Trong phòng hiện tại chỉ có ba người, đương nhiên Tề Bạch Ân biết ai đã đánh mình.
Hắn không thể tin quay sang nhìn cậu, trong mắt tràn ngập khó tin và đau khổ.
Nhân lúc đó Tần Doanh vùng ra thoát khỏi hắn.
Anh ta cười lớn: “Thấy thế nào? Người mình yêu nay lại yêu người mình ghét.”
Hạ Dương hoảng loạn chạy sang nhào vào lồng ngực Tần Doanh, ân cần hỏi han: “Chủ nhân, ngài không sao chứ?”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu, cảm giác kỳ lạ lại dâng lên trong lòng Tần Doanh, bỗng dưng anh không muốn tiếp tục kế hoạch nữa.
Chỉ muốn khoảnh khắc này dừng lại.
Còn Tề Bạch Ân, hắn chỉ cần nhìn sơ qua một lần là liền biết Hạ Dương đang bị gì.
Hạ Dương của hắn chỉ thích hắn, sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy nảy sinh tình cảm với người khác cơ chứ?
“Mày thôi miên em ấy?” Hắn gằn giọng.
Tần Doanh một tay ôm Hạ Dương đang trần trụi vào lòng, một tay mân mê làn da nhẵn nhụi của cậu.
Ánh mắt khiêu khích nhìn Tề Bạch Ân.
“Nếu vậy thì sao?”
Nhìn cái tay đang chạm lên da thịt người mình yêu, Tề Bạch Ân nảy sinh cảm xúc muốn giết người.
Hắn không chút do dự dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy đến giành Hạ Dương lại, lấy chăn quấn quanh người cậu, ôm cậu vào lòng.
“Cậu làm sao vậy? Tỉnh lại đi.
Tôi là Tề Bạch Ân đây.”
Lúc trước khi thôi miên Hạ Dương, Tần Doanh có ra một ám thị đó là cậu rất hận Tề Bạch Ân.
Thế nên khi hắn vừa mới nói tên ra, đôi mắt Hạ Dương bỗng chuyển đổi, trở nên đầy thù hận.
Cậu cắn mạnh vào tay hắn đến mức bật máu.
Dù vậy nhưng Tề Bạch Ân vẫn không thả cậu ra.
“Ngoan nào, cậu đang bị Tần Doanh thôi miên, sẽ không sao đâu.”
Hạ Dương quát lên: “Tránh ra, tôi ghét cậu, tôi ghét Tề Bạch Ân!!”
“Mày thôi miên hay lắm.” Tề Bạch Ân hoàn toàn hiểu ra mọi việc, hắn chán ghét nhìn Tần Doanh: “Giải trừ thôi miên cho cậu ấy.”
“Tại sao tôi phải làm vậy?” Anh nhún nhún vai: “Lợi ích đâu?”
“Mày muốn gì?”
Tần Doanh biết mục đích của mình đã đạt được.
Anh chỉ muốn đổi Hạ Dương để Tề Bạch Ân có thể mãi mãi ở bên mình.
Nhưng chẳng hiểu sao lời đã lên đến cổ rồi mà vẫn không thể bật ra thành tiếng được.
Anh thực sự muốn để Hạ Dương rời đi sao?
“Nói.” Thấy tình hình Hạ Dương ngày càng không ổn, Tề Bạch Ân lo sốt vó.
Tần Doanh nắm chặt bàn tay, đến mức da thịt chảy máu, cuối cùng anh cắn răng nói: “Đổi cậu ta với em.
Nếu muốn tôi giải trừ thôi miên rồi thả cậu ta đi thì em phải ở lại đây với tôi, mãi mãi.”
Tề Bạch Ân bật cười: “Cái sở thích b3nh hoạn của mày qua hai kiếp rồi mà vẫn không thay đổi.” Từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn quan sát Tần Doanh, hắn nhận ra ánh mắt mà anh dành cho Hạ Dương không bình thường, không phải của tình địch với nhau mà dường như… Tần Doanh luyến tiếc Hạ Dương.
“Tần Doanh, mày thực sự vẫn còn thích tao sao?”
Lần này Tần Doanh lại im lặng, mãi đến một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Anh thật sự… vẫn còn thích Tề Bạch Ân sao?
“Đúng vậy.”
Hắn cười mỉa mai châm chọc: “Thật đáng tiếc, tôi và Hạ Dương thích nhau, anh không có cửa đâu.”
Hắn vừa dứt lời, một đoàn người từ từ bước vào.
Ngay khoảnh khắc đó Tề Bạch Ân giơ tay lên, dứt khoát đánh ngất Hạ Dương.
Cậu mềm oặt đổ gục trong vòng tay Tề Bạch Ân.
Hắn cẩn thận ôm cậu lên, nâng niu như bảo vật.
Người đến là ba anh em nhà họ Hạ, Mạc Tồn Văn, Hứa Tình Miên, Bát Quái Đảng và một người phụ nữ vô cùng khí chất.
Người phụ nữ đang ở độ tuổi trung niên thế nhưng vẫn đẹp vô cùng.
Bà ấy mặc một chiếc áo blouse trắng của bác sĩ.
Vừa nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt Tần Doanh nháy mắt đen như đáy nồi.
“Cô Bạch Ly!?”
Người phụ nữ trung niên ấy tên là Bạch Ly, em gái của Bạch Thiên Hải, bà cũng chính là cô nhỏ của Tề Bạch Ân.
Nếu nói về thân phận thì không chỉ có như vậy, bà còn là huyền thoại của ngành y học nước S.
Tần Doanh đã từng có một khoảng thời gian dài làm học trò của bà.
Luận về chuyên ngành tâm lý và thuật thôi miên, Tần Doanh chỉ là châu chấu đá xe so với Bạch Ly.
Bạch Ly nhìn Tần Doanh, thở dài: “Trò Tần, em làm cô quá thất vọng.
Cô có dạy em dùng thuật thôi miên như một công cụ để điều khiển người khác sao? Y đức của em đâu?”
Dù có ngông cuồng đến cỡ nào nhưng Tần Doanh vẫn là một học trò kính yêu thầy cô.
Đối với lời chất vấn của bà, anh chỉ dám đứng yên, không biết nên biện hộ gì.
Bạch Ly đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Bà một lần nữa thở dài, không muốn nói gì với Tần Doanh nữa mà nhẹ nhàng đi đến chỗ Tề Bạch Ân đang bế Hạ Dương.
Bà quan sát Hạ Dương hồi lâu, rốt cuộc nở nụ cười: “Tướng mạo tốt lắm, có phúc khí.
Đúng là một đứa bé ngoan.” Bà nhìn hắn: “Cháu trai, đây là người cháu nhận định sao?”
Trước ánh nhìn của mọi người, hắn không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
Bạch Ly vô cùng hài lòng, chỉ thấy bà lấy ra hai đồng xu, gõ vào nhau vài cái rồi dừng.
“Cô nhỏ đã giải thôi miên cho cậu bé này rồi.
Tuy nhiên phải một ngày một đêm sau thì cậu ấy mới tỉnh dậy được.
Trong lúc đó một là phải bón cháo, hai là truyền dịch dinh dưỡng vì cậu ấy sẽ không tự nhai và nuốt được.”
Tề Bạch Ân chăm chú lắng nghe, sau đó gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.
Cảm ơn cô đã đến trợ giúp.”
“Không có gì, cứu cháu dâu của nhà họ Bạch là điều cô nên làm mà.”
Thông qua cuộc trò chuyện của hai cô cháu, tất cả mọi người đã biết được thân phận thật sự của Tề Bạch Ân và tình cảm hắn dành cho cậu.
Nhưng vì tình hình rối ren nên chưa ai hỏi gì cả.
Thậm chí ngay cả ba tên anh trai bị cuồng em trai, dù đang tức điên lên vì cải trắng nhà mình bị một con heo gặm đi, nhưng họ vẫn nhịn lại, chờ giải quyết chuyện công xong sẽ xử chuyện tư.
Về phần Tần Doanh, ba anh em nhà họ Hạ cùng với Bạch Ly ở lại xử lý.
Những người còn lại thì đưa Hạ Dương đi để tiện chăm sóc cậu.
Tề Bạch Ân ôm chặt cậu vào lòng, chỉ cần nhìn dáng vẻ đó người ta cũng đủ biết rằng hắn yêu cậu nhiều đến mức nào.
Tần Doanh ngồi dưới đất, cảm giác như anh đã mất hết tất cả.
Nhìn theo bóng lưng của Tề Bạch Ân bế Hạ Dương rời đi, anh vươn tay ra như muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi..