Âm thanh trong ống nghe rất hỗn tạp lộn xộn, nhưng Chu Chấn vẫn nghe rõ một số từ quan trọng.
Xạ thủ U Linh?
Đội phản ứng nhanh chống bạo động?
Phi đội máy bay ném bom vũ trang chống khủng bố?
Những gì hắn vừa nói, phần lớn chỉ là suy đoán của bản thân, không thể xác định thật giả, nhưng cho dù hắn thực sự bị một tổ chức tà giáo nào đó bắt cóc thì nhân viên an ninh muốn đến giải cứu hắn cũng không cần phải rình rang như vậy chứ?
Chưa đợi Chu Chấn suy nghĩ thấu đáo vấn đề này, giọng nói của nhân viên trực tổng lại vang lên trong điện thoại:
"Thưa anh Chu, câu hỏi thứ hai, 1 + 2 + 3 + 4 + 5 + ... cộng đến 49876, sau đó nhân với 0,00141598..."
"Chia cho 10,67897..."
"Bình phương..."
"Rồi..."
“Bằng bao nhiêu?”
Nhân viên tổng đài vừa hỏi xong, đáp án đã lập tức hiện lên trong đầu Chu Chấn, hắn thốt ra: “9066814.14467…”
Chưa kịp nói hết những con số sau dấu thập phân, hắn bỗng khựng lại.
Tại sao một phép tính phức tạp như vậy mà hắn lại có thể tính nhanh đến thế?
Lúc này, nhân viên tổng đài bên kia chẳng quan tâm hắn tính đúng hay sai, lập tức tiếp tục: “Câu hỏi thứ ba…”
Chu Chấn bỗng hiểu ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Thưa đồng chí, cho tôi hỏi người bị nhiễm virus số lượng là sao thế?”
Nhân viên tổng đài không trả lời câu hỏi của hắn mà tiếp tục nói: “Câu hỏi thứ ba, 5988491 lũy thừa 74827 bằng bao nhiêu?”
Tiếng ồn ào trong điện thoại lại vang lên: “Đã xác định vị trí được, khu vực Đăng Minh!”
“Khu vực đó có nhiễu tín hiệu mạnh, khó có thể xác định vị trí người bị nhiễm trong thời gian ngắn!”
“Xạ thủ U Linh đã xuất phát!”
“Phi đội máy bay ném bom chống khủng bố sắp đến nơi rồi!”
“Số 41424 tiếp tục ra đề! Số 41424 tiếp tục ra đề!”
Cụp!
Chu Chấn lập tức cúp máy.
Mặc dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn biết nếu tiếp tục nghe điện thoại, hắn sẽ được chiêm ngưỡng những chiếc máy bay ném bom thực sự mất.
Chu Chấn giơ tay kéo chiếc túi nilon vẫn còn trên cổ ra, sau đó dùng tay áo cẩn thận lau toàn bộ điện thoại, xóa sạch mọi dấu vân tay của mình, rồi đặt nó lại đến cạnh xác chết đầu tiên.
Quay người lại, hắn lập tức nhìn thấy xe chở xác mà mình vừa hất đổ xuống đất, không dám chần chừ, Chu Chấn vội vàng dựng xe chở xác lên, nhanh chóng suy nghĩ rồi đi đến một nơi xa hơn, nhấc xác chết trên xe chở xác khác lên rồi đặt lên xe của mình.
Ngay sau đó, Chu Chấn lại dùng vạt áo lau nhanh những nơi mình vừa chạm qua, xóa sạch mọi dấu vân tay có thể lưu lại.
Làm xong mọi việc, hắn liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc này, tiếng chuông quen thuộc lại vang lên.
Reng reng reng…
Trong bóng tối u ám, màn hình điện thoại tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hiển thị số gọi đến: "Số không xác định".
Nhìn thấy thông báo này, Chu Chấn lập tức nhớ đến cuộc gọi đầu tiên đánh thức mình, lúc đó màn hình cũng hiển thị "Số không xác định", chỉ khác là lúc đó hắn vừa mới tỉnh dậy nên không kịp nghe.
Nghĩ đến đây, Chu Chấn do dự một giây rồi đột nhiên cầm điện thoại.
Hắn chỉ là một người bình thường, vừa ngủ một giấc thì không hiểu sao lại xuất hiện trong nhà xác, vừa tỉnh dậy đã có điện thoại gọi đến…
Cốt truyện quen thuộc như vậy, hắn đã xem trong rất nhiều phim rồi!
"Số không xác định" này không phải là cuộc gọi quấy rối gì cả!
Mà là kẻ chủ mưu hãm hại hắn vào đây cố ý gọi đến!
Chu Chấn nhấn nút nghe máy: "Alo! Ai đấy?!"
Xẹt xẹt xẹt...
Lời của Chu Chấn chưa dứt thì phần đầu bị bọc trong nilong đen của thi thể trên xe đẩy trước mặt bỗng phát ra tiếng điện giật chói tai.
Ngay sau đó, trong điện thoại di động cũng vang lên tiếng điện giật chói tai y hệt: "Xẹt xẹt xẹt..."
Cùng lúc đó, đầu của Chu Chấn như bùng nổ, một cơn đau còn dữ dội hơn trước ập đến, gào thét xông vào não hắn!
Chu Chấn đứng không vững mà ngã quỵ, điện thoại di động cũng rơi xuống đất.
Xẹt xẹt xẹt... Tiếng ồn từ đầu của thi thể trên xe đẩy ngày càng lớn, ngày càng gấp.
Âm thanh trong điện thoại di động cũng to dần, gấp dần!
Số "không xác định" đó, căn bản không phải là ai khác gọi đến, mà là cuộc gọi đến từ thi thể bên cạnh!
Hiện tượng kỳ dị này hoàn toàn đảo lộn nhận thức trước giờ của hắn!
Nhưng bây giờ... hắn căn bản không còn tâm trí để kinh ngạc chuyện này!
Cơn đau như hàng vạn mũi dao nhọn đồng thời đâm vào não rồi khuấy đảo dữ dội khiến hắn chỉ có thể dồn hết sức lực ôm lấy đầu, co ro vật vã trên sàn nhà.
Hắn rất muốn lập tức thoát khỏi nơi này, nhưng cơn đau điếng đến không thể diễn tả thành lời trong đầu khiến hắn thậm chí không thể đứng dậy nổi!
Hắn rất muốn nhặt chiếc điện thoại di động rơi trên đất để cúp cuộc gọi đang kết nối, nhưng cơ thể không ngừng co giật khiến từng ngón tay của hắn không thể kiểm soát được!
Xẹt... xẹt...
Căn phòng chứa xác tối đen bỗng sáng đèn.
Ánh sáng le lói
Từng bóng đèn huỳnh quang dài lần lượt bật lên không theo một quy tắc nào, chiếu sáng xung quanh trong chốc lát rồi lại đột ngột tắt lịm.
Ánh sáng cứ nhấp nháy liên hồi, như thể có vấn đề về đường dây điện.
Dưới ánh sáng chớp nhoáng đó hiện ra một không gian rộng lớn được chống trụ bởi những cột bê tông to, mỗi cột cần vài người ôm mới xuể.
Trần nhà được quét vôi trắng loang lổ những mảng nấm mốc, các đường ống và dây điện chằng chịt, những chiếc đèn lồng treo lơ lửng nhấp nháy liên hồi như ngọn nến lay động trong gió.
Cứ cách vài bước chân lại có những dải lụa đỏ xanh bay lượn theo luồng khí lạnh từ cửa thông gió.
Những vết nước bẩn không rõ là nước máy lạnh hay là thứ gì khác đang từ từ chảy xuống theo bức tường xanh, tạo thành những vệt như mạng nhện.
Cả căn phòng chứa xác không hề có vách ngăn, những chiếc xe bằng thép được xếp ngay ngắn như những luống cây còn đám túi ni-lông đen sẫm lại như những bông lúa trĩu hạt.
Trên bức tường xanh xa xa có một cánh cửa phòng cháy.
Phía sau cánh cửa có một mảng sơn màu đỏ sẫm dài hẹp, do khoảng cách xa nên không thể nhìn rõ chi tiết.
Xẹt xẹt xẹt...
Tiếng ồn của dòng điện ngày càng lớn, bóng đèn huỳnh quang nhấp nháy ngày càng nhanh.
Mọi thứ xung quanh đều trở nên kỳ ảo.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Bỗng nhiên, tất cả bóng đèn trong phòng chứa xác đều nổ tung!
Cùng lúc đó, điện thoại cũng bùng lên một mảng lửa lớn, tỏa ra mùi khét lẹt, sau đó không còn bất kỳ ánh sáng nào nữa.
Bóng tối lại bao trùm, tiếng ồn điện giật đột ngột im bặt, căn phòng lạnh lẽo trở lại sự yên tĩnh.
Cơn đau đầu của Chu Chấn cũng tan biến.
Không chút do dự, hắn lập tức đứng dậy, lao về phía cánh cửa nhà xác!
Bịch, bịch, bịch...
Tiếng bước chân nặng nề vang vọng qua khe hở của mấy chiếc xe chở xác, tạo ra âm thanh vang vọng.
Rầm!
Chu Chấn đẩy mạnh cánh cửa, lao nhanh ra khỏi bóng tối phía sau!
Ngay khi hắn rời khỏi nhà xác, toàn bộ căn phòng lại vang lên tiếng điện "Xẹt xẹt xẹt".
Tiếng sột soạt của những chiếc túi nilong sẫm màu như sóng biển cuộn trào, nhanh chóng bị những khối đa giác không đều, những vật xoắn ốc, những vật chất méo mó từ bên trong đẩy ra...