Tokyo Skytree.
Vì có người quen thế nên bọn cậu cũng chẳng phải chờ lâu, chỉ trong chốc lát thì đã có xác nhận đã đặt bàn.
Sau khi xác nhận xong, Hạ Dương quay sang hỏi mọi người: “Bây giờ ăn trước hay đi chụp ảnh trước, tại tôi thấy ánh hoàng hôn đẹp quá, không chụp cũng uổng.”
Hứa Tình Miên chỉnh chỉnh lại mái tóc: “Thôi chút rồi ăn, giờ tôi muốn đi chụp ảnh trước.
Không thể để sang đến tận đây rồi mà lại chẳng có một pô ảnh đẹp nào để post Instagram và Facebook sao?”
Ai sống trên đời mà không có máu selfie? Ví dụ điển hình nhất là Hứa Tình Miên, là một cô gái sành điệu, cô nàng cực kì thích chụp ảnh tự sướng.
Đương nhiên người đảm nhiệm vai trò nhiếp ảnh gia là Mạc Tồn Văn rồi.
Giữa hai người đó luôn tồn tại một loại không khí mập mờ không rõ.
Hai người họ vẫn chưa nhận ra hoặc là thích nhau mà không dám bày tỏ với đối phương.
Tuy vậy, những người ngoài cuộc như Hạ Dương, Bát Quái Đảng và Tề Bạch Ân thì đã nhận ra hết rồi.
Mặc kệ hai người đó qua kia chụp hình, nhóm còn lại cũng tản ra khắp nơi để tham quan.
Đứng trên cao nhìn xuống, nhìn mọi thứ bên dưới cứ như những chấm nhỏ li ti là điều vô cùng thú vị, nó làm tâm hồn con người thanh thản.
Hạ Dương cũng thế, những gì ở hiện thực cậu không có thì khi xuyên sách cậu đã được hưởng thụ hết cả.
Nghĩ đến đây cậu lại buồn.
Hạ Dương nghĩ nếu mai sau mình phải trở về thì sao? Nói thật lòng là giây phút này cậu chẳng muốn rời khỏi đây một chút nào, bởi thế giới này còn thân thuộc với cậu hơn cả thế giới kia, chẳng hiểu sao Hạ Dương lại nghĩ như vậy nữa.
“Hạ Dương.” Tề Bạch Ân thấy cậu đứng ngẩn ngơ với vẻ mặt buồn bã, hắn vỗ vai cậu: “Làm sao vậy?”
Hạ Dương ngước lên nhìn hắn, mặc dù hiện tại dòng người đông đúc nhưng chẳng hiểu sao cậu lại có cảm giác cô đơn lạc lõng vô cùng.
Ánh hoàng hôn buông xuống, chiều tà là khoảng thời gian người ta về nhà.
Nhưng hiện tại nhà cậu ở đâu đây?
“Ân Ân này.” Hạ Dương cụp mắt: “Nếu lỡ sau này tôi đột nhiên không còn là tôi nữa thì cậu sẽ làm thế nào?”
Tề Bạch Ân im lặng nhìn cậu, sắc mặt hắn trầm xuống, đôi mắt đỏ vốn đang dịu dàng cũng nổi lên một tầng âm u, tựa như mặt biển vốn đang tĩnh lặng giờ bỗng dậy sóng.
Hắn đặt tay lên vai cậu, xoay cậu qua đối diện mình, lực trên tay vô cùng mạnh dường như đang kiềm chế một điều gì đó.
Hắn nghiến răng gằn từng chữ.
“Nếu ngày đó xảy ra, tôi sẽ đi khắp thế giới để tìm lại cậu của hiện tại.”
Hạ Dương ngẩn ngơ nhìn Tề Bạch Ân, cậu không hiểu tại sao hắn lại có thể nói ra những lời khiến người khác hiểu lầm như vậy?
Hiểu lầm rằng… hắn thích cậu.
Nhưng không đợi cậu kịp mở miệng, Tề Bạch Ân đột nhiên dùng sức kéo mạnh cậu vào lòng, hai cánh tay giam cầm khiến Hạ Dương không thể cử động.
“Nhưng đừng mơ tôi để chuyện đó xảy ra! Tôi sẽ không để cậu rời khỏi, nhất định không.”
Bởi hắn biết rõ một khi Hạ Dương hiện tại rời đi thì người trở lại sẽ không phải là cậu mà là “Hạ Dương” kia.
Hắn không muốn ánh mặt trời của bản thân biến mất..