Hạ Dương nhập viện một tuần, sau đó cậu cảm thấy cả người tràn đầy sức sống, vì vậy tất cả mọi người chuẩn bị lên kế hoạch về nước.
Nếu lần trước lúc bay đi là bằng máy bay thì bây giờ cả đám sẽ bay về bằng chuyên cơ riêng của Hạ gia.
Lúc đi chỉ có những người đồng trang lứa với nhau, lúc về lại thêm nhiều người không ngờ tới.
Lần này bọn họ có đưa theo Tần Doanh về nước.
Hành vi thôi miên điều khiển người khác này của anh là hành vi bất hợp pháp.
Hạ Thành Chí có đủ quyền để tống Tần Doanh vào tù mấy năm.
Hiện tại bọn họ đang ở Nhật Bản nên không thể làm gì được, chỉ có thể đợi trở về nước rồi tính.
Trên máy bay, mọi người vẫn tiếp tục hỏi thăm Hạ Dương.
Hạ Thành Chí bình thường lạnh nhạt với em trai nhất, nhưng thật ra hắn rất yêu thương Hạ Dương: “Không sao?”
“Anh có thể tình cảm hơn được nữa không? Hỏi han em trai mà nói cái giọng như cá chết đó, em buồn lắm á.” Vừa nói cậu vừa giả vờ che mặt lại khóc thút thít.
Thế nhưng Hạ Thành Chí vẫn lạnh lùng: “Không được.”
Hạ Dương: “...”
*******
Vì bay bằng chuyên cơ riêng nên rất nhanh đã đến.
Máy bay đáp xuống sân Hạ gia.
Cha mẹ Hạ đã đứng chờ sẵn từ lâu.
Mọi người cùng nhau bước xuống.
Hạ Dương bây giờ đã hoàn toàn khỏe lại, cả người hồng hào tươi tắn.
Cha mẹ Hạ vừa thấy cậu liền chạy đến, Cố Thi cố nén nước mắt vào trong, ôm chặt lấy đứa con trai út của mình.
“Con ơi, con có sao không? Con làm mẹ lo quá.”
Kiếp trước Hạ Dương là trẻ mồ côi, chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của gia đình.
Sau khi xuyên sách vô số lần cậu cảm nhận được điều đó.
Đây là lần mãnh liệt nhiệt.
Khi cậu bị rơi vào cảnh khốn đốn thì mọi người sẵn sàng đến ứng cứu.
Bạn bè, gia đình đều lo lắng cậu sẽ gặp chuyện.
Có lẽ Hạ Dương ích kỷ, hiện tại cậu cảm giác giống như là mình đã hoàn toàn thuộc về thế giới này, là Hạ Dương chân chính của thế giới này, nhưng lại cũng không phải là “Hạ Dương” nguyên tác.
Cảm giác rất kỳ lạ.
An ủi mẹ Hạ đang hoảng loạn, Hạ Dương ôm lại bà, vỗ vai bà: “Mẹ ơi con không sao!”
Hạ Đình Chương độc miệng xen vào: “Nó chưa chết đâu, ba mẹ đừng lo.”
“Cái thằng này!” Hạ Trạch Sơn đánh Hạ Đình Chương mấy cái: “Em mày khó khăn lắm mới về được mà mày ăn nói kiểu đó đấy hả?”
Hạ Đình Chương cười cười xin tha: “Phụ thân đại nhân uy vũ, xin tha mạng.”
Có người anh thứ ba này pha trò nên không khí trầm lắng bỗng trở nên có sức sống hơn hẳn.
Mọi người ai cũng nở nụ cười trên môi.
Nhưng sự việc bên trong nghiêm trọng hơn nhiều.
Hạ Thiên thương em trai nhất đương nhiên không thể nhịn được: “Dương Dương trở về là tốt, Tần Doanh đã bắt được, nhưng còn hai kẻ đồng lõa ở phía sau… không thể để bọn chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.”
Hạ Thành Chí là người đầu tiên gật đầu tán thành.
Mọi người đều biết hai đồng phạm phía sau là ai.
Hiện tại đây là chuyện của Hạ gia, thế nên Cố Thi chỉ đành cảm ơn rồi tiễn Mạc Tồn Văn, Hứa Tình Miên và Bát Quái Đảng về trước.
Riêng Tề Bạch Ân thì được Hạ Trạch Sơn và ba anh em Hạ gia giữ lại.
Tuy rất muốn giúp đỡ nhưng nhóm Mạc Tồn Văn đều hiểu rõ không nên xen quá sâu vào chuyện nhà của người ta.
Vì thế nên Hứa Tình Miên chỉ đành nắm tay Hạ Dương, khẽ thì thầm: “Khi nào có kế hoạch gì cần trợ giúp thì cứ nói cho bọn tôi, chúng tôi sẽ luôn bên cạnh cậu, sẵn sàng tương trợ.”
“Được, cảm ơn mọi người.” Hạ Dương rất biết ơn những người bạn này, bởi có họ góp phần nên cậu mới có thể được cứu ra khỏi Tần Doanh.
Kẻ biến thái có [email protected] muốn tình d*c với học sinh lớp 11, tởm chết đi được!
Sau khi tiễn nhóm Mạc Tồn Văn về xong, Cố Thi dẫn mọi người vào phòng khách.
Phòng khách này là phòng khách ở tòa lâu đài chính trong dinh thự nhà họ Hạ.
Nơi này vô cùng rộng lớn và xa hoa, ở giữa phòng có đặt một cái bàn tròn dùng để họp hội nghị lớn.
Hạ Trạch Sơn là gia chủ đương nhiên phải ngồi xuống trước, những người còn lại cũng theo đó mà ngồi.
Vừa ngồi xuống, Hạ Trạch Sơn đã đi thẳng vào vấn đề: “Tề gia với Du gia đương nhiên phải diệt.
Nhưng cái khó là Du gia thâu tóm toàn bộ giới xã hội đen.
Hơn nữa Tề Minh và Du Trình vẫn còn vị thành niên, bây giờ xử lý chúng nó thì pháp luật chưa chắc đã chịu phạt nặng, mà phạt nhẹ bọn nó thì lại hời quá.”
Hạ Thiên: “Sợ gì, cử người đi đánh chúng nó tả tơi luôn.”
Hạ Dương nghe vậy bật cười: “Tấn công vật lý không có tác dụng gì đâu.
Bỏ tù bọn họ thì Tề gia và Du gia cũng sẽ tìm cách chuộc hai người họ ra thôi.
Bây giờ con có ý này hay lắm.”
Cố Thi dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu: “Nói đi con trai.”
“Vết thương tinh thần luôn là một điều gì đó khó có thể lành lại, dù thời gian qua đi, vết thương lành lại thì nơi đó vẫn mãi mãi thành sẹo.
Cha mẹ và mọi người yên tâm.
Pháp luật không được thì dùng truyền thông.”
Hạ Dương chỉ cần nói tới đó là Tề Bạch Ân đã hiểu rồi.
Hắn dùng ánh mắt trìu mến nhìn cậu.
Nhưng những người khác vẫn chưa hiểu, cậu quay sang mẹ mình: “Mẹ, lần trước ngoài hành lang con đã nói là hãy mời Tề Minh và Du Trình đến tiệc sinh nhật của con đúng không?”
“Ừm, mẹ nhớ.”
“Tuy sinh nhật con đã qua rồi nhưng mẹ vẫn cứ tổ chức đi, tổ chức lớn lên cho con, mời càng nhiều vị cấp cao hay ca sĩ nổi tiếng nào đó đến.
Đến lúc đó con chắc chắn khiến bọn chúng thân bại danh liệt!”.